CHƯƠNG 13: ĐÁNH MẶT PHẢI TẢ HỮU KHAI CUNG
Editor: Luna Huang
Hai mắt Vu Xá Nguyệt nhìn chằm chằm tay của Kim ma ma nói “Kim ma ma ngươi xem ngươi, lôi kéo nhân gia không buông, có đúng hay không Kim ma ma mới là người ái mộ bát hoàng tử a?”
Tân Chỉ vừa nghe trong lòng ác tâm, phất tay hất Kim ma ma, lão già này lại dám cầm lấy hắn!
Kim ma ma lui về sau hai bước mới ngừng lại, thế nhưng thắt lưng khẽ động như thế liền theo đau. Nàng nhe răng trợn mắt, thật muốn giống như trước đây tát vào mồm nàng một cái, thế nhưng không biết Vu Xá Nguyệt là thế nào trở nên nhanh mồm nhanh miệng, hơn nữa hiện ở nơi này tình cảnh này, nàng vẫn phải là ra vẻ hình dáng nô tài.
“Tam tiểu thư cũng không thể nói lung tung!” Kim ma ma thở sâu, chịu nhục nói “Lão nô chính là cảm thấy lúc đầu tam tiểu thư cầu hôn ước cũng không dễ dàng, đây là khuyên ngươi vì muốn tốt cho ngươi!”
Mắt nhìn quần chúng liền muốn lộ ra một bộ biểu tình nghe được yêu sách, Vu Xá Nguyệt tăng cường cắt đứt Kim ma ma “Ta nói ngươi thật đúng là khi ta sỏa a? Cho các ngươi trang nhiều năm như vậy là được rồi?”
Trước mắt Kim ma ma một trận mê muội, cảm thấy trái tim của mình sắp không xong rồi, một câu nói này của Vu Xá Nguyệt khó lường a! Đây là cho người biết tướng phủ ngược đãi thứ nữ, vạn nhất để những người này làm văn với tướng gia ——
“Tam, tam tiểu thư, người đây nói cái gì!”
“Ta nói cái gì? Bát hoàng tử trước mặt của mọi người nói rõ ràng, cảm thấy tiểu nữ thực sự khó đến nơi nơi thanh nhã, tiểu nữ quả thực vô ý với bát hoàng tử, bát hoàng tử cũng đến từ hôn, ta không chịu, không phải làm khó bát hoàng tử sao.” Vu Xá Nguyệt cười châm chọc “Hơn nữa, bát hoàng tử cũng nói thêm không lật lọng, đúng không ~”
Tân Chỉ xấu hổ vạn phần, “Đúng” Lời đến bên mép nhưng chỉ có nói không nên lời. Bởi vì tam tiểu thư này quả thực so với kia đại tiểu thư lạnh như băng đẹp hơn thú vị hơn nhiều, ngẫm lại phì nhục này vốn là của hắn, đến bên mép mà lại không ăn, tâm dương khó nhịn a.
“Cái này…nếu, nếu như ngươi không muốn, vẫn là có thể thương…”
“Ta nguyện ý rồi ~ giúp người thành toàn ai không muốn a!” Vu Xá Nguyệt vừa nhìn liền biết Tân Chỉ này là đồ háo sắc. Tuy rằng trước mỹ nhân kế tự luyện cho tới bây giờ chưa qua, bất quá cũng khẳng có thể là tương soa chút, bây giờ còn là có thể thử một lần cuối cùng…
Vu Xá Nguyệt quay đầu hướng Ngưng nhi nói “Nơi này không còn chuyện của chúng ta nữa, trở về thôi…”
Ngưng nhi bên người Vu Xá Nguyệt kích động không nhịn được, lo lắng lo lắng việc này qua đi tình cảnh tiểu thư, nhưng bây giờ tràng diện này, thực sự là quá hả dạ a. Bất quá Ngưng nhi không biết, đại khoái nhân tâm chân chính ở phía sau.
“Ai? Ngươi đợi lát nữa!” Vừa nghe Vu Xá Nguyệt có ý muốn về, Tân Chỉ bắt đầu chế trụ cánh tay trái của Vu Xá Nguyệt.
Vu Xá Nguyệt chính là chờ cái này, tay áo bên phải của nàng run một cái che khuất tay, bài ngón tay của Tân Chỉ. Bắt một ngón tay liền bẻ đến trên mu bàn tay.
Tân Chỉ nghe thấy một thanh âm rắc từ ngón tay mình vang lên, nước mắt hầu như chảy ra. Hắn đau đến hét lớn một tiếng, hết lần này tới lần khác Vu Xá Nguyệt khí lực cực đại, Tân Chỉ không dám cố sức rút ra.
Có tay áo che, mọi người chỉ thấy Tân Chỉ bỗng nhiên rồ rống to, cũng không phân biệt ra được tình cảnh của hắn. Chỉ thầm nghĩ chẳng lẽ bát hoàng tử này cũng có bệnh điên, cho nên tới hối hận?
Thời gian Tân Chỉ kêu to Vu Xá Nguyệt cũng kêu to “Buông ta ra! Buông ta ra!” Trên tay còn dùng còn dùng bẻ ngón tay của hắn.
Ngưng nhi thấy hai người không một lời hợp kêu to, tin là thật xông lên đấm đá, tràng diện thập phần hỗn loạn. Kim ma ma thấy tình cảnh này thân thể mềm nhũn, nằm trên người nha hoàn ở bên cạnh. Xong xong, đại cô nương chưa xuất khuê ở trên đường kéo kéo lôi lôi, danh dự của tướng phủ a…
Tân Chỉ đau nhức nóng nảy, không chút nghĩ ngợi giơ tay lên muốn đánh Ngưng nhi. Vu Xá Nguyệt vừa nhìn cái này chính là luyện gia tử, không nghĩ tới Tân Chỉ tung dục như vậy cũng tập võ, cuống quít buông ngón tay của hắn ra.
Tân Chỉ được tự do liền nhanh nhìn ngón tay, thấy ngón giữa tay phải của mình quỷ dị lắc lắc về phía sau, cũng không biết là đã đứt chưa hay sai vị trí rồi, viền mắt hắn đều đỏ, xoay người rống giận “Các ngươi mù a! Bắt nàng cho tiểu gia!”
Mấy thị vệ kia mới chợt hiểu ra xông tới.
Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên có chút luống cuống, nếu chừng mười người cũng đều là công phu hảo, vậy tổ chức sát thủ chính quy của nàng kia cũng đừng nghĩ ném đi a! Huống hai bên trái phải còn có một Ngưng nhi ở…
Mặc dù có điểm hối hận không ‘Thức thời’, nhưng bây giờ cũng chỉ trước diễn trò cho người đồng tình mới nói! Thấy thị vệ sắp giơ tay lên, Vu Xá Nguyệt ôm Ngưng nhi để cho nàng rời xa bên người. Sau đó sợ đối với mọi người vây xem gọi “Không phải là ta, không phải là làm a!”
Một thị vệ rút đao ra dừng trên không, bản ý là muốn hù dọa Vu Xá Nguyệt. Bất quá Vu Xá Nguyệt thấy hắn cầm đao vô lực, rất nhanh xuất thủ bên đao hắn, đao phong oai mở trong nháy mắt thiếp tiến lên, hai tay bắt được chuôi đao của thị vệ.
Thị vệ đương nhiên không có ý định chém tiểu thư tướng phủ, cuống quít kinh hô “Ngươi buông tay!”
Vu Xá Nguyệt lại cố sức phe phẩy chuôi đao kêu khóc “Các ngươi không nên a!” Lúc này khóe mắt thoáng nhìn Tân Chỉ muốn qua đây bắt người, ngũ chỉ tay trái thành trảo, chụp được.
Nàng loạng choạng chuôi đao vừa chuyển, đao kia lắc lư lắc lư đâm trong lòng bàn Tân Chỉ…. Tiếng kêu của Tân Chỉ lúc này còn thảm hơn bị bẻ ngón tay lúc nãy.
Danh Sách Chương: