CHƯƠNG 22: BÁN MANH ĐÁNG THẸN
Editor: Luna Huang
Vu Hàn Thiên nhìn Tân Chỉ rời đi, giận dữ mắng một tiếng “Lưu manh này! Thực sự là, thực sự là…”
Vu Lưu Vân khuyên phiền phức đi, công. Lại thi thi nhiên đi trở về, nàng còn không quên trừng Vu Xá Nguyệt một mắt, đều do kẻ ngu này kéo mình vào!
Vu Xá Nguyệt bị nàng trừng cũng vẫn là nín cười ~ muốn phiền phức mọi người cùng nhau phiền phức, nàng cũng sẽ không chừa bất cứ người nào ~
Lão phu nhân xoa huyệt Thái Dương nói “Được rồi! Gây đầu ta đều đau. Hoàng thượng chưa chắc là có thể làm chỗ dựa cho bát hoàng tử, người nào không biết bát hoàng tử là một đức hạnh gì. Bất quá cũng phải chuẩn bị một chút, hắn dù sao cũng là một hoàng tử.”
Vu Hàn Thiên thở sâu “Nhi tử minh bạch.”
Lão phu nhân đưa mắt đặt ở trên người Vu Xá Nguyệt “Nguyệt nhi ——”
“Vâng, tổ mẫu ~” Vu Xá Nguyệt phát hiện đây ;à là chuẩn bị đối phó mình, nhanh lên trừng mắt mắt to, chớp chớp nhìn lão phu nhân. Vu Xá Nguyệt cảm thấy lão thái thái này là một chỗ dựa rất vững chắc, tạm thời nên dựa vào một hồi. Mặt của tam tiểu thư này thực sự quá tốt, dùng để bán manh nhất định hữu dụng.
Lão phu nhân nhìn mắt mừng rỡ lóe sáng của Vu Xá Nguyệt nhìn bản thân, lời vốn đến bên mép lại nói không ra. Hài tử này… Túi da tốt như vậy, vừa đáng yêu, chỉ cần không có mao bệnh khác, đây tuyệt đối là hảo hài tử hữu dụng a. Cho nên ánh mắt nàng hòa hoãn, miệng cùng tâm một lời “Chuyện hôm nay cũng không có thể toàn bộ trách ngươi, nhưng ngươi cũng phải tự phản tỉnh.”
“Vâng, Nguyệt nhi đã biết ~” Trong mắt Vu Xá Nguyệt hàm chứa điểm ủy khuất “Chỉ là Nguyệt nhi tỉnh lại vừa mở mắt, liền nhớ lại di nương đi… Cũng không biết là ai sát hại di nương, trong lòng thực đang sợ. Tổ mẫu cũng đừng để Nguyệt nhi cùng đi bát hoàng tử…”
“Hừ!” Bên kia bị ủy khuất Vu Lệ Hương từ trong lỗ mũi nặng nề xuất khẩu khí, chỉ cảm thấy bộ dáng như vậy của Vu Xá Nguyệt làm sao nhìn so với Vu Lưu Vân còn ác tâm hơn? Nàng lại quay đầu nhìn Vu Lưu Vân, đã thấy Vu Lưu Vân trong ngày thường đạm nhiên như băng dĩ nhiên cũng sẽ lộ ra loại biểu tình…. Chán ghét này?
Thần sắc của lão phu nhân chìm chìm, xem ra… Tam tôn nữ này của nàng không biết sự tình trước kia, đây cũng tiết kiệm phiền phức. Lão phu nhân quay đầu nói với Vu Hàn Thiên “Ai, hài tử cũng là đầu óc vừa thanh tỉnh. Tướng gia ngươi xem…”
Cổ lửa của Vu Hàn Thiên không phát ra được, tùy ý khoát khoát tay “Trước xem bát hoàng tử còn muốn lăn qua lăn lại thế nào! Ta vào trong cung một chuyến trước, phòng trừ.” Nói, căm tức đi ra cửa.
Đại phu nhân nhìn mặt của Vu Xá Nguyệt, cố nén không đuổi theo Vu Hàn Thiên đi ra ngoài.
Lão phu nhân vỗ vỗ tay của Vu Xá Nguyệt nói “Thanh tỉnh là tốt rồi, việc này tạm thời như vậy. Để mẫu thân ngươi chọn mấy nha đầu thông minh một chút đưa qua, trong viện ngươi hiện tại chỉ có một người đi?”
Đại phu nhân nhanh lên chen vào nói “Đúng vậy. Nguyệt nhi trước tâm tình không ổn định, không thích hợp nhiều người.”
Không thích hợp nhiều người? Vậy để cho một nha hoàn một kẻ ngu si tự sinh tự diệt? Vu Xá Nguyệt trừng mắt nhìn sang, nhưng đại phu nhân vẫn không nhìn nàng.
Lão phu nhân cũng không truy cứu chuyện này nữa, chỉ là nếu có hàm ý chỉ chỉ đầu của Vu Xá Nguyệt “Sau này gọi thêm vài người qua đó, chiếu cố thật tốt. Gọi đại phu xem cho Nguyệt nhi…”
Người trong phòng này cũng nhìn ra được, lão phu nhân là muốn biết Vu Xá Nguyệt còn điên không.
Đại phu nhân mỉm cười gật đầu “Nhi tức minh bạch.”
Lão phu nhân thở dài “Được, ngươi minh bạch là được. Đừng chậm trễ qua hai năm nữa gả là được rồi. Doãn thị bên kia hảo táng. Sau này Nguyệt nhi cũng về ngươi quản giáo, ngươi tốt nhất dạy một chút lễ tiết cho nàng.”
Đại phu nhân liên tục gật đầu.
Một cảm giác ác tâm chí cực từ trong dạ dày của Vu Xá Nguyệt cuồn cuộn dâng lên, đó là cảm giác so với ở linh đường thấy Vu Tịnh Hoa nôn mửa càng thêm ác tâm. Đây, lão thái thái này đến cùng là chuyện gì xảy ra? Thân thể này không phải là của tôn nữ nàng sao? Thoạt nhìn hoàn toàn không care tình cảnh trước của nàng a!
Vu Xá Nguyệt thở sâu, khuyên bản thân nói: Có thể… Có thể là trọng nam khinh nữ đi, người cổ đại đều như vậy, chắc là bình thường.
Lão phu nhân híp mắt lại, vấn Vu Xá Nguyệt “Viện kia của ngươi thế nào? Nếu không đổi lớn một chút đi.”
“Không, không cần ~ Nguyệt nhi rất thích nơi đó, hơi chút hợp quy tắc một chút thì tốt rồi.” Vu Xá Nguyệt vội vã cự tuyệt, nói đùa, nàng không tin Doãn Thu Minh không giấu thứ tốt khác.
“Được.” Lão phu nhân xem ra hơi mệt chút, khoát tay một cái nói “Vậy được rồi, các ngươi đều trở về đi. Ở ta nơi này nhìn tràng trò hay, cũng nên tản.”
Liễu thị vốn còn muốn nới thêm nói hai câu thảo hảo, bất quá nhìn mặt không phục của Vu Lệ Hương một cái, Liễu thị vẫn là dẫn đầu lôi kéo nữ nhi cáo từ.
Vu Xá Nguyệt cũng học Vu Lệ Hương hành lễ, thời gian đi ra, nghe lão phu nhân nói rằng “Tình Tuyết a, ngươi ngồi với ta một chút.”
Vu Xá Nguyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua, đại phu nhân đúng lúc đáp ứng. Vu Lưu Vân còn lại là tự mình đi ra.
Như vậy, Vu Xá Nguyệt cùng Vu Lưu Vân một trước một sau đi trên đường nhỏ ở trong viện, Vu Xá Nguyệt cũng không phải quá hiểu quy củ của cổ đại, không biết nên đối mặt với trưởng tỷ thế nào, giả bộ không biết, sải bước đi về phía trước.
Thế nhưng Vu Lưu Vân cũng không tính như vậy, nàng ở phía sau hô một câu “Ngươi đứng lại.”
Vu Xá Nguyệt dừng bước lại quay đầu nhìn lại “Lại thế nào?”
CHƯƠNG 23: KỲ BA NGƯỜI MỘT NHÀ
Editor: Luna Huang
Vu Lưu Vân chậm rãi đi tới trước mặt nàng, ngẩng đầu của nàng. Vốn có Vu Lưu Vân niên kỷ hơi lớn, so với Vu Xá Nguyệt cao hơn hơn phân nửa đầu, nghễnh đầu như vậy dùng mũi quay Vu Xá Nguyệt, thực sự là cảm giác lại cao nửa phần. Vu Xá Nguyệt tức khắc đã cảm thấy, vị đại tỷ này tuy rằng khuôn mặt giả bộ rất không màng danh lợi văn tĩnh, nhưng trong xương rõ ràng là cao lãnh tự ngạo a ~
“Sau này phải nhiều cùng nương ta học một ít quy củ, không có việc gì khiêm tốn hỏi tỷ muội các nàng một chút, như chuyện mất mặt hôm nay vậy cũng không cần phát sinh nữa, tướng phủ mất mặt.” Ánh mắt lãnh đạm của nàng lộ ra uy nghiêm chi phối người, như là phân phó vãn bối, hay hoặc là… áp hạ nhân là nàng?
Vu Xá Nguyệt cảm giác buồn cười “Ngươi đây là đang nói chuyện với ta?”
“Thế nào?” Vu Lưu Vân ngả ngớn, trong mắt kia luôn luôn chút ý tứ hàm xúc cười nhạo.
Vu Xá Nguyệt ấm áp cười “Cũng không có gì a, chính là cảm thấy đại tỷ đặc biệt có uy nghiêm. Thật là quản giáo ta như quản giáo hài tử vãn bối một dạng, đặc biệt có phong thái của đương gia chủ mẫu. Người không biết nhìn, còn cho rằng nhi nữ dưới gối đại tỷ thành đàn ~ mẫu thân cũng thực sự là thật lợi hại, tác phong của đại tỷ thật có phong thái của nhân phụ.”
Nghe Vu Xá Nguyệt tự hạ mình vãn bối, trên mặt trên mặt cũng khó coi, mày liễu nhăn lại “Ngươi không cần loạn chụp mũ cho ta! Hơn nữa há mồm câm miệng chính là một ít lời không nên nói, cô nương gia không biết xấu hổ không biết ngượng! Thật không biết Doãn thị trước kia là dạy ngươi thế nào.”
“Nói cũng phải ~ ta trước đây đầu óc bất hảo, cũng học không được những đạo lý này. Nhìn đại tỷ hiểu nhiều ~như người đã gả đi còn sinh luôn hài tử ~ thực sự là quá có kinh nghiệm!”
Mặt mũi Vu Lưu Vân trắng bệch, Vu Xá Nguyệt này dĩ nhiên lấy lời này nói thẳng. Vu Xá Nguyệt cho rằng Vu Lưu Vân cũng sẽ cùng nàng nháo, nàng có nắm chắc để Vu Lưu Vân trở thành người thứ hai con ruồi.
Thế nhưng không nghĩ tới vị tiểu thư đích xuất cổ đại này đó chính là bất đồng, Vu Lưu Vân vẫn duy trì phong độ thản nhiên nói “Ta ngôn tẫn vu thử, có nghe hay không là do ngươi, nếu là lấy bôi đen tướng phủ, cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.” Sau đó, xoay người thi thi nhiên ly khai.
Vu Xá Nguyệt đi ở phía sau Vu Lưu Vân, khóe miệng hơi câu dẫn ra, thầm nghĩ chủ tử nhà này một người so với một người tinh ~ thú vị nha ~
Trong Quần Tinh trai.
Một hồi tranh cãi ầm ĩ qua đi, trong phòng chỉ để lại đại phu nhân Khương Tình Tuyết bồi lão phu nhân, gian nhà trống trải này có vẻ đặc biệt quạnh quẽ. Khương Tình Tuyết thấy lão phu nhân vẻ mặt uể oải, bản thân đứng dậy rót chén trà đưa qua, lão thái thái đưa tay vừa tiếp xúc, ấm áp vừa vặn.
Khương Tình Tuyết lo lắng nói “Nương ~ người thật cảm thấy. . . Là Nguyệt nhi khỏi bên sao? Đây quá thần kỳ, ngày hôm nay nhìn nàng cùng trước thay đổi rất khác.”
Lão phu nhân nhấp một ngụm trà, tuyệt không như là lão thái thái hòa ái kia, ngược lại là mang theo một chút uy nghiêm. “Nếu không nàng lớn lên cùng Doãn Thu Minh tương tự như vậy, ta đều phải hoài nghi rốt cuộc là có phải tôn nữ của ta hay không, biến đổi này còn trở nên linh khí mười phần. . . Bất quá ngươi thoạt nhìn rất không cao hứng a.”
Khương Tình Tuyết dịu dàng giải thích “Cũng không có, chính là cảm thấy rất kỳ quái. Làm sao sẽ thực sự trong một đêm liền. . . Bất quá nghĩ tới nghĩ lui chuyện này kỳ diệu như thế, ngoại trừ nói là thần tiên phù hộ, cũng không có khả năng gì khác.”
“Sau này hảo hảo mang theo nàng đi, nói thêm chút hạ nhân, không nên cắt xén đồ của tam cô nương, dù sao nàng hiện tại cũng không sỏa. Ngươi cũng không cần không vui, đưa ánh mắt phóng xa một chút. Nếu là Nguyệt nhi đầu này sau này đều không có gì đáng ngại, vậy tuyệt đối có thể gả cho một nhà tốt. Phản chính nàng cũng không nhớ rõ chuyện trước kia, ngươi bây giờ hảo hảo nuôi nàng cũng còn kịp.”
Khương Tình Tuyết có chút ủy khuất, nàng khẽ cắn môi dưới “Nhi tức cũng minh bạch, chỉ là. . .”
Lão phu nhân có chút nổi giận, đem trà đẩy trên bàn “Từ xưa đến nay trách nhiệm của tử nữ thứ xuất là cái gì? Cũng lớn lên sau này có thể lót đường cho hài tử đích xuất, hảo hảo nhất đại gia tử này sao. Tam cô nương sau này gả thật là tốt, cũng phải giúp Lưu Vân cùng Tử Kỳ! Lẽ nào ngươi còn không qua được Doãn Thu Minh mấu chốt, điểm quyết định kia, mấu chốt, điểm quyết định?”
Trong mắt Khương Tình Tuyết lóe lên một tia lệ khí, nhưng thoáng qua tức thệ “Người đều chết hết, ta còn có cái gì lo nghĩ. Ta liền sợ ngày nào đó Nguyệt nhi. . .”
“Nàng có thể tốt, vậy cũng là cần thần tiên để giải thích. Nếu thật có một ngày kia cái gì đều nhớ thì thế nào, một thứ xuất nho nhỏ, còn có thể phản thiên.” Lão phu nhân trong lỗ mũi nặng nề hừ một tiếng “Được rồi, ngươi liền làm tốt chuyện nên làm. Ít năm như vậy ta có Tử Kỳ cùng Lưu Vân yêu thương, ngươi có công phu không bằng giúp tướng phủ bổ sung thêm nhất nam bán nữ!”
“Vâng, nhi tức đã biết.” Khương Tình Tuyết chặt chẽ cắn môi, trách nàng hai năm qua không chỗ nào xuất? Tướng gia gần đây đến phủ cũng không trở về, nếu như nói tướng gia tại ngoại không có ngoại thất, đánh chết nàng cũng không tin a!
——
Vu Xá Nguyệt đi tới viện môn của Quần Tinh trai, Ngưng nhi đang núp ở phía sau cây mặt gấp đến độ giậm chân, vừa thấy được Vu Xá Nguyệt đi ra, nhanh lên đã chạy tới lo lắng nói “Tiểu thư! Tiểu thư ngươi Tiểu thư ngươi, ngươi không có chuyện gì chứ?”
“Ân, không chết được.”
Ngưng nhi thập phần khẩn trương “Nhưng đừng nói như vậy. . .”
Vu Xá Nguyệt thấy Vu Lưu Vân phía trước, kéo tay áo của Ngưng nhi thấp giọng nói “Đi thôi.”
Danh Sách Chương: