Mục lục
Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 236: KỲ QUÁI HƠN TƯỚNG PHỦ

Editor: Luna Huang
Không đợi Vu Xá Nguyệt mắng chửi, lão thái phi rất nhanh bước ra. Ngự Cảnh bất tỉnh, nàng coi chừng cũng vô dụng.

Lần này, Vu Xá Nguyệt quy quy củ củ đứng ở cạnh cửa cúi người hành lễ, động tác lễ tiết đều đúng. Nhưng mà lão thái phi sau khi ra cửa vẫn là liếc nàng một mắt, không chút che giấu mất hứng trên mặt.

“Ngươi tên là Vu Xá Nguyệt đúng không?”

“Vâng.”

“Nghe nói Ngự Cảnh đưa hoàn bội cho ngươi.”

Những lời này quá mức đột ngột, không nghĩ tới ở thời điểm mấu chốt này nàng lại còn nhớ thương hoàn bội, Vu Xá Nguyệt do dự nói: “Vâng, bất quá…”

“Lấy ra.” Lão thái phi không muốn nói với nàng, há mồm liền đi thẳng vào vấn đề.

Vu Xá Nguyệt mày nhăn lại, “Cái gì ——”


Lão thái phi lạnh mặt nói: “Ta là bảo ngươi lấy đồ ra. Đó là bảo bối của Hàn Địa, sau này Cảnh lang nên giao cho thê tử chính thất. Ta già rồi, đối với ngươi cũng không phải người bảo thủ gì, các ngươi thanh niên nhân như vậy như vậy ta cũng sẽ không quản. Ta biết Cảnh lang thích ngươi, nghênh ngươi làm thiếp là chuyện của hắn, ta cũng sẽ không can thiệp. Thế nhưng ở ta nơi này, đại cục tuyệt đối không thể thay đổi.”

Vu Xá Nguyệt quả thực vô lực mắng chửi, tư tưởng của người cổ đại thật đúng là… Thế nào tất cả mọi người cảm thấy nàng có mạng trời sinh là thiếp? Nàng có mặt tiểu tam sao?

“Ta đến gấp không mang trên người.” Vu Xá Nguyệt thập phần cứng rắn nói. Nếu như nàng nói hoàn bội đã trả cho Ngự Cảnh, lão thái bà này có thể trực tiếp tìm trên người A Ngôn hay không a?

Quả nhiên, sắc mặt lão thái phi trời u ám, lên giọng lớn tiếng chất vấn nàng, “Ngươi đây là không mang theo, còn căn bản cũng không muốn mang.”

“. . .” Vu Xá Nguyệt đơn giản cũng không nói, nàng thầm nghĩ phản chính dẫu có chết cũng không lấy ra, ngày hôm nay da mặt dày một hồi đi. Sau đó nhất phó thái độ ta chính là ta chiếm tín vật đính hôn của nhân gia không trả thì thế nào.

Lão thái phi cũng không tiếp tục phát hỏa chỉ là cười nhạo nàng nói: “Quên đi, Cảnh lang không rời được ngươi, ngươi về sớm một chút đi, miễn cho một hồi người tỉnh không thấy được. Hoàn bội kia ngươi bảo nha hoàn ngươi trở về lấy đi, Ngự vương phủ cũng không cần nàng làm việc.”

Vọng Thư Uyển
Nói, lão thái phi dẫn nha hoàn đi trở về, tựa hồ là chắc chắc Vu Xá Nguyệt sẽ không đối nghịch với nàng.

Ở trong phòng trắc phi chờ lão thái thái phát bão xong mới đi ra khỏi, “Tam cô nương tướng phủ?”

“Vâng, nương nương.” Vu Xá Nguyệt lão lão thật thật tiếp tục làm nhỏ.

“Ngươi…” Trắc phi nhìn nàng một lát tựa hồ có cái gì khó nói, cuối cùng chỉ nói vài từ, “Chiếu cố tốt hắn đi.”

Sau cùng nàng thở dài đặc biệt như là một mẫu thân bất đắc dĩ, Vu Xá Nguyệt bất động thanh sắc gật đầu nói: “Vâng, nương nương yên tâm.”

“Có chuyện gì gọi người nói cho ta biết một tiếng.” Sau đó trắc phi cũng mang theo nha hoàn cô đơn theo lão thái phi.

Vu Xá Nguyệt nhìn bóng lưng của nàng có chút mê man, hí này của Ngự Cảnh rốt cuộc là cho ai xem?

Trên dưới vương phủ tổng cộng có hai nửa chủ tử, nhìn hiện nay ngoại trừ thiếu gia ngốc kia, hai nữ nhân này đều rất xem trọng Ngự Cảnh.

Lão thái phi tuy rằng tính tình không tốt, xảo quyệt không nói lý, bất quá nàng và Ngự Cảnh là máu mủ tình thâm, lão thái thái cũng sẽ không có tâm tư không tốt với dòng độc đinh duy nhất của nhà mình.


Còn trắc phi kia, nàng không thấy được Ngự Cảnh thụ thương liền đứng dưới trời nắng, còn thập phần oán giận Ngự Cảnh không tín nhiệm người trong nhà, dù cho thái độ là giả bộ, nhưng không hợp lý nha. Nàng coi như là muốn cùng Ngự Cảnh đoạt gia nghiệp gì, nhi tử ngốc của nàng cũng không lấy được. Còn không bằng quan hệ tốt với Ngự Cảnh như vậy có lời hơn…

Vu Xá Nguyệt vốn có chỉ dự định thực hiện hứa hẹn của mình, làm những chuyện mình nên làm, mà bây giờ nàng lại không nhịn được nghĩ muốn thăm dò toàn bộ.

——

Chờ nàng trở lại buồng trong, trong phòng cũng chỉ còn lại có ba người bọn họ.
A Ngôn đã hơi ngồi dậy, tựa ở trên người Châu nhi. Chăn mỏng trượt xuống lộ ra cụt tay cụt tay bị băng lại. Vết thương băng bó kỹ không bao lâu đã bắt đầu sấm huyết, Châu nhi từ phía sau ôm vai của A Ngôn, thần sắc ảm đạm nhìn chằm chằm cái cánh tay.

Sắc mặt A Ly khó coi phỏng chừng lão thái phi trước khi đi đã bỏ xuống rất nhiều lời khó nghe. Vu Xá Nguyệt đi tới gần hắn hạ thấp giọng nói: “Ta hỏi ngươi, trắc phi cùng Ngự Cảnh quan hệ thế nào a?”

Thần sắc A Ly biến đổi, “Nàng làm khó dễ ngươi?”

“Không có…” Vu Xá Nguyệt cảm thấy có chút cổ quái, hình dạng của trắc phi này thập phần lãnh đạm, nhưng chính là người lãnh đạm như vậy sẽ nghĩ tới khi dễ người sao?
“Quan hệ của người trong Ngự vương phủ có chuyện gì sao? Ta có chút phân không ra.”

Mặt A Ly lộ vẻ khó xử, “Chủ tử cho tới bây giờ không nói với ngươi? Ta cũng không biết có nên nói hay không.”

Vu Xá Nguyệt bất đắc dĩ, “Ngươi cái g cũng không nói ta làm sao ứng đối? Thái phi nương nương vừa tìm ta lấy hoàn bội, ta cũng chẳng dám nói ở trên người Ngự Cảnh, vạn nhất nàng qua đây tìm A Ngôn làm sao bây giờ? Ta cũng không cầu các ngươi móc tim móc phổi cho ta, nhưng ít ra ta đi vô nghĩa ngươi cũng phải kéo cho ta một phương hướng chứ?”

A Ly không có lập tức đáp lời, sự chú ý của hắn hoàn toàn đặt ở trong chuyện Ngự Cảnh lấy hoàn bội về. Nhưng tranh luận của là bọn hắn bị A Ngôn nghe, hắn suy yếu trầm ổn nói rằng: “Gạt tam tiểu thư làm cái gì, tam tiểu thư sớm muộn gì đều sẽ biết.”


Châu nhi thở dài, “Có lẽ chủ tử chưa nghĩ ra mở miệng thế nào.”

“Chờ một chút… Các ngươi hiểu lầm!” Vu Xá Nguyệt đột nhiên cảm giác được có chút quái dị há mồm cắt đứt bọn họ.

vongthuuyen.com
Nàng giải thích: “Ta chỉ là muốn đến cùng ai là người bên Ngự Cảnh, hí này là cho ai xem. Thái phi nương nương? Hay trắc phi nương nương? Các ngươi chỉ cần nói cho ta biết là ai để ta ứng phó là được.”

Một trận lúng túng trầm mặc qua đi, A Ngôn nói rằng: “Là tất cả người ở nơi này.”

Châu nhi công nhận gật đầu, “Vương phủ cũng không an toàn, trên thực tế, trong phủ không biết có nhãn tuyến của bao nhiêu người, nhất cử nhất động của chúng ta đều bị người giám thị. Hiện tại ‘Chủ tử’ bệnh nặng, có Trường Phong mấy người bọn hắn coi chừng tạm thời cũng không sợ tai vách mạch rừng.”

Vu Xá Nguyệt ngạc nhiên, cái đó và trái ngược với tướng phủ. Ở tướng phủ là phải đối phó tiểu chủ các phòng, ở chỗ này phải cẩn thận tất cả hạ nhân tầm thường. Như vậy là không phải có thể lo lắng như vậy, ngoại trừ vài người không cần nhắc đến, những người khác đều là địch?

Đại khái là biểu tình của Vu Xá Nguyệt quá mức quái dị, A Ly trấn an nàng nói: “Tam tiểu thư yên tâm đi, nhãn tuyến chí ít hành động hữu hạn, chỉ cần trong viện này hảo hảo diễn là được. Vì để giống thật, ta đã phân một nửa ám vệ đến các nơi lấy dược phẩm kéo dài tính mạng —— A Ngôn quả thực có thể dùng một chút. Những người đó đại khái cũng không nghĩ ra tam tiểu thư còn có thủ nghệ như vậy, bọn họ chỉ là hoài nghi chúng ta che giấu thương thế đích thực của chủ tử.”

Vu Xá Nguyệt gật đầu A Ly lại nói: “Còn có, buổi tối ta dẫn ngươi đi gặp Ngưng nhi, vừa có tin tức, Vu Tử Nghị đã đi qua Tông nhân phủ rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK