CHƯƠNG 284: MỘT TUỒNG HÍ TIẾP MỘT TUỒNG HÍ
Editor: Luna Huang
Khương Tình Tuyết vẻ mặt lo lắng, “Nếu không, gọi phủ y đến xem một chút đi.”
“Không cần!” Vu Xá Nguyệt vội vã cự tuyệt, “Chú bệnh da lông đó không có gì đáng ngại, để mẫu thân lo lắng.” Thực sự là nói đùa, lòng mọi người biết rõ nàng không bệnh.
“Vẫn là cẩn thận một chút mới tốt, bằng không toàn gia đều lo lắng ngươi.” Dáng tươi cười của Khương Tình Tuyết mang theo chút ngoạn vị.
Thực sự là càng kéo càng mù, Vu Xá Nguyệt vội vã gọi khứ ngâm trà rót nước, dời đi trọng tâm câu chuyện.
Mọi người ngồi trong Tây viện của Vu Xá Nguyệt, Tiểu Linh Tiểu Linh Ti Ti bưng trà cùng cao điểm lên liền lui xuống, sau đó trong ngắn ngủi lâm vào yên tĩnh.
Trong lòng Vu Xá Nguyệt âm thầm khổ sở, không khí này thực sự là xấu hổ, nhưng bây giờ tình huống này đến cùng bởi vì cái gì a… Đám người kia đột như kỳ lai cử động thật là quỷ dị.
Tân Chỉ cùng Vu Xá Nguyệt từng có tiết, cho nên sau khi đến nghiêm mặt không nói lời nào, vẫn là trắc phi của hắn Vu Lệ Hương ra tiếng trước.
“Vừa rồi ta còn ở chỗ tổ mẫu chờ tam tỷ tỷ, kết quả nghe nói tam tỷ tỷ bị bệnh. Ta cũng thực sự không yên lòng, vẫn phải là tới chỗ này nhìn.”
Vu Xá Nguyệt khô cằn nói: “Nga, Lệ trắc phi cực khổ.”
Vu Lệ Hương khẽ lắc đầu, “Tam tỷ tỷ cũng gọi ta như vậy, bằng không ta phải gọi người một tiếng quận chúa.” Nàng gả cho người này ổn định hơn trước, bao nhiêu cũng có chút ý làm ý của nương nương.
Lão thái thái nhấp một ngụm trà, đồng ý nói: “Nói phải, giữa tỷ muội các ngươi xa lạ cái gì, sau này vẫn phải nâng đở lẫn nhau.”
Vu Xá Nguyệt thẩm thị bọn họ một vòng, nâng đở lẫn nhau? Nàng và Vu Lệ Hương nước giếng không phạm nước sông đâu cần nâng đở lẫn nhau?
Vu Lệ Hương tiếu ý dịu dàng liếc nhìn Tân Chỉ bên người, sau đó xoay người gọi nha hoàn lấy một cái hộp đưa cho Vu Xá Nguyệt nói: “Ta và bát hoàng tử còn mang theo lễ vật đâu cho mọi người, còn thiếu tam tỷ tỷ là chưa tặng.”
“A…” Vu Xá Nguyệt thiêu mi, “Xem ra tứ muội muội cùng bát hoàng tử hậu hôn thật là ân ái a.”
Vọng Thư Uyển.com
Có thể từ ân ái quá mức châm chọc, đầu mày của Vu Lệ Hương lơ đãng nhíu lại, “Vậy thì phải tạ ơn chúc lành của tam tỷ tỷ.”
Vu Xá Nguyệt cũng lười suy nghĩ Vu Lệ Hương rốt cuộc là nhớ thương Tiết Vinh hay đã chuyên chú Tân Chỉ, chỉ tiếp nhận lễ vật mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn ngọc. Mặt trên khảm ngọc lục bảo tốt nhất, la văn hoa dạng phức tạp.
Thật là tục khí, nhưng mà quý trọng! Lóe sáng!
Chiếc nhẫn này vừa nhìn không phải là cho nữ tử trẻ tuổi đeo, như là… Một có chút lỗi thời? Khóe mắt của Vu Xá Nguyệt thoáng nhìn ánh mắt của Khương Tình Tuyết, nàng nắm bắt nhẫn xem kỹ nhìn về phía Vu Lệ Hương hỏi, “Tứ muội muội vì sao phải tặng ta cái này.”
Dáng tươi cười của Vu Lệ Hương như trước, “Chỉ là nhìn đẹp, cảm thấy khối ngọc lục bảo kia đặc biệt phối với váy của tỷ tỷ. Tuy rằng không biết tam tỷ tỷ đến cùng có thích vàng hay không, trước đây cũng không rảnh hỏi.”
Vu Xá Nguyệt đặt lại nhẫn vào hộp, “Ta đây vị hôn đeo nhẫn không hợp quy củ, tứ muội muội tặng cái khác đi. ta thấy trên tay tứ muội muội trống không, thế nào không tự đeo.”
Nàng cự tuyệt quá mức không nể tình, Vu Lệ Hương có chút kinh ngạc, vội vã bày hai tay trống không, “Ta, ta chỉ là không thích…”
“Thật không? Nhưng tứ muội muội vừa rồi còn nói thích nhẫn.”
“Ta…”
Khóe miệng Vu Xá Nguyệt khẽ giơ lên, Vu Lệ Hương tuy rằng mặc du quang thủy hoạt, nhưng mà dưới hoa phục phiền phức rất nặng thân hình lại so với trước kia gầy rất nhiều.
Còn có đồ trang sức trên người nàng cũng không phải toàn bộ, nhìn ra được là đồ lẻ ghép mà thành. Lại thêm yến hội trong cung nàng cũng không có thể đi, tư thái nhận hết sủng ái hôm nay cũng không biết là làm cho ai nhìn.
Nhưng lúc này Tân Chỉ bỗng nhiên há mồm giải vây cho nàng, “Lệ Hương hai ngày này học làm vân phiến cao cho ta, trên tay sẽ không mang đồ.”
Mặt không thay đổi Vu Xá Nguyệt nhìn về phía Tân Chỉ, Khương Tình Tuyết tăng cường xen mồm truy vấn, “Thật không? Ai nha Lệ Hương cũng là khéo tay a.”
Vu Lệ Hương lập tức nắm được cái phao, “Chỉ là trong lúc rãnh rỗi học vài thứ.”
” Vậy ngươi cẩn thận chút tránh làm hỏng…”
“Vâng, sẽ chú ý.”
“…”
Vọng Thư Uyển.com
Sau đó hai người cứ như vậy trò chuyện, tay của Vu Xá Nguyệt bưng hộp trên không trung nửa ngày, mấy người cũng làm bộ nhìn không thấy. Một lát sau nàng thu hồi lại, đem hộp để ở một bên.
Mấy người này tuyệt đối có mao bệnh…
Không phải là tập thể não tàn nhất định là có mục đích gì!
“Các ngươi những hài tử này tâm sự nhiều chút, ta mệt mỏi, phải trở về nghỉ ngơi.” Lão phu nhân mệt mỏi thở dài. Nàng hôm nay mặc kệ chỉ để ý toàn cục.
Vu Lệ Hương vội vã nũng nịu kêu một tiếng, “Tổ mẫu ~”
Lão phu nhân được nha hoàn đỡ đứng dậy, mọi người cũng đều theo đứng lên, nàng nói với Tân Chỉ rằng, “Lệ Hương chắc cũng là nhớ nhà, không bằng bát hoàng tử hôm nay ở nơi này đi.”
“Cũng tốt.” Tân Chỉ tòng thiện như lưu gật đầu.
Khương Tình Tuyết cười ha hả tự mình đỡ cánh tay của lão phu nhân nói: “Nương, ta tiễn ngươi. Lưu Vân, ngươi qua đây đỡ chút.”
Vu Lưu Vân im lặng không lên tiếng đi qua, ba người tỷ số rời đi trước.
Vừa rồi còn có chút một đoàn tây viện tây viện khoan khoái không ít, hiện người ở bên ngoài cũng chỉ còn lại có hai phu thê Tân Chỉ.
Vu Xá Nguyệt lạnh mặt, nàng không tiện đuổi người, bọn họ cũng liền ngồi xuống tiếp tục cùng nàng cãi cọ. Tân Chỉ ngồi ở một bên trang thâm trầm, Vu Lệ Hương cứ tiếp tục cùng Vu Xá Nguyệt tán gẫu quá khứ tỷ muội tình thâm.
Một hồi không lâu lắm Vu Xá Nguyệt không nhịn được, rõ ràng đều biết là giả trò chuyện như thế có ý nghĩa sao?
Không đợi nàng làm gì bên ngoài bỗng nhiên nha hoàn của Liễu di nương chạy đến, vừa vào viện cấp thiết hô, “Tiểu thư! Tiểu thư!”
Vu Lệ Hương kích động đứng dậy, nha hoàn kia thở hổn hển nói: “Tử, Tử Minh thiếu gia vừa trở về phủ!”
“Thực sự!” Nhãn tình của Vu Lệ Hương sáng lên, “Ta phải đến chỗ di nương ta! Ta xin lỗi không tiếp được!” Nói nàng vô cùng thân thiết vỗ vỗ tay của Vu Xá Nguyệt, liền theo nha hoàn đi ra.
“Ai? Ngươi…”
Tốt, nhân số lần thứ hai giảm xuống. Khoảng không lưu lại Vu Xá Nguyệt cùng Tân Chỉ mắt lớn trừng mắt nhỏ. Vu Xá Nguyệt trừng mắt Tân Chỉ, khoan hãy nói, tiểu tử này im lặng trang như vậy nhìn qua là chuyện gì.
Tân Chỉ bỗng nhiên vẻ mặt nghiêm chỉnh bưng, thâm trầm mở miệng, “Nguyệt nhi ——”
Vu Xá Nguyệt lập tức cắt đứt hắn, “Ta đây không có tiện, còn thỉnh bát hoàng tử bồi tứ muội muội đi ra ngoài đi.”
Không đợi Tân Chỉ mở đầu trước hết bị hạ lệnh trục khách, hắn tức giận nín một lát mới cho ra một câu, “A, này, này cần gì chứ ~”
“?” Vu Xá Nguyệt thiêu mi.
Tân Chỉ mở chiết phiến thở dài một tiếng, “Tuy nói chúng ta trước cũng nhấc lên một ít quan hệ đặc thù ——”
“Không có chứ?”
Hắn bỏ qua ngắt lời của Vu Xá Nguyệt, “Nhưng vậy cũng là chuyện quá khứ rồi, bổn cung sớm quên không sai biệt lắm. Lệ Hương kỳ thực tốt vô cùng, nàng gả cho, người nhà của nàng cũng là của người nhà ta.”
Danh Sách Chương: