Nghi Nhi hoảng hốt, suýt chút là làm đổ cả chậu nước rửa mặt.
-Cái vết bớt trên mặt đó sao lại biến mất rồi?
Vu Xá Nguyệt cười, đưa ra vẻ mặt như là điều tất nhiên không có gì lạ. Nàng tự tin đưa tay sờ mặt mình.
-Bị ta kì rơi luôn rồi. Ta đẹp không hả?
Nghi Nhi ngẩn ra. Vẻ mặt nàng như không tiêu hóa nổi lời của tam tiểu thư, ngây ngốc mà trưng vẻ mặt tin không nổi.
-Rơi luôn rồi...
Vu Xá Nguyệt nhìn Nghi Nhi ngẩn ra, thở dài chép miệng một cái. Nàng cầm lấy chậu nước rửa mặt trên tay Nghi Nhi.
-Nghi Nhi, đi kiếm cái kính về đây cho ta.
Chậu nước rửa mặt bị tam tiểu thư cầm lấy, Nghi Nhi mới giật mình phản ứng lại.
-Tiểu thư! Ngươi vừa nói cái bớt đó, là bị kì rơi ra đó hả?
-Ừm. -Vu Xá Nguyệt đặt chậu nước rửa mặt đã bị đổ quá nửa lên bàn, lấy tay tát nước bắt đầu rửa mặt -Tối qua đi tắm kì mạnh quá nên rơi rồi.
-Tiểu thư!
Vu Xá Nguyệt đang rửa mặt, nghe tiếng Nghi Nhi đột nhiên kích động gọi thì giật mình ngẩng đầu nhìn nàng ta. Nghi Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ mừng như điên, vui tới mức khuôn mặt đỏ cả lên. Nhìn dáng bộ là biết đang kích động đến mức nào.
-Hiện giờ không còn ngốc nữa, cái bớt kia cũng mất rồi... Doãn di nương mà biết nhất định sẽ rất vui mừng, an tâm mà lên đường.
-Nghi Nhi, đừng có hoảng lên như thế.
Vu Xá Nguyệt thở ra một hơi, lại cúi xuống rửa mặt. Không phải chỉ là một cái bớt thôi sao? Cũng không phải từ trên mặt nàng ta rơi xuống, mừng rỡ như vậy làm gì?
Nghi Nhi vẫn không thôi cười, đứng phía sau hầu hạ tam tiểu thư rửa mặt, đưa cho nàng khăn lau mặt.
-Tam tiểu thư có đó không? Trong viện làm sao không có ai thế hả?
Nghi Nhi tiếng gọi kia thì hoảng hồn, ánh mắt hướng ra phía cửa mà luống cuống. Nàng nhìn qua tam tiểu thư vẫn còn chậm rãi lau mặt mà vội vã.
-Tiểu thư, Kim Ma Ma tới rồi! Mau! Chúng ta...
Vu Xá Nguyệt tiếp tục lau cho kĩ mặt mình.
-Chớ gấp! Kim Ma Ma là ai thế?
Nghi Nhi bất lực thở dài, nghiêm trọng nhìn tam tiểu thư.
-Kim Ma Ma là người chăm sóc đại tiểu thư... Tiểu thư, chúng ta mau ra đón tiếp đi.
Vu Xá Nguyệt khinh thường hừ một tiếng, tức giận ngồi xuống. Đúng là loạn. Nàng vì cái gì phải đi đón tiếp bà già đó? Chẳng qua cũng chỉ là người làm trong tướng phủ mà thôi.
-Không đi! Ta dù là thứ xuất thì cũng là tiểu thư tướng phủ, làm gì có chuyện chủ nhân phải đi đón hạ nhân chứ.
-Tiểu thư...!
Nghi Nhi nhìn điệu bộ của tam tiểu thư, thật không biết nói cái gì. Dù là nàng ta nói đúng, nhưng mà nàng ta chính là sớm đã thất sủng đến thành ra tới hạ nhân cũng không bằng rồi. Bây giờ nàng ta có không còn ngốc đi nữa, cũng là tam tiểu thư địa vị không bằng người.
Nhìn tam tiểu thư, xem ra căn bản không có cách để ra đón Kim Ma Ma rồi, có nói thêm cũng chỉ bằng thừa. Cái này mà để lão bà đó biết, Tây viện thực không biết sẽ bị bà ta ép đến mức nào. Tam tiểu thư không đi, Nghi Nhi nàng là hạ nhân dưới trướng, không bằng mau ra đón tiếp, nhân tiện che giấu một chút cho tam tiểu thư.
-Hết cách rồi, ta đi vậy!
Nghi Nhi vừa nghĩ, lập tức không hai lời vội vã chạy ra ngoài. Vu Xá Nguyệt cũng không có nói gì, chỉ nhấc mi mắt nhìn qua nàng ta.
Đứng phía bên ngoài, làm ra hùng hổ dang bộ là một nữ nhân đứng tuổi. Bà ta ăn vận cũng có chút gọi là có vốn liếng, nhìn qua khác xa các hạ nhân nha hoàn tầm thường trong phủ.
Nghi Nhi thấy Kim Ma Ma thì bất giác hơi run, sợ làm gì sai. Dù sao thì Kim Ma Ma cũng là người quản lý các nha hoàn trong phủ, Nghi Nhi nàng không có gan đi chọc giận bà ta.
-Nô tỳ thỉnh an Kim Ma Ma!
Nghi Nhi lén lút nhìn Kim Ma Ma, thầm than trong lòng. Tiểu thư vừa mới khá lên, Kim Ma Ma đã chạy tới, không biết là chuyện tốt hay xấu nữa.
Kim Ma Ma nhìn ra xung quanh, không thấy tam tiểu thư liền hừ lạnh một tiếng rồi nhìn Nghi Nhi.
-Tam tiểu thư không sao chứ hả?
Nghi Nhi nghe nhắc tới tam tiểu thư thì giật mình. Nàng gượng cười một tiếng, cố tỏ ra tự nhiên.
-Không sao, tam tiểu thư hôm qua tỉnh lại thì mơ hồ, vừa rồi nô tỳ giúp nàng ta rửa mặt, tỉnh táo rồi tiếp tục thủ linh.
Kim Ma Ma khoanh tay trước ngực, đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Nghi Nhi.
-Thế sao? Hôm qua có hạ nhân đi qua Tây viện thì nghe thấy tam tiểu thư kêu khóc, chuyện này truyền tới đại tiểu thư, làm sáng sớm nay đã sai lão bà tử ta tới đây xem sao.
Nghi Nhi hơi tái mặt, nhưng sợ để lộ làm tam tiểu thư thêm rắc rối, liền cố gắng tỏ ra tự nhiên mà phủ nhận.
-Tam tiểu thư nào có kêu khóc gì đâu, chắc là người ta nghe nhầm thôi.
Kim Ma Ma liếc nhìn bộ dạng vụng về che giấu của Nghi Nhi, cười nhạt một tiếng. Bà ta bước tới trước.
-Còn có hạ nhân thấy tứ tiểu thư thường qua đây.
Nghi Nhi nghe nói càng run sợ, theo Kim Ma Ma đang tiến tới mà bị ép lui từng bước. Nàng vội vã tìm một cách đáp lời hoàn hảo nhất, chẳng qua cũng chẳng tìm được lời nào hợp lí nên chỉ đành tìm cách tránh xa cái này chủ đề.
-Đại bộ phận thời gian nô tỳ đều là làm việc...
Kim Ma Ma thầm cười một tiếng trước bộ dạng lúng túng của Nghi Nhi.
-Hiện giờ không rõ không sao, về sau này rõ ràng là được. Đi theo loại chủ tử như thế cũng là làm khó ngươi. Cố gắng làm việc đi, nếu như có sai sót gì, ma ma ta sẽ nhớ tới ngươi đấy.
Kim Ma Ma vỗ vài Nghi Nhi, nhìn nàng với đôi mắt ám thị. Nàng cũng từ đó mơ hồ nhìn ra chút ý tứ. Về sau rõ ràng ý là gì? Mà thế nào là sai sót?
-Ý của Kim Ma Ma là... kêu ta giám sát tam tiểu thư?
Kim Ma Ma một tay che mặt, thầm nghĩ đứa trẻ này thật không biết che giấu.
-Ha ha, ta nào có nói thế đâu. Cơ mà nhìn ngươi thông minh lanh lợi, ma ma ta cũng muốn giúp ngươi một tay.
Sắc mặt Nghi Nhi trầm hẳn xuống.
-Cám ơn ma ma quan tâm...
Kim Ma Ma lại nhìn qua một vòng Tây Viện, hắng giọng:
-Linh đường này bày ba ngày đủ rồi, quá đen đủi, dỡ bỏ đi.
Nghi Nhi nuốt nước bọt. Chỉ mới ba ngày, lại muốn dỡ bỏ linh đường.
-Cơ... Cơ mà ở quê hương ta, linh đường phải bày bảy ngày...
Kim Ma Ma nhìn vẻ mặt không cam lòng của Nghi Nhi, lớn tiếng:
-Đây là tướng phủ, dỡ linh đường là ý của chủ tử.
Nghi Nhi biết mình chỉ là một nha hoàn hèn kém, không thể nói lại với Kim Ma Ma. Thế nên nàng cũng đành nghe theo.
-Vâng, nô tỳ biết rồi.
Kim Ma Ma quay lưng, dáng chừng tức giận.
-Hừ! Chủ nhân là kẻ ngốc, nô tài cũng ngốc theo, chả biết tốt xấu gì hết.
-Kim Ma Ma đi thong thả.
Nghi Nhi nhìn theo Kim Ma Ma ra khỏi Tây Viện, thở dài một tiếng. Đúng lúc phát tiền công thì lại đắc tội với Kim Ma Ma nga. Nàng phải làm sao đây? Dù đúng là nàng rất không cam tâm chuyện Kim Ma Ma sắp xếp, song không có quyền hạn thì nên im miệng. Bây giờ thì hay rồi, linh đường cũng phải dỡ bỏ, còn đắc tội với Kim Ma Ma.
Nghi Nhi quay vào trong, vừa ngẩng đầu liền thấy Vu Xá Nguyệt đứng dựa trước cửa phòng, dáng bộ thong dong nhìn nàng. Liền đó khiến nàng nhất thời lúng túng. Không phải tiểu thư đều nghe lời nói của Kim Ma Ma rồi chứ?
-Tiểu thư. Kim Ma Ma là tới...
Vu Xá Nguyệt lại chẳng hề để ý, đưa ra bộ dáng nàng đứng ở cửa chỉ để đợi Nghi Nhi mà thôi, lời Kim Ma Ma nàng không để trong lòng.
-Ta biết rồi. Kêu ngươi đi kiếm cho ta cái gương mà? Còn không mau đi lấy đi!