• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô hỏi.

- Anh muốn thuê năm năm?

Anh gật đầu.

- Đúng vậy!

Năm năm, thời gian khá dài để thay đổi một sự việc gì đó. Sau năm năm nữa giá đất cũng lên cao, giá mặt bằng cũng đắt đỏ. Có thuê được làm cũng không có lời. Nhưng nếu lấy giá hiện tại mà áp dụng luôn cho năm năm thì không phải người bị lỗ lại là cô sao? Nếu anh ta hợp đồng một năm, sau đó lại hợp đồng tiếp một năm nữa thì cô có thể dễ dàng lên giá. Nhưng nếu hợp đồng luôn năm năm thì đúng là khó à nha. Cô gõ gõ ngón tay xuống bàn suy nghĩ nên làm như thế nào. Một lúc sau, cô nhìn anh lắc đầu nói.

- Không! Anh chỉ có thể thuê một năm nếu muốn thuê nữa thì sau khi hết hợp đồng chúng ta có thể ký hợp đồng khác. Điều này đối với hai chúng ta đều có lợi.

Anh vô cùng kinh ngạc, anh đương nhiên biết cô nói "đều có lợi" nghĩa là gì. Nhưng anh không thể ngờ được cô lại có thể tính toán chu đáo như thế. Anh có thể đoán biết mặt bằng sau này sẽ lên giá nên mới muốn hợp đồng luôn năm năm. Sau khi mở chợ khu này sẽ nổi lên, dù lúc đó tiệm sửa xe không đắt thì anh cũng có thể cho người khác thuê lại với giá tại thời điểm đó cũng có lời. Đúng là anh thương cô, nhưng anh là người công tư phân minh, không bao giờ để tình cảm xen vào việc làm ăn cả. Làm gì cũng phải có lời chứ, không lời làm làm chi, mà cũng đâu phải mình anh làm đâu. Hợp đồng năm năm đúng là có thế nào phần lời cũng chỉ nghiêng về phía anh. Cô tuy là chủ đất nhưng xung quanh mặt bằng đều lên giá mà cô không thể lên đúng là có phần thiệt.

Anh tưởng rằng cô chỉ là học sinh lớp 11, dù tính cách cô có trưởng thành trước tuổi nhưng làm sao có thể có kinh nghiệm dày dặn nhìn xa trông rộng như người đã từng trải như anh. Lúc anh cỡ tuổi cô còn chưa biết cái sổ đỏ nó hình dạng như thế nào nữa. Huống chi là chủ sở hữu đất, còn bàn chuyện cho thuê mặt bằng, hợp đồng mấy năm, giá cả như thế nào như cô bây giờ chứ. Không những vậy cô còn tỏ ra như người đã có kinh nghiệm rất nhiều, chỉ cần anh nói một câu là cô liền suy nghĩ ngay ra cách ứng đối. Là do cô quá thông minh hay cô đã trải qua những điều gì? Anh vờ hỏi.

- Có lợi gì chứ?

Cô thản nhiên đáp.

- Hợp đồng một năm. Giả sử anh làm không có lời thì khi hết hơp đồng anh có thể trả mặt bằng. Còn nếu anh muốn tiếp tục thuê thì có thể làm hợp đồng mới thuê tiếp. Còn như anh hợp đồng luôn năm năm, một khi anh lỗ cũng phải chịu đói mà trụ đến hết hợp đồng nếu không anh sẽ phải bồi thường. Còn về phần em, dân số càng ngày càng đông, giá đất càng ngày càng tăng, đời sống người dân càng ngày càng phát triển thì mặt bằng nó cũng tăng giá theo từng năm, thậm chí từng tháng. Nếu mà hợp đồng với anh năm năm thì không phải em thiệt thoài sao? Em có thể để vào hợp đồng là em có thể lên giá nhưng đặt vào trường hợp người thuê, em tất nhiên là không đồng ý. Giá nào thì một giá, lời cũng lên, lỗ cũng lên thế nào cũng có chuyện tranh cãi. Em thì không thích tranh luận phiền phức nên cứ hợp đồng một năm là tốt nhất.

Anh Tuấn phì cười.

- Em quá thẳng thắng!

Cô gật đầu đáp.

- Tính em là thế! Không thích lòng vòng, có thể hơi khó nghe nhưng mất lòng trước đặng lòng sau. Điều kiện em đưa ra là thế anh muốn thuê thì thuê, không thuê thì em cũng không có ép.

Anh Tuấn nhướng mày.

- Thuê! Đương nhiên phải thuê rồi! Chỉ là một năm sau em có thể nâng giá nhẹ cho anh thôi được không? Dù sao anh và em cũng là... chổ quen biết.



Cô cũng nhướng mày lại.

- Còn phải xem tình hình đã.

Anh cứng họng, cô đúng là một chút cũng không chịu thiệt. Mà như vậy càng làm anh thích chứ sao. Nếu có được người vợ như vậy thì... Bây giờ, anh không những đã yêu cô đến mất hồn mà còn muốn bắt cóc cô về ngay lập tức. Anh không thể không có được cô rồi.

Thu Trúc không hề biết cô sắp sửa có nguy cơ bị anh bắt cóc bất cứ lúc nào. Cô vẫn thản nhiên nói.

- Vậy khi nào thì ký hợp đồng?

Anh hỏi.

- Hôm nào em rảnh?

- Ưm... a... hôm nào nhỉ? Để xem... hôm nay thứ sáu... vậy chủ nhật đi. 10 giờ 30 gặp nhau ở chổ này anh tự đem hợp đồng đến. À... còn thứ quan trọng là tiền đấy nhé! Không có là không thành đâu... hì hì...

Cô nở nụ cười đầy tham tiền về phía anh. Làm anh thật muốn bay qua mà ôm vào lòng yêu một trận cho hả dạ. Anh cười nói.

- Em đúng là cái đồ tham tiền!

Cô nhe răng cười thật tươi.

- Đúng vậy! Cảm ơn lời khen...

Anh chỉ có thể cười mà lắc đầu, trên đời có ai mà bị bảo là đồ tham tiền mà lại hãnh diện không cơ chứ? Chắc chỉ có mỗi mình cô thôi.

Anh bổng nhớ ra điều gì, đột nhiên hỏi.

- Ủa mà hôm nay thứ sáu em không đi học sao?

Cô bổng trở nên ủ rủ, thở dài đáp.

- Hôm nay em xin nghĩ tiễn ba và anh Trọng đi lên thành phố.

Anh ngạc nhiên.

- Hữu Trọng đi lên thành phố rồi? Chừng nào thì trở về?

- Em không biết! Ba bị tai biến, anh ấy phải đem ba lên trển để có đủ điều kiện chăm sóc hơn. Chừng nào ba hết bệnh thì nhất định sẽ về thôi.

Anh nghe cô gọi ba Hữu Trọng là ba thì kinh ngạc hỏi.

- Sao em cũng gọi ba Hữu Trọng là ba?

Cô vô tư đáp.

- Thì em đã nhận ba anh Trọng là ba nuôi không gọi là ba thì gọi là gì đây?

Anh thở phào nhẹ nhõm. Vậy mà làm anh tưởng cô đã chịu làm con dâu ông ấy rồi chứ. Nhưng mà... nếu nói như vậy không phải quan hệ của cô và Hữu Trọng càng ngày càng gần hơn sao? Chỉ là anh nuôi thôi mà, thường thì như vậy còn dễ thành hơn là hai người xa lạ yêu nhau nữa. Đặc biệt là Hữu Trọng lại vô cùng yêu cô, trong khi cô luôn hờ hững với cái gọi là tình yêu. Nếu ba Hữu Trọng muốn cô làm dâu ông thì với tình thương cô dành cho ông không phải cô sẽ dễ dàng đồng ý sao. Trái tim vừa hạ xuống của anh lại treo lên cao nữa rồi. Anh phải làm sao bây giờ?



Nhưng anh chợt nghĩ, Hữu Trọng đã lên thành phố rồi, ba hắn bị tai biến thì phải trị thời gian dài mới khỏi được. Vậy là hiện tại không có ai ở cạnh cô cả, anh có thể nhân dịp này mà tiếp cận cô được rồi. Không chừng anh cố gắng chinh phục một vài tháng thì cô sẽ có tình cảm với anh thì sao? Anh phải tranh thủ mới được, không thể để lỡ cơ hội có một không hai này.

Chợt cô lên tiếng.

- Bàn chuyện đã xong rồi, nếu anh còn việc gì bận thì hãy về tiếp tục công việc của anh đi nhé...

Ơ... chưa gì đã về là thế nào? Khó lắm mới có cơ hội bên cô thế này thì ngu sao về sớm. Anh vội ngắt lời cô.

- Không... không... anh không có bận gì cả...

Thế nhưng cô lại nói.

- Nhưng em bận rồi! Em phải dọn dẹp nhà cho ba một chút mới về.

Anh vội nói.

- Hay để anh cùng dọn phụ em cho nhanh nha! Dọn xong mình cùng về chung cho vui.

Nếu bình thường cô đã lập tức từ chối rồi. Nhưng lần này là ngoại lệ, cô cần sửa sang lại vài thứ, nếu có anh ta phụ nữa thì sẽ nhanh hơn. Có sức lao động miễn phí ngu gì không sử dụng. Nhưng cũng không thể liền đồng ý được đúng không? Cô vờ nói.

- Anh có lòng vậy thì em cám ơn! Nhưng nếu anh phụ em thì em ngại lắm...

- Em đừng có ngại! Em hãy cứ coi anh như... anh của em là được rồi. Em có thể xem Hữu Trọng là anh thì cũng có thể xem anh là anh cũng được vậy đúng không?

- Ưm... vậy được! Nếu là vậy thì em làm phiền anh rồi.

- Có gì đâu mà phiền chứ. Mình là anh em mà... ha ha...

Lòng anh đang vui như mở hội đây. Bước đầu tiếp cận đã thành công.

Thế là, anh quay xe chạy thẳng vô trong sân nhà ông Hai. Nhìn thấy khu đất cũng rộng rãi. Anh tò mò hỏi.

- Ba nuôi em đi rồi... nơi này để lại cho ai giữ vậy?

Cô chỉ chỉ tay vào mình.

- Em!

Anh kinh ngạc.

- Hả? Em? Bộ em tính ở đây một mình đó hả?

Cô lắc đầu.

- Không phải! Em chỉ khi nào rảnh thì vô đây coi sóc nhà cửa vườn tược thôi chứ không có trực tiếp ở đây.

Anh thở phào nhẹ nhõm.



- Làm anh tưởng em dám ở đây một mình chứ?

Cô cười nói.

- Chừng nào xây nhà cửa rào chắn kiên cố thì em mới dám ở thôi. Chứ như thế này có cho vàng em cũng không dám đâu.

Anh không cho là đúng nói.

- Dù rào chắn kiên cố nhà cửa kín đáo nhưng em là thân con gái cũng không thể nào ở một mình được. Rào là để đề phòng người ngay chứ kẻ gian thì dù chắc chắn cỡ nào cũng có thể vào được.

- Thì em cũng chỉ nói vậy thôi. Chứ em cũng đâu có làm thiệt.

Rồi cô bắt đầu nhờ anh làm mấy việc như dọn mấy luống đậu đã tàn. Đốn tre cắm luống khổ qua hay làm giàn cho bầu, mướp leo. Mấy loại này đều do ba nuôi cô trồng cả, ông trồng không nhiều nhưng loại nào cũng có để không phải đi mua. Anh làm cũng nhanh lắm, hơn một giờ là xong rồi, đúng là con trai có khác, nếu là cô chắc tới chiều. Aiiii... đúng là thể lực của nam và nữ vẫn là một trời một vực. Tiếp theo, cô còn bắt anh làm một số việc nữa, nhưng anh cũng không hề than vãn một tiếng rất vui vẽ mà làm. Khi xong xuôi hết thì trời cũng đã trưa, hai người mới quyết định trở về. Cô nói. .

||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||

- Thật cám ơn anh rất nhiều! Hôm nay nếu không có anh chắc em tới chiều mới xong đó.

Anh đưa tay vỗ vỗ đầu cô.

- Đồ ngốc! Anh em với nhau mà ơn với chả nghĩa gì. Có gì khó khăn thì cứ gọi cho anh đừng có ngại ngùng gì cả.

Oa... cuối cùng anh cũng có thể xoa đầu vuốt tóc cô rồi, tóc cô đúng là mềm mượt thật vuốt mãi không chán. Nhưng chỉ tiếc là hiện tại không thể vuốt nhiều được.

Cô cười tươi rối đáp.

- Dạ!

Ôi... đâu ra ông anh miễn phí nữa vậy. Hữu Trọng đi rồi đột nhiên xuất hiện Anh Tuấn, chà chà... có anh trai để sai miễn phí tội gì không nhận. Hi hi...

- Được rồi! Nhóc con! Chúng ta về thôi!

- Dạ!

Đối với Anh Tuấn có lẽ hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong đời anh. Nhìn nụ cười rạng rỡ cô dành cho anh dù không chứa tình cảm yêu thương nhưng anh cũng thấy ấm lòng, ít ra cô cũng đã không còn xem anh là kẻ lạ người xa nữa. Anh tự nói với chính mình, "Thu Trúc! Anh sẽ chờ em lớn lên!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK