Mục lục
Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 87: HIỆN TRƯỜNG VÔ ĐẶC HIỆU

Editor: Luna Huang

Ngưng nhi một đường đỡ cánh tay Vu Xá Nguyệt nói: “Tiểu thư chậm một chút…”
Vu Xá Nguyệt hỏi nàng: “Đồđều lấy rồi?”
“Lấy rồi lấy rồi, người yên tâm đi, không quên.” Ngưng nhi giơ tiểu vật bọn họ mua lúc nãy.
Hai người trên đường hồi tướng phủ, Ngưng nhi như lão mụ tử cằn nhằn: “Tiểu thư, ngươi một thân mùi rượu…. Chỉ mong hôm nay không ai đi gọi chúng ta, bằng không bắt được ra ngoài chơi…”
Vu Xá Nguyệt có chút phiền, “Thường ngày không có việc gì cũng không gặp ai tới tìm ta a. Yên tâm đi, trở lại nhanh lên tắm rửa, ai cũng không biết. Ngươi sợ nhiều như vậy làm cái gì, sống quá hai ngày này, ta nhiều tiền như vậy, xa chạy cao bay ~”
“Dạ dạ dạ, vậy lúc này cũng không có thể bị nắm cán được ~”
Các nàng đang nói chuyện đi trở về, Vu Xá Nguyệt mắt say lờđờ sương mù, thấy lộ khẩu phía trước có một người hôi sắc đứng. Nàng cố sức trừng mắt nhìn, bóng người kia tựa hồ là rõ ràng rất nhiều.

Nàng bỗng nhiên trở tay nắm cổ tay Ngưng nhi nói: “Đi, đi mau ——”
“Tiểu thư?” Vẻ mặt Ngưng nhi mê man nhìn nàng.
Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên lôi kéo Ngưng nhi xoay người chạy, Ngưng nhi bị nàng mạnh kéo một cái, đồ trong tay bay xuống đất.
Thế nhưng các nàng vừa quay đầu lại, chỉ thấy phía sau cũng có ba nam nhân đi tới. Ngưng nhi kinh ngạc ngắm nhìn bốn phía, phát hiện xung quanh đã tối, trên con đường này từ lâu bỏ hoang không có người ở.
Vu Xá Nguyệt ảm đạm ý nghĩ thanh tỉnh rất nhiều, nàng vỗ vỗ mu bàn tay của Ngưng nhi tỏ vẻ an ủi.
Bốn nam nhân này đều mặc y phục thô bố, trang phục hết sức bình thường không có gì nổi bật, trà trộn ở trong đám người cũng không chọc người chú mục. Nếu như không phải là Vu Xá Nguyệt thấy một màn hàn quang kia, nàng cũng sẽ không phát hiện sai.
Trung niên nam nhân xiêm y hôi sắc phía sau đi tới, hèn mọn cười nói: “A ~ tiểu mỹ nhân này phản ứng rất nhanh a, vừa thấy ta xoay người chạy.” Hắn, lấy ra đao sau lưng.
Ngưng nhi khẩn trương dán Vu Xá Nguyệt, mà Vu Xá Nguyệt còn lại là vẻ mặt đạm mạc không nói gì.
Bốn người này chậm rãi vây các nàng, đều từ phía sau móc ra đao côn, rõ ràng tư thế của giặc cướp.
Trong đó một đại hồ tử cười nói: “Ở cửa hiệu cầm đồ ta nghe thấy được, vị tiểu thư này là cầm được không ít tiền a.” Hắn nói, còn cúi người lỗ mảng tiến đến trước người Vu Xá Nguyệt, cố sức hít mũi một cái, dâm tà cười nói: “Yêu ~ rượu này thơm, mùi thơm của cơ thể này ~ ha ha ha còn cốýđến Hoành Phong tửu quán chúc mừng một phen. Tiểu thư rốt cuộc làđổi bao nhiêu tiền bạc, mượn để mấy huynh đệ ta tiêu một chút.”
Mấy giặc cướp cười ha ha, vũ khí trong tay quơ qua quơ lại.
Dao tựa hồ là hữu ý vôýđảo qua chóp mũi Vu Xá Nguyệt, nhưng mặt lạnh, mặt không thay đổi nói một câu: “Sáu tăm tám mươi vạn lượng.”
Nàng vừa nói xong, mấy nam nhân đều là sửng sốt, kinh ngạc mặt mặt tư dò xét. Nam nhân hôi y rõ ràng cho thấy là lão đại của bọn họ. Hắn lập tức đi vòng qua trước mặt Vu Xá Nguyệt truy vấn: “Ngươi nói bao nhiêu tiền? Tiền đâu? Móc ra!”
“Nhưng hiện tại ta không có a.” Vu Xá Nguyệt vẫn là hình dạng như thường.
Ngưng nhi e sợ cho Vu Xá Nguyệt chọc giận đối phương, nhanh lên dùng thân thể che ở trước mặt Vu Xá Nguyệt.
Mấy người kia lộ ra biểu tình tựa hồ là bịđùa bỡn, nam nhân hôi y âm ngoan cười lạnh: “Tiểu nữu nhi ~ như vậy không cóý nghĩa a, mấy anh em cũng không phải mù! Ngươi tốt nhất thức thời chút, cũng chờ các ca ca giúp ngươi soát người. Vậy… Ta đã nói bất hảo phát sinh cái gì.”
“Đồ trái lại có thể lấy ra, đối với ngươi sợ các ngươi vô phúc tiêu thụ a.” Vu Xá Nguyệt cũng là cười, nàng thoạt nhìn có rượu mà bạo, mắt say lờđờ mông lung, hai gò má hàm xuân thập phần mê người.
Mấy nam nhân thấy hai mắt tỏa ánh sáng, đều thúc giục: “Lão đại, ta còn lời vôích làm gì, trực tiếp một chút ——”
“Tiền chúng ta tự soát, trước kiểm nàng!”

——
Ngự Cảnh cùng A Ly chính đi đến Hoành Phong tửu quán, bởi vì xung quanh không người trống trải, hắn rất rõ ràng nghe thấy được thanh trêu đùa cùa mấy nam tử, liền thoáng cái dừng cước bộ.
A Ly hết sức ăn ý hỏi: “Chủ tử, cần đi qua nhìn một chút không.”
“Đi thôi.” Hắn dù sao cũng là tiểu vương gia, Khải Nam thành cũng làđịa phương phải hắn bảo hộ.
Hai người trước sau nhảy lên đầu tường, trên tường bay vọt vài bước, quả nhiên nhìn thấy trên đường nhỏ hẻo lánh, có bốn đại hán chính vây bắt hai tiểu cô nương yếu kém.
A Ly vừa nhìn, liền ngạc nhiên nói: “Vu tam tiểu thư? Chủ tử, chủ tử, chúng ta có cần hay không…”
“Trước không cần.”
Ngự Cảnh xua tay ngăn lại, trong lòng hắn có chút hoài nghi, tại sao có thể có người ở trong đếđô thoải mái động thủ?
Hơn nữa, hắn không chỉ có hoài nghi những giặc cướp này, trong lòng càng tò mò hơn càng tò mò hơn Vu Xá Nguyệt sẽứng đối thế nào.
Lão đại của mấy giặc cướp kia khoát tay một cái nói: “Ai, dù sao cũng là tiểu mỹ nhân tế bì nộn nhục, tận lực đừng quá thô lỗ. Mỹ nhân yên tâm, bao nhiêu phúc hôm nay chúng ta đều tiêu mất. Một người tiêu không được, chúng ta bốn người cùng nhau tiêu a.” Nam nhân hôi y dời ngón tay, phát sinh thanh âm rắc rắc. “Thế nào, ngươi là hảo hảo phối hợp, hay muốn cùng chúng ta chơi đến cay cú chút trợ hứng?”
“Đây là trên đường cái…” Mắt kiều mị kiều mị Vu Xá Nguyệt nhìn hai bên một chút, lại nói: “Cũng được, trên đường liền trên đường đi, phản chính cũng không người. Trên người ta thật không có tiền, lấy ta gán nợ thế nào?”
“Yêu a, cũng được a.” Mấy nam nhân kia ngạc nhiên cười, ngày hôm nay thật là vận khí tốt, mỹ nhân này uống nhiều rồi chính là tiện a.
Khóe miệng Vu Xá Nguyệt câu dẫn ra, một tay đẩy Ngưng nhi ra nói: “Đi, hóng gió.”

Ngưng nhi khẽ cắn môi, nhìn Vu Xá Nguyệt một mắt, xoay người liền chạy phương hướng lộ khẩu. Mấy giặc cướp vốn đang lo lắng Ngưng nhi đi tìm người, đã thấy Vu Xá Nguyệt mềm mại đáng yêu dùng ngón tay vuốt ve áo, nhìn cổ của nàng trắng nõn, đám giặc cướp tiêu mất nghi ngờ không có ngăn.
(Luna: Haha)
Đại hồ tử quay đầu lại nhìn xung quanh vài lần, thấy Ngưng nhi quả thật làđứng ở lộ khẩu cách đó không xa liền không đi, nhạc a quả thực không được, tiểu mỹ nhân này dĩ nhiên là nguyện ý! Còn bảo người của mình đi hóng gió nữa!
“Đại ca, ngươi tới trước!”
Nam nhân cười hôi y nam nhân cười dao nhỏ ném xuống đất, một bên lôi lưng quần đi về phía trước, “Tiểu mỹ nhân yên tâm, mấy anh em khẳng định ôn ôn nhu nhu đối với ngươi. Ngươi phối hợp như vậy, chúng ta khẳng định để ngươi thoải mái nhất ~”
Vu Xá Nguyệt vươn một ngón tay điểm ở tâm đối phương, dừng lại bước chân đi tới của đối phương, “Cũng không nhọc đến các ngươi động thủ, ta tự mình tới.”
” Vậy cũng được a ~” Nam nhân hôi y quả thực cũng ngừng lại, mấy giặc cướp này cười dũ phát hèn mọn khó coi.
Tay của Vu Xá Nguyệt sờ hướng bên hông, bỗng nhiên rút ra một bả tiểu phương đao hàn lóng lánh. Tuy rằng tiểu đao này cùng đao của mấy người kia so sánh chênh lệch quá lớn, nhưng hàn khí tản ra ánh sáng lạnh khuynh hướng cảm xúc tuyệt đối vứt bọn họ sang mấy con phố.
Mấy giặc cướp kia thấy vậy lại càng hoảng sợ, nam nhân hôi y ngồi chồm hổm xuống nhặt lên thanh đao lên, chỉ vào Vu Xá Nguyệt giận dữ hỏi: “Ngươi làm gì!”
Gương mặt Vu Xá Nguyệt mờ mịt vô tội, nàng nháy nháy mắt nói: “Ta… Đây không phải là muốn lấy ta gáng nợ sao? Trên người ta cũng chỉ có thế, có bao nhiêu các ngươi lấy bao nhiêu được rồi ~” Nàng nói, bỗng nhiên quơđao hướng tay của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK