CHƯƠNG 276: SÓI ĐỘI LỐT CỪU
Editor: Luna Huang
Vu Xá Nguyệt đến cuối cùng vẫn nghe lọt được lời của Vu Âm Nhi, nghi ngờ trong lòng nàng càng dày đặc, trong phòng thủy chung đứng ngồi không yên.
Nghĩ đến lão thái thái sẽ không có đầu óc quá cao siêu đi, nàng hy vọng Ngự Cảnh di tình biệt luyến nhất định là hợp tình, thế nhưng bảo Vu Âm Nhi dính vào lại không hợp lý a.
Dù cho người của tướng phủ hối hận để cho mình leo lên cành cao, từ nay về sau không phục quản giáo…Nhưng lão thái thái không phải là tìm lão thái phi hỗ trợ sao, lão thái phi vừa ra tay liền hiệu quả rõ rệt, căn bản không cần bất luận hậu chiêu gì liền túm được Ngự Cảnh.
Hơn nữa để Vu Âm Nhi dính vào giữa bọn họ chính là rất không thể tưởng tượng nổi, đầu tiên Ngự Cảnh có nhìn trúng không mới nói, lão thái phi phỏng chừng tán thành Vô Mộng công chúa sẽ không thích bất luận thứ xuất gì, lão phu nhân đây là uổng phí tâm tư.
Vu Xá Nguyệt không nghĩ ra rốt cuộc là lão phu nhân có chiêu hay Vu Âm Nhi nói mò, vì vậy sáng sớm ngày kế, vẫn là kiên trì tiếp tục đến Quần Tinh trai.
Đi mau đến cửa của Quần Tinh trai, xa xa thấy phía trước Vu Tử Kỳ được bốn người mang vào cửa. Nàng thầm nghĩ Vu Tử Kỳ thật đủ hiếu thuận, đều như vậy rồi còn nhớ thương qua đây…
Vu Xá Nguyệt đi tới cửa, chợt nghe lão phu nhân trong phòng yêu thương thở dài, “Thế nào không nghỉ dưỡng, lăn qua lăn lại cái gì a.”
Vu Tử Kỳ đang ngồi ở trên ghế, sắc mặt tái nhợt khí tức nhu nhược nói rằng: “Tử Kỳ là đến thắm tổ mẫu cùng đệ đệ.”
“Ai…” Lão phu nhân nghiêng đầu liếc nhìn hài tử ngủ say trong lòng nãi nương, càng hiền hòa nói với Vu Tử Kỳ: “Thực sự là khó khăn cho ngươi.”
Vu Tử Kỳ cụp mắt, “Chúng ta cũng sẽ tốt lên, tổ mẫu xin yên tâm đi.”
Biểu hiện của đích trưởng tử để lão phu nhân vui mừng cực kỳ, đồng thời bất mãn với Vu Xá Nguyệt cũng từ từ lên men. Ở một bên Vu Tử Minh mấy người đều không nói chuyện.
“Tổ mẫu.” Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên vào cửa, để rất nhiều người đều đổi sắc mặt. Lão phu nhân vừa thấy nàng, thu biểu tình yêu thương, trong nháy mắt trở nên vạn phần lạnh lùng.
Vu Xá Nguyệt liếc nhìn bốn phía, Vu Lưu Vân bình thường không thích đến nên cũng không đến, Vu Tử Nghị vũng vậy, những người khác tương đối toàn bộ, như vậy tổ hợp là phi thường bình thường.
“Ta còn tưởng Minh Nguyệt quận chúa sẽ không tới thỉnh an nữa.” Vu Tịnh Hoa lập tức cười lạnh một tiếng.
Vu Tử Kỳ vừa nhìn thấy Vu Xá Nguyệt, hai tay của hắn nắm chặt tay vịn cái ghế, nếu như hắn không đau, phỏng chừng hiện tại liền nhào qua.
Vu Xá Nguyệt không để ý những người đó, chỉ làm nũng với lão thái thái: “Tổ mẫu ~ hôm qua là tiểu vương gia vội vã tìm ta, lúc ra cửa sắc trời quá sớm, cũng không dám tới quấy rầy tổ mẫu nghỉ ngơi.”
Vu Tịnh Hoa hận nghiến răng nghiến lợi, đầu mày của lão thái thái co rút nhanh, tìm tòi nghiên cứu mở miệng hỏi nàng, “Xem ra quan hệ của các ngươi không tệ a?”
“Đúng vậy, đều là nghe lời của cha, tiểu vương gia vẫn luôn nhớ thương Nguyệt nhi.”
Nhắc tới đây lão thái thái liền không nhịn được nhắm mắt, ngụm trọc khí trong ngực không lên không xuống.
Vu Xá Nguyệt tìm chỗ ngồi xuống, mặt mang thẹn thùng nói: “Tổ mẫu, Nguyệt nhi hôm qua bị lão thái phi gọi đi. Lão thái phi nói để tiểu vương gia sớm qua đây một chuyến, còn, còn để trở về thông báo tổ mẫu cùng cha một tiếng…”
Vu Tịnh Hoa không bình tĩnh, nàng đây rõ ràng có ý tứ hai người đính hôn a! “Tam muội muội cố ý qua đây chính là vì báo hỉ đi.”
“Đúng vậy.” Nàng thoải mái thừa nhận.
Rất nhanh, lão phu nhân nguyên bản mặt lạnh lùng bỗng nhiên hòa hoãn, đáy mắt cũng hiện ra tiếu ý, “Vậy tốt vô cùng. Nghĩ không ra a, tứ nha đầu gả đi trước, sau đó chính là Nguyệt nhi. Trái lại Lưu Vân cùng Tịnh Hoa đã lớn còn chưa có tin tức gì.”
“Tổ mẫu ——” Vu Tịnh Hoa đứng dậy.
Lão phu nhân tự mình tiếp tục nói: “Tiểu vương gia lúc nào đến cũng được, đồ chính thức tổ mẫu dự sẵn cho ngươi, ngươi không cần sợ.”
“Vậy thì đa tạ tổ mẫu rồi ~” Trên mặt Vu Xá Nguyệt hiện ra đỏ ửng, dùng khăn che miệng cười trộm, nhất phó đắc ý bay lên đầu cành biến phượng hoàng. Nàng quét mắt Vu Âm Nhi, phát hiện Vu Âm Nhi cúi thấp đầu ngồi ở góc, tựa hồ là bị ủy khuất cực lớn.
Sau đó lão phu nhân cũng không nghiêm túc với Vu Xá Nguyệt nữa, vẫn nói quy củ gả người làm phụ nhân với nàng. Vu Xá Nguyệt vẫn nghe, còn thập phần tán đồng phối hợp gật đầu. Vu Tịnh Hoa mặc dù gấp, nhưng mấy người còn lại đều không chen lời vào.
Vọng Thư Uyển.com
Một lát sau, Vu Xá Nguyệt mượn cớ có hẹn Trầm Nhan Hoan liền ly khai. Chân trước nàng mới vừa đi, sắc mặt cười của lão phu nhân lại lạnh xuống. Vu Tịnh Hoa tức giận nói: “Tam muội muội thực sự là không thể so với trước, theo đại tỷ tỷ liền lui tới với nhân vật thượng lưu.”
Lão thái thái như có điều suy nghĩ nói: “Đúng vậy, Lưu Vân cũng không biết qua đây đi vòng một chút.” Xem ra thái tử bên kia cũng phải lưu tâm một chút rồi.
Vu Tử Kỳ lập tức cẩn thận nói: “Ta đây trở về nói với nàng một chút, Lưu Vân chính là được tổ mẫu chìu quen, không tuân thủ quy củ.”
——
Ngự Cảnh chỉnh lý đồ trong thư phòng phía sau điếm may, người nào đó không có bị ám vệ ngăn trở một đường qua đây, trực tiếp phá cửa mà vào.
“Ngươi chưa đi?” Nhìn thấy Đoan Mộc Thanh Hàn, bút trong tay hắn thoáng cái dừng lại, chấm một cái chấm đen trong sách.
Đoan Mộc Thanh Hàn đặt mông ngồi vào đối diện hắn cười hỏi, “Tại sao ta phải đi ~”
Ngự Cảnh tần mi, Đoan Mộc Thanh Hàn khuynh thấp giọng nói: “Ta lưu lại nơi này chờ tin tức Minh Khải. Nếu như là thực sự, ta cũng phải bồi dưỡng một chút cảm tình với Tiểu Nguyệt trước ~”
“Ngươi xác định ngươi là nghiêm túc?” Ngự Cảnh lạnh lẽo hỏi hắn.
“Vì sao không nghiêm túc ~” Đoan Mộc Thanh Hàn phản vấn.
Trong mắt đối phương Ngự Cảnh phát hiện một tia khiêu khích, xem ra hắn đây là đang trả thù việc hắn ngồi xem mặc kệ a, “Long Phục không phải là chỗ cho người ngây người, tốt xấu ra chút máu.”
“Ta ngoại trừ phiền phức nhiều, cái khác không có gì cả.” Hắn nhận thấy được ánh mắt của Ngự Cảnh, bỗng nhiên cầm tay áo mình cả giận nói: “Cái này ngươi đừng suy nghĩ!”
Ngự Cảnh thở dài, vò giấy Tuyên Thành bị chấm mực thành một đoàn, “Hiện tại ta bề bộn nhiều việc, ngươi đi tìm người khác bồi ngươi đi.”
Đoan Mộc Thanh Hàn cả giận nói, “Ta cũng bề bộn nhiều việc! Thế nhưng ta hiện tại đêm tất cả cục diện rối rắm đều đặt sang một bên, chuyên môn nhìn chằm chằm các ngươi. Ngươi đến cùng có đáp ứng ta hay không.”
Ngự Cảnh đang muốn nói, A Ly ở bên ngoài gõ cửa một cái nói: “Chủ tử, tam tiểu thư tới.”
Đoan Mộc Thanh Hàn bỗng nhiên đứng dậy, Ngự Cảnh níu cánh tay của hắn, “Ta đi ra ngoài một hồi, không cho ngươi theo cùng.”
“Quá đáng đi?” Đoan Mộc Thanh Hàn mặt lộ vẻ phiền táo.
Ngự Cảnh hơi nheo lại hai mắt, “Ngươi bây giờ nên phân rõ ai quá phận hơn cho ta, ngươi có được chỗ tốt rồi, hơn nữa sau này nàng nói cho ngươi nhiều hơn, thấy tốt thì thu đi!”
Ngự Cảnh nói liền đi ra cửa, chỉ thấy Vu Xá Nguyệt cùng Trầm Nhan Hoan ở vào viện.
(Luna: Sau ta nghi TNH với DMTH quá @@)
“Thế nào bỗng nhiên qua đây.”
Vu Xá Nguyệt thở dài, “Có chuyện tốt a, Vu lão phu nhân đến thị thiếp cho ngươi cũng chọn xong rồi, xem ngươi có thích hay không.”
Ngự Cảnh vỗ vỗ đỉnh đầu của nàng mềm nhẹ nói, “Đừng làm rộn, đi theo ta.” Hắn nói liền kéo Vu Xá Nguyệt đi ra ngoài.
“Muốn đi ra ngoài?”
“Ân.”
Trầm Nhan Hoan chính muốn đi theo, đã thấy Đoan Mộc Thanh Hàn cũng đẩy cửa từ trong phòng của Ngự Cảnh đi ra, sắc mặt cực kém vẫn trừng mắt bóng lưng của Ngự Cảnh.
Danh Sách Chương: