Mục lục
Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 144: MANG ĐÁ ĐẬP LÊN CHÂN MÌNH

Editor: Luna Huang

Bất quá Vu Lưu Vân không nghĩ tới là, hiện tại sợ người kia nhất không phải Vu Xá Nguyệt, mà là cha nàng Vu Hàn Thiên…
Trong lòng Vu Hàn Thiên cọ cọ bốc hỏa, hận không thể tiến lên kéo Tân Chỉ xuống. Hắn biết! Tân Chỉđở không nổi tường đở không nổi tường mỹ sắc, còn chưa từ bỏýđịnh a. Trước đều rõ ràng nói xong rồi, không thể trêu chọc Vu Xá Nguyệt đàm chuyện xưa nữa, hắn dĩ nhiên căn bản nghe không lọt!
Vu Hàn Thiên hối hận a, hắn thế nào là có thể trêu chọc một lưu manh như thế. Thế nhưng bên này Vu Hàn Thiên bất đắc dĩ thượng hoả sốt ruột, Tân Chỉ cũng căn bản không căn bản không liếc hắn một cái.
“Trước ngươi cùng bát hoàng tử của trẫm từng có gút mắt?” Thanh âm của hoàng đế so với trước uy nghiêm rất nhiều.
“Vâng.”
Tân Chỉ nhảy chân trách móc nói: “Phụ hoàng phụ hoàng! Tay ta đều bị nàng làm hỏng a! Nhi thần cũng kéo ba tháng rồi, vẫn là dưỡng không tốt a!”
Vu Xá Nguyệt liếc mắt nhìn hai hùng chưởng của hắn một chút, thực sự nhịn không được cúi đầu liếc mắt, thực sự lại thương còn triền kín như thế, hắn không nóng sao? Vết thương không thối rửa sao?
Hoàng đế vẫn chưa nổi giận lần thứ hai, cũng không có tiếp tục nói với Tân Chỉ, chỉ là truy vấn Vu Xá Nguyệt, “Đó chính là nói, là ngươi đả thương bát hoàng tử?”

Vu Xá Nguyệt ngưỡng mặt lên, mặt lộ vẻủy khuất nói: “Đây không phải là ta làm.”
Tân Chỉ vừa nghe liền nổ tung, “Uy! Không phải là ngươi làm còn là bản thân ta làm sao? Tay trái của ta bẻ tay phải, sau đó dùng miệng cắn gãy tay trái?”
Hoàng đế vẫn là không đểý cửđộng chơi xấu của Tân Chỉ, hắn nhìn Vu Xá Nguyệt trong mắt có chút ý vị thâm trường, “Nhưng Vu tướng cũng thừa nhận là ngươi làm, hơn nữa hắn nói bách tính ở cửa tướng phủđều nhìn thấy.”
Mọi người một mảnh hoạt kê, người làm cha này chính là quá chính trực, hay quáác tâm?
Vu Xá Nguyệt vừa nghe toàn bộ sợ ngây người, Vu Hàn Thiên trước thay nàng “nhận tội”? Cha này… Bẫy người quáđặc biệt đi! Không phải là thân sinh của cũng không cần hãm hại như thế! Nhưng nàng kinh hoảng hơn còn có chút phỏng đoán không ra ánh mắt này của hoàng đế rốt cuộc là mấy ý tứ, trong lúc nhất thời không nói gì.
Tân Chỉ cầm lấy cơ hội này không tha, hắn như bịủy khuất một dạng, kêu khóc nói: “Đúng a! Vu tướng cũng nhận a… Bên ngoài còn có thật nhiều người nhìn thấy Vu tam tiểu thư dùng dao đâm ta! Bằng không gọi người đi hỏi một chút làđược! Ta là bởi vì Vu tam tiểu thư mới bị thương, Vu tam tiểu thư dù thế nào cũng phải bồi thường bồi thường cho ta. Ta người này dễ nói chuyện, lại không cầu nhiều như vậy, chỉ cần luôn bồi ta làđược. Ta cũng biết Vu tam tiểu thư hiện tại tình cảnh không tốt, cũng không phải không đuổi tận giết tuyệt thì không được. Bằng không ~ tiền ta cũng không cần, coi như làm sính lễ, người để ta mang đi làđược.
Lời này của hắn vừa ra tới, không cần hoàng đế cóđồng ý hay không, một đám công tử ca mất hứng trước.
Mỹ mạo cùng tài hoa này của Vu Xá Nguyệt đây chính là tương xứng với Vu Lưu Vân đệ nhất mỹ nữ Long Phục, hơn nữa hiện tại nàng còn có thần lực như vậy, vậy không quản ai thú, sau này tuyệt đối là có thể giúp trượng phu thăng chức rất nhanh. Đến lúc đó nói không cẩn thận thú một tiên nữ trở vềđều cũng có người tin!
Hơn nữa thân phận thứ nữ của Vu Xá Nguyệt tương đối thấp, cầu thú nàng có thể sánh bằng cầu thú Vu Lưu Vân cao cao tại thượng còng đơn giản hơn rất nhiều, nên làm sao có thểđể hoa hoa công tử như Tân Chỉ chiếm tiện nghi lớn như vậy.
Rất nhiều người nửa vui đùa nửa châm chọc phản bác hắn nói: “Trong phủ bát hoàng tử cơ thiếp nhiều như vậy, hà tất còn nhớ thương cô nương tướng phủ.”
“Đúng vậy a, bát hoàng tử cho những người vị hôn như chúng ta một con đường sống đi. Mỹ nữ trong phủ ngươi đều đủ mở Di Hồng lâu rồi.”
Nhìn đám nam tử này, Khương Tình Tuyết xuy cười rộ lên, thật đúng là biết câu dẫn nam nhân a, mới một lát như thế câu dẫn nhiều nam nhân như vậy, thực sự là như nương nàng một dạng! Đều là thứ không biết xấu hổ!

Tân Chỉ không phục, cứng cổđối trì với những người đó, “Phản chính Vu tam tiểu thư cũng không tiền gì, nàng đem bản thân thường cho ta là xong việc rồi, vừa lúc trong phủ ta có tiền, còn có thể cho nàng, đây là biện pháp vẹn toàn đôi bên.”
“Bát hoàng tử thế nào xác định tướng phủ không có nhiều tiền như vậy?” Hàn Y ghé vào hai bên trái phải của Ngự Cảnh, bỗng nhiên tới một câu như vậy. Điều này hiển nhiên là muốn để Vu Hàn Thiên xuất chút máu.
Hàn Y há mồm, tuyệt đối là có lực uy hiếp nhất, không thiếu công tửđều ngạc nhiên nhìn hắn chằm chằm.
Khương Tình Tuyết cau mày, tiểu tiện nhân này không phải là câu dẫn cả Hàn thế tử chứ? Nếu là hắn thật muốn chõ mõm vào, chuyện này thật phải phá hư a.
——
Vu Xá Nguyệt chán ghét Tân Chỉ thực sự làđạt tới cực điểm, nàng cãi lại nói, “Xin Hoàng thượng minh xét, nếu bách tính ở cửa tướng phủđều nhìn thấy hắn thụ thương, vậy cũng có thể nhìn thấy mọi chuyện.”
Một vị tần phi vóc người phong mãn viên nhuận lập tức ai thanh muốn khóc nói: “Cái gìđi qua không đi qua, coi như là các ngươi không một lời hợp nhau cải cọ mấy câu, ngươi có thểđả thương hoàng tử sao? Hơn nữa đều đã qua ba tháng, còn để ngươi ở nhà ngây ngô, không có xử trí ngươi, hiện yêu cầu đơn giản như vậy một chút cũng không quá phận.”
Vu Xá Nguyệt nhìn nữ nhân này phong tư nhiều, hình dạng ngạo mạn cùng Tân Duyệt không có sai biệt, đoán chừng là thân mẫu của Tân Chỉ cùng Tân Duyệt, trong nháy mắt nàng thập phần chướng mắt nữ nhân này.
Nàng lạnh mặt nói: “Ta cũng không dám thương một sợi tóc của hoàng tử, hoàng tửđó là hoàng thân quốc thích a. Trái lại bát hoàng tử, nương danh nghĩa của ta, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nhục nhã cha ta, ta còn chưa tìm hoàng thượng nói! Bát hoàng tử lại ác nhân cáo trạng trước!”
Nữ nhân kia bị Vu Xá Nguyệt làm sửng sốt, thế nào, thế nào còn có thể xả trên người Vu tướng?
Đừng nói những người khác, hiện tại ngay cả Vu Hàn Thiên đều không giải thích được ngây ngẩn cả người, hắn căn bản nghĩ không ra bản thân từ lúc nào bị Tân Chỉ nhục nhã.

Hàn Y phía dưới hăng hái bừng bừng nhìn vở kịch này, hắn bị Vu Xá Nguyệt chọc cười khúc khích, thầm nghĩ nha đầu này có thật nhiều chiêu. Hắn nghĩ như vậy, lại nhịn không được sờ soạn vị trí của Ngự Cảnh. Hưng phấn kề tai hắn nói nhỏ: “Ngươi xem, cô nàng này rất lợi hại.”
Ngự Cảnh liếc Hàn Y một mắt, hất tay chấn động trên vai xuống.
Vu Xá Nguyệt bi phẫn chỉ vào mũi của Tân Chỉ, nhất phó liệt nữ giữ gìn phụ thân cả giận nói: “Ở cửa tướng phủ mắng nữ nhi của tướng phủ ta xấu xíác tâm, kỳ thực không phải là vì nhục nhã cha ta sao, điểm này ngươi còn có cái gìđể nói!”
“Ta…” Tân Chỉ bị kinh mục trừng khẩu ngốc.
Vu Xá Nguyệt không chút dừng lại nào tiếp tục nói: “Một hồi chửi bới ta, một hồi lại muốn thú ta, chẳng lẽ làđang đùa tướng phủ ta? Ta mặc dù là một thứ nữ, nhưng là người tướng phủ ta. Cô nương của tướng phủ ta ngươi nói muốn liền muốn, nói vứt thì vứt, ngươi cóđể cha ta vào mắt không!”
Nàng nói hết lời, đừng nói những người khác, Vu Hàn Thiên đều phải choáng váng. Cư nhiên đem sự tình xả trên toàn bộ mặt mũi của tướng phủ, vậy thì có cớ lớn rồi. Hôm nay Vu Hàn Thiên nếu không phải giúp Vu Xá Nguyệt thoát hiểm, vậy sẽ thành người bạc tình vô nghĩa a.
Trong mắt hoàng đế ngoạn vị quá nặng, một chút cũng khôgn cóý tứ khắc khẩu.
Sau đó chỉ thấy Vu Xá Nguyệt tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, trong hốc mắt cầu lệ nói: “Bát hoàng tử ngươi đến cùng an cái tâm gì! Cha ta chính là tướng gia đương triều, vì nước vì dân cúc cung tận tụy! Chỉ vì trên mặt ta có thai ký nên lời ác độc cũng có thể nói ra miệng, ngươi có từng cóđiều cố kỵ mặt mũi của cha ta cùng công lao những năm này không?”
Sau đó, Vu Xá Nguyệt lại xoay người đối mặt hoàng đế quỳ xuống, bi tráng quyết tuyệt nói, “Nếu thật là ta có chuyện làm sai, tự có tồn tại luật pháp quốc gia, há có thểđể bát hoàng tử tùy ý phán quyết ta. Phản chính tất cả tự có bách tính thấy rõ, hoàng thượng thật muốn phạt ta ta cũng không có gì có thể nói, nói chung, ta tuyệt không vì chuyện này mà gả.”
Nàng như là pháo liên châu tựđắc không để cho người một chút cơ hội phản bác, một phen ngôn từ kịch liệt để rất nhiều quan viên sợ ngây người. Tứ lạng bạt thiên cân, dời trọng điểm đi, thật đúng là thích hợp làm quan a…
Hoàng đế trầm tĩnh nhìn Vu Xá Nguyệt, cặp mắt kiên định mà chân thành kia của Vu Xá Nguyệt, thoạt nhìn… Hình như nếu không đồng ý nàng, hoàng đế chính là một hôn quân dung túng nhi tử nguy hại quan tốt.
“Những chuyện kia trẫm gọi người đi thăm dò, nghe nói trước khi ngươi khỏi bệnh cùng bát hoàng tử tưđịnh hôn ước rồi, sau đó lại trước mặt mọi người triệt tiêu, thế nhưng hiện tại ngươi khỏi bệnh, bát hoàng tử hối hận?”
“Vâng, ngày đó rất nhiều người đều nhìn thấy, bát hoàng tử một giây trước cùng một giây sau là bất đồng.”
Hoàng đế hơi hí mắt, “Thế nhưng…”

Người chỉ cần vừa nói hai chữ thế nhưng này, chuyện kia liền sắp không xong. Vu Xá Nguyệt có chút lo lắng nhíu mi lại, nàng cũng nói thành như vậy, hoàng đế còn không biết xấu hổ chơi trò “Thế nhưng” với nàng sao?
Nhưng mà, hoàng đế vẫn là nói xong nửa câu sau: “Bát hoàng tử dù sao cũng là nhi tử của trẫm.”
Trong lòng Vu Xá Nguyệt trầm xuống, mẹ nó xã hội phong kiến vạn ác, đều như vậy rồi còn muón thiên hướng người trong nhà! Nàng bỗng nhiên lại mở miệng phản bác: “Thế nhưng, bát hoàng tử dù sao cũng đem di nương ta ——”
“Hoàng thượng, chuyện này là có sự hiểu lầm.” Vu Hàn Thiên cắt đứt Vu Xá Nguyệt, nhanh lên đứng dậy đứng ra đứng ở bên cạnh nàng. Hắn thập phần thành khẩn cầu tình: “Nữ nhi này của thần nhát gan, ngày đó bị thị vệ của bát hoàng tử dọa sợ, tiểu cô nương nơi nào thấy qua cái loại tràng diện này, cho nên mới… Thần bồi thường cho bát hoàng tử làđược, nữ nhi này là thần vừa khỏi bệnh, không muốn nàng gảđi cũng không muốn nàng bị thương, còn thỉnh hoàng thượng khai ân. Thần… Thần có thể bồi thường cho bát hoàng tử.”
Vu Xá Nguyệt kéo Vu Hàn Thiên ra xong, lộ vẻ tức giận ngậm miệng. Quả nhiên a ~ Doãn Thu Minh thật là một thân nương, cho dù chết cũng có thể giúp khuê nữ một tay ~
Khương Tình Tuyết trợn mắt hốc mồm nhìn Vu Hàn Thiên, trong lòng nàng thật lạnh thật lạnh, đó là hôm nay hắn mang theo Ninh Sương đến dự tiệc, nàng cũng không có quá tuyệt vọng như thế.
Hắn… Hắn cư nhiên, cư nhiên giúp đỡ nữ nhi của Doãn Thu Minh giải vây?
Nhưng mà hoàng đế bị chọc nở nụ cười, hắn sang sãng nói: “Vu tướng a, nói như vậy, ngươi là lại nguyện ý bồi thường cho bát hoàng tử?”
Vu Xá Nguyệt ngạc nhiên, nàng nhớ tới ánh mắt ý vị thâm trường lúc đầu kia của hoàng đế, bỗng nhiên ý thức được, nàng hình như… Bị hoàng đếđùa bỡn…
Mẹ nó, kích động uổng phí!
“Vâng.”
Hoàng đế thoáng suy tư một chút, vốn có hắn liền biết lão bát nhà mình là loại mặt hàng gì, nên Vu Xá Nguyệt xuất chúng như thế, hắn cũng khó mà trừng phạt, Vu Hàn Thiên khẳng đứng ra nói chuyện.
“Nếu Vu tướng nói muốn bồi thường, vậy đúng là bồi được. Hoàng tử của trẫm mỗi người đều là kim quý, phạt ngươi một năm bổng lộc cũng không nhiều chứ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK