Mục lục
Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 18: TÂM TRỰC KHẨU KHOÁI VẪN LÀ SỎA

Editor: Luna Huang

“Vấn cái gì vấn a, ngươi ít cãi chày cãi cối, đó là ta cùng Xuân Đào thấy ngươi đáng thương cố ý cho ngươi ——” Vu Tịnh Hoa bỗng nhiên che miệng lại, cư nhiên nhanh miệng nói ra?
Mạnh di nương thật muốn ngất đi a, nữ nhi này của nàng thế nào không có kế thừa một chút ưu điểm của nàng? Nói ba xạo đã bị Vu Xá Nguyệt dụ nói ra lời thật!
“Di? Xem ra nhị tỷ tỷ là đưa cơm cho ta, vậy đưa cho ta là cơm thiêu sao? Sẽ không, nhất định không phải a.” Vu Xá Nguyệt quỳ trên mặt đất tựa hồ có chút khổ não “Xem ra chiều hôm qua người ta vẫn còn sỏa, cư nhiên xem cơm thiêu cho là đồ ngon uy nhị tỷ tỷ ăn…. Vậy phải làm sao bây giờ a…”
Trên ngực lão phu nhân phập phồng, nàng thật lâu không tức giận như vậy. Nàng không phải tức chuyện Vu Tịnh Hoa khi dễ muội muội ngu dại như vậy, mà là khi dễ người lại không đầu óc tự khai ra! Có bản lĩnh phá người khác, liền phải có bản lĩnh lừa dối!

Cô nương như vậy, sau này gả làm sao có thể vì trong nhà mang đến tài phú, không mang theo tai hoạ liền tạ ơn trời đất a!
Vu Lưu Vân xuy cười ra tiếng, “Xem ra là nhị muội muội muốn trêu người, cố ý đưa thức ăn không tốt, trái lại bị trêu đùa, tới nơi này ác nhân cáo trạng trước?”
Lời
bị Vu Lưu Vân trạc phá, trong phòng này lúng túng rồi.
Đại phu nhân quay đầu khinh xích nàng “Ngươi đã khỏi.” Mặc dù là trách cứ, thế nhưng trên mặt thoạt nhìn cũng là rất cao hứng.
Vu Tịnh Hoa chính không biết thế nào mới tốt, Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên quỳ cà cà cà cà tiến trước “Tổ mẫu ~ xem ra buổi chiều hôm qua ta nhất định là làm chuyện gì xấu. Tuy rằng Nguyệt nhi cũng không biết có phải mình làm hay không, nhị tỷ tỷ dù sao tức giận như vậy, bằng không phạt Nguyệt nhi xuất chút khí cho nhị tỷ tỷ đi.”
Mạnh di nương thật muốn đi tới đạp cho nàng hai cái a, lại còn tự động thỉnh phạt? Đây không phải là ép nữ nhi nàng sao!
Lão phu nhân cụp mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Xá Nguyệt hầu như tích thủy, thực sự là càng nhìn càng nộn a. “Ai. . . Đứng lên đi, còn phạt cái gì phạt, ngươi đã khỏe là được rồi.”
Vu Xá Nguyệt thở phào, cuối cùng là có thể đứng nói chuyện.
Vu Tịnh Hoa vẫn là niên kỷ quá nhỏ, thấy lão phu nhân “Đặc xá” Vu Xá Nguyệt, mặt nhăn lại khóc lên. Mạnh di nương nhanh lên bắt đầu kéo nàng.
Lão thái thái bất đắc dĩ nói “Tịnh Hoa a ngươi để tổ mẫu chút cái gì mới tốt. . . Theo lý là nên phạt ngươi, nhìn ngươi đáng thương như vậy, tổ mẫu cũng không ngoan tâm, lần này coi như xong.” Nói, đảo mắt nhìn về phía Vu Hàn Thiên “Tướng gia, ngươi cứ nói đi?”
Lão nương mình cũng đều lên tiếng che chở, Vu Hàn Thiên chỉ có thể hờ hững gật đầu.
Mạnh di nương biết rõ lão phu nhân không phạt đã là ngày thường che chở Vu Tịnh Hoa, dù cho trong lòng bất bình, lúc này cũng không tiện nói nữa, chỉ có thể sau này lại nghĩ biện pháp.

Nhưng Vu Xá Nguyệt không vui a, nàng quỳ hơn nửa ngày, liền theo một đám người hát tuồng như thế, hát đủ rồi không có gì hết? Muốn tan cuộc? Ngẫm lại từ vừa mới bắt đầu nàng cũng đều chưa cáo trạng, đều là đám người kia cáo trạng a ~
Nên, Vu Xá Nguyệt quay đầu ngọt ngào nói với Vu Tịnh Hoa “Nhị tỷ tỷ, ngươi sau này đừng dùng Xuân Đào nữa, nàng coi thường nhị tỷ tỷ a!”
“Có chuyện này?” Không riêng gì lão phu nhân cùng tướng gia nhíu mày, ngay cả Vu Tịnh Hoa cũng là kinh ngạc vạn phần, không biết nàng thế nào bỗng nhiên nói như vậy.
Chỉ có Mạnh di nương ngửi thấy vị đạo âm mưu, há mồm ngắt lời, hết sức khó xử nói “Tam tiểu thư không phải nói không nhớ rõ chuyện của trước hôm nay sao.”
Vu Xá Nguyệt cười thầm, nếu ta muốn cáo trạng còn có thể cho ngươi ngăn trở?
“Nhưng Nguyệt nhi mơ hồ thời gian Xuân Đào đến đưa thức ăn, đã từng nói cái gì. . .’cho mặt mũi tướng gia, lão phu nhân’ nói như vậy, còn nói cái gì đại phu nhân a. . . Các loại. Cũng không biết có phải ta nhớ nhầm hay không. Vốn có đầu óc hỗn độn, không có cảm giác gì. Hôm nay thanh tỉnh, luôn cảm thấy tựa hồ là sai a.”
Sắc mặt của lão phu nhân một chút lạnh “Mạnh Như Tuyết!”
Vu Tịnh Hoa còn không có phản ứng kịp câu nói kia của Xuân Đào đến cùng không đúng chỗ nào, Mạnh di nương phù phù một cái quỳ xuống “Vâng. . .”
Vu Hàn Thiên rất sợ chọc tức lão nương, nhanh lên quát lớn Mạnh di nương “Ngươi xem một chút! Hài tử giáo bất hảo! Nô tài cũng giáo bất hảo!”

Vu Tịnh Hoa mau phản bác “Cha! Vậy cũng chưa chắc chính là Xuân Đào nói a! Coi như là Xuân Đào nói vậy ——” Lại có quan hệ gì?
Vài từ cuối cùng còn chưa nói ra, Mạnh di nương nhanh bụm miệng của nàng. Mạnh di nương là thật muốn khóc, Vu Tịnh Hoa thật là không có chiêu gì a!
Vu Xá Nguyệt lắc đầu, ai ~đồng bọn như heo. Không có chuyện gì đều bị nàng làm ra chuyện, thực sự rất lợi hại. Nàng thắng được thật là không có thật là không có cảm giác thành tựu a.
Lão phu nhân khí đến tâm khẩu kịch liệt phập phồng “Ngươi, ngươi cho ta không biết ngươi là tính tình gì sao, Xuân Đào nói như vậy cùng ngươi thoát không khỏi liên quan! Không phải là ăn không ngon sao, vậy cũng không cần ăn nữa!”
Vu Hàn Thiên mạnh vỗ bàn một cái “Chớ ở chỗ này! Không quay về bế môn tư qua!”
Vu Tịnh Hoa bị dọa đến run run một cái, lập tức bụm mặt khóc chạy ra ngoài cửa. Mạnh di nương liền hành lễ, sau đó đuổi theo.
Thấy Vu Tịnh Hoa chạy, lão phu nhân khí lại là đau lòng. Trong lòng lẩm bẩm, trước đây thời gian tam nha đầu sỏa a, nàng cũng cảm giác nhị nha đầu thông minh, cũng không kém so với đại cô nương. Hôm nay đầu óc tam nha đầu tốt, nhị nha đầu thế nào liên tục vờ ngớ ngẩn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK