CHƯƠNG 158: THÀNH YÊU THÀNH PHẬT, LIỀN KHÔNG THÀNH NGƯỜI
Editor: Luna Huang
“Đây…hình như cũng đúng.”
Vu Xá Nguyệt có điểm dở khóc dở cười, tốt, rốt cục có đầu óc bình thường chút.
“Thế nhưng… Một cô nương gia, cư nhiên sẽ sống bằng nghề thợ mộc thợ rèn? Đây liền có chút bất nhã a.”
“Không phải nói Vu tam cô nương tay nghề cao siêu, phàm là công phu trên tay tất cả đều biết sao. Nhân gia cũng không phải thật là một thợ mộc a, nhân gia được kêu là người tài ba thần thủ. Thợ rèn thợ mộc cái gì, ngươi thật là, có đầu óc chút đi.”
“Đúng đó, thủ nghệphân thật nhiều loại khác nhau! Tức phụ của ngươi thêu hoa cũng là thủ nghệ.”
Ai, nghe lời đồn đãi này càng ngày càng không đáng tin cậy, Vu Xá Nguyệt đã triệt để mất hứng thú, phản chính những thứ bát quái phố phường này đối với nàng mà nói vốn không có ích lợi gì. Nàng lôi Ngưng nhi nói rằng, “Quên đi, chúng ta vẫn là đi thôi.”
“Ân.” Ngưng nhi khéo léo gật đầu
Vu Xá Nguyệt hiện tại cuối cùng là biết, vì sao chuyện thần thoại xưa của cổ đại nhiều như vậy —— đều là từng bước từng bước thổi phồng lên. Hơn nữa một đám châm ngòi thổi gió, nói ngoa, không đầu óc. Chỉ cần người biết nhiều chút như nàng, một người làm ra một ciệc, đây tuyệt đối là có thể viết ra mấy cuốn tiểu thuyết “Thần tiên diễn nghĩa”, “Thành tiên công lược”. Nói không chừng sơn hải kinh chính là như vậy mà hình thành?
(Luna: Haha sợ bả ghê, thế nhưng ta thích. Đúng rồi, nhắc tới sơn hải kinh, hiện ta đang rất mê nhưng không tìm được trên mạng, nàng nào có cùng sở thích hay biết thì share cho ta với nhé)
Hai người đang muốn cất bước đi ra ngoài, chợt nghe một người lại dùng ngữ điệu đáng tiếc thán nói: “Ai, ta còn nghe nói vị Vu tam tiểu thư này văn thải không tệ, xuất khẩu thành thơ, hơn nữa tướng mạo cũng cực đẹp, chỉ tiếc a…”
Cước bộ của Vu Xá Nguyệt lần thứ hai dừng lại ghé mắt, đáng tiếc cái gì? Nàng thì thế nào a?
Các nam nhân khác đại khái đều biết hắn đang nói cái gì, cũng đều cũng đều phụ họa, “Ân… Nếu ta nói, Vu tam cô nương tài mạo
song toàn như vậy, sau này gả một đại phú đại quý quả thực dễ dàng, thế nào sẽ không giữ mình trong sạch.”
“Thực sự là đáng tiếc .”
Cái từ Không giữ mình trong sạch này vừa ra tới, Ngưng nhi lập tức nóng nảy, lời đồn lúc trước vô căn cứ còn chưa tính, đây không có chuyện mà làm sao có thể bịa đặt! Nàng nín một khí muốn tiến lên lý luận, thế nhưng bị Vu Xá Nguyệt đè cổ tay xuống.
Ngưng nhi nghiêng đầu nhìn tiểu thư nhà mình, có thể cảm giác được trên người nàng tản ra khí tức âm lãnh.
Chỉ thấy nam tử đội bảo ngọc mão liên tục xua tay phản bác: “Ngươi nói mò, ngươi biết ngươi biết nhân gia rốt cuộc là có phải thần tiên hay không a! Chuyện thần tiên làm người bình thường như chúng ta không có thể hiểu được.”
Bất quá người chung quanh không phục, “Thần tiên gì a, ngươi cũng đừng khen nàng nữa, tiên thật còn có thể thông đồng nhiều nam nhân như vậy a.”
“Ai, nghe nói nàng muốn đồ tiểu vương gia cho vị hôn thê, gọi là cái gì…”
“Tê, tiểu vương gia đây chính là đại nhân vật của Long Phục cùng Hàn Địa, hoàng thượng đều phải lễ nhượng ba phần, nàng thật có thể lấy được?”
“Ngươi khoan hãy nói, thật sắp tới rồi, nam nhân a ~ đều không phải đều này nọ sao. Huống hồ đồ Vu tam cô nương này có, ai có thể không thích a. Nếu không làm sao gọi tài kỳ quái.”
“Sách, lời này của ngươi đúng, ai không thích mỹ nữ! Hơn nữa Vu tam cô nương thần như thế, nếu ngươi nói sau này nàng có thể đi vào hoàng cung làm hoàng hậu ta đều không cảm thấy ngạc nhiên.”
Vu Xá Nguyệt căng thẳng trong lòng, ngực ngưng tụ một cây đuốc. Ngưng nhi lần thứ hai lôi nàng, khẩn cầu: “Tiểu thư nghĩ một chút biện pháp a, bọn họ quá phận như vậy a. Hoàng thượng cùng hoàng hậu đó là có thể tùy tiện nghị luận sao!” Nếu là bị người nghe thấy được, lợi dụng thì làm sao bây giờ a!
Lúc này, chỉ thấy một nam nhân hơi mập lại gần hiếu kỳ mà thần bí nói: “, Ai các ngươi nghĩ a, Vu tam cô nương lại biết vẽ vật trở thành sự thật, lại đẹp lại biết câu dẫn người, có thể ….thành cái gì hay không?”
Tuy rằng hắn không nói rõ cái gì rốt cuộc là gì, thế nhưng tất cả mọi người biết, hắn nói phải là yêu tinh. Tràng diện bỗng nhiên yên lặng lại, mọi người mặt mặt tư thị, còn có người ngạc nhiên nói: “Ngươi kháo phổ này! So thần tiên gì còn kháo phổ hơn!”
“…” Vu Xá Nguyệt nhíu mày không có chuyển chỗ, nhiều chuyện như vậy tuy rằng khoa trương trái lại đầy đủ hết. Nữ tử của triều đại này đều thập phần chú trọng danh tiếng cùng trinh tiết, nàng rất muốn biết, rốt cuộc là ai nhàn hạ thoải mái như thế, nơi nơi tản lời đồn.
Bởi vì đại sảnh của lầu một quá nhiều người, hơn nữa tới tới lui lui bưng trà rót nước, những người đó còn không có phát hiện có hai cô nương ở một bên nghe đã nửa ngày, vẫn như cũ lửa nóng thảo luận.
“Tiểu thư!” Ngưng nhi gắp đến sắp khóc, nếu để cho những người này vu hãm nữa, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng danh dự của tiểu thư.
Vu Xá Nguyệt cười lạnh một tiếng, “Ngươi nói Ngươi nói, bách hoa yến mới qua vài ngày a, chuyện trong cung, chuyện của tướng phủ, nhanh như vậy liền truyền tới sinh động như thật, phương diện này nhất định có một người rỗi rãnh.”
Ngưng nhi trầm ngâm chỉ chốc lát, lệ uông uông hơi: “Vậy có thể bắt được không?”
“Có thể.” Trong lòng Vu Xá Nguyệt có lửa, bên ngoài đã tối, nàng vỗ vỗ vai của Ngưng nhi sau đó đi ra ngoài, “Đừng nghe nữa, chúng ta đi thôi.”
“Thế nhưng…” Ngưng nhi dậm chân, còn có chút không cam lòng.
Vu Xá Nguyệt không nghe la hét ầm ĩ tiếng động lớn xôn xao phía sau, “Lời đồn đãi đều là người truyền, không phải là những người nói, thu thập bọn họ cũng vô ích. Muốn thu thập, liền trực tiếp lớn chút.” Không phải là cái gì yêu a thần a nói mò sao, vậy làm chút chuyện yêu ma cho bọn hắn xem đi, hy vọng bọn họ nhìn rồi sau này sẽ không hối hận!
“Ân…” Nàng nhìn bóng lưng của Vu Xá Nguyệt, hơi có thất vọng rũ đôi mắt xuống, nhưng nếu tiểu thư nói như vậy, vậy nàng nhất định là có biện pháp đi.
——
Nhưng mà thượng thiên quyết định Vu Xá Nguyệt sẽ vô pháp hảo hảo đi ra đại môn. Bên kia có một nam nhân uống say huân huân, chính lung lay lắc lư tựa ở khuông cửa.
Y sam của nam nhân kia đẹp đẽ quý giá, tới gần trung niên. Mắt sương mù của hắn nhìn thấy Vu Xá Nguyệt tới bỗng nhiên sáng ngời, sau đó đưa tay chỉ Vu Xá Nguyệt lớn tiếng nói: “Ai, cái kia bên kia!”
Vu Xá Nguyệt liếc hắn một mắt, nam nhân kia liền liên tục gật đầu, “Đúng đúng đúng, chỉ ngươi tiểu mỹ nhân, qua đây rót rượu cho đại gia.”
Bằng không nói Hàn Y mở điếm này là tốt, mặc kệ cô nương sai vặt bọn họ đều là người tài ba. Hán tử say vừa ngẩng đầu, không đợi Vu Xá Nguyệt nói, hai bên trái phải lập tức liền có một cô nương chạy tới.
Cô nương kia một tay lấy một tay ấn tay của nam nhân kia xuống, hảo ngôn hảo ngữ khuyên: “Vương đại nhân, kia không phải cô nương của Xuy Tuyết các chúng ta, người gọi lầm người rồi.”
Bất quá người uống nhiều chính là không thể nói lý, vị Vương đại nhân kia hất tay của cô nương nói: “Không phải là thì thế nào, lão tử cho nàng tiền là được. Còn không mau qua đây một chút! Lão tử, lão tử là lục phẩm… Lục…”
Xuy Tuyết các là nơi nổi danh xa hoa phong nhã, người như loại này uống nhiều nháo lên cực kỳ ít, Vu Xá Nguyệt lần đầu đến đã đụng phải, kỳ thực coi như là nàng không may.
Hơn nữa vị Vương đại nhân này gọi như thế, rất nhiều người cũng đều nhìn lại. Phân nửa xem náo nhiệt, phân nửa nhìn người.
Mắt Vu Xá Nguyệt nhìn thẳng từ bên cạnh hắn đi qua, Vương đại nhân thật đúng là cho là nàng đi tới chỗ mình, lập tức liền muốn đưa tay tới ôm người.
Kết quả Vu Xá Nguyệt lướt qua hắn, thanh âm không nhỏ để lại một câu, “Đầu năm nay, chó cũng có thể làm quan sao. Hàn Y thật đúng là dễ nói chuyện, vật gì cũng có thể cho vào cửa a.”
Người chung quanh ồ lên một mảnh, nàng thật là khí phái lớn, cũng dám ở Xuy Tuyết các gọi tục danh của Hàn Y.
“Ngươi nói cái gì ——” Vành mắt của Vương đại nhân nứt ra, quay đầu liền muốn tiến lên.
Cô nương Xuy Tuyết các kia linh hoạt ôm lấy tay của Vương đại nhân, thanh âm nửa ôn nhu nửa cảnh cáo, “Vương đại nhân, còn thỉnh người an ổn chút, đây là thượng khách của Hàn thế tử. Thế tử chọc không được, người ngẫm lại… Người muốn chọc sao?”
Vu Xá Nguyệt nghe thấy được câu này, nàng cảm giác có chút buồn cười, Hàn Y làm việc thật đúng là cẩn thận, nhanh như vậy thủ hạ của hắn liền biết nàng.
Vương đại nhân kia cũng không phải uống đến nỗi say không còn biết gì, được cô nương vừa nói như vậy liền dừng lại động tác.
Lúc này một sai vặt chạy tới trước mặt Vu Xá Nguyệt, cực kỳ cung kính khom lưng nói: “Tiểu thư, thế tử phân phó mã xa tiễn tiểu thư hồi phủ.”
Vu Xá Nguyệt gật gật đầu nói, “Vậy đi thôi.”
“Là tiểu nhân chậm trễ, để người bị sợ hãi.”
“Vô sự.”
Lần này đại đường lặng lẽ nổ oa, vài người vừa nghị luận Vu Xá Nguyệt là thần hay yêu kinh ngạc liếc nhau, không biết nữ tử này là ai, để Hàn thế tử coi trọng như vậy.
“Ai? Này —— ta chưa cho ngươi đi!” Giọng của Vương đại nhân miệng cọp gan thỏ, căn bản không cường ngạnh, thoạt nhìn tỉnh rượu phân nửa. Phỏng chừng hắn nói như vậy bất quá chỉ là vãn hồi một chút mặt mũi, thấy Vu Xá Nguyệt không quay đầu lại, hắn cũng không dám có hành động gì nữa, chỉ là còn mạnh hơn chống nói lầm bầm: “Ngươi ngươi ngươi, ta quản ngươi thế tử hay không thế tử gì. Chớ, chớ để ta thấy ngươi nữa.”
Nói xong hay dùng ống tay áo che mặt, tìm một phương hướng đi.
Ở giữa đại đường, nam tử kia nói Vu Xá Nguyệt là yêu tinh há to miệng hỏi: “Đó là người nào?” Cư nhiên, cư nhiên chiết mặt mũi cỉa quan viên lục phẩm, còn có thể cùng Hàn thế tử giao hảo?
Nam tử đeo bảo ngọc mão cũng xuất thần nói: “Không, không biết, bất quá thật đẹp… Ta nhớ kỹ bộ dáng của nàng rồi!”
Danh Sách Chương: