Mục lục
Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 234: KHÔNG TRÂU BẮT CHÓ ĐI CÀY

Editor: Luna Huang
Vu Xá Nguyệt quay đầu nhìn A Ngôn, nàng cố chấp kiên trì nói: “Vậy ta đây tháo trang cho ngươi, vài thứ kia có hại với ngươi..” Nàng hiện tại thầm nghĩ A Ngôn có thể ngựa không ngừng vó rời chiến trường.

Nhưng A Ngôn cắn răng cự tuyệt, “Không được, thái phi tùy thời sẽ tới, trừ phi lập tức có một người khác có thể thay ta nằm ở đây.”

Vu Xá Nguyệt lập tức cảm thấy não đau hàng loạt, nàng không biết thái phi là hạng nhân vật gì, thế nhưng nàng biết A Ngôn lập tức sắp chết.

“Thế nhưng thương thế của ngươi nhiễm trùng làm sao bây giờ? Ta chỉ tưởng các ngươi không phải thụ thương thật, nên nguyên liệu đều là tùy tiện chọn, thực vật động vật gì ( chất lỏng cùng dầu trơn) đều trộn lẫn bên trong. Chưa khử độc a! Không phải là thao tác vô khuẩn a! Trên người thực vật động vật bao nhiêu vi khuẩn biết không? Đến lúc đó ám vệ thiếp thân của tiểu vương gia như ngươi chết vào bệnh chó dại hay uốn ván? Ngươi liền nói ngươi có mất mặt hay không.”

Thanh âm của Vu Xá Nguyệt nghiêm khắc mang theo cơn tức cực lớn, mặc dù nàng có thể mặc dù có thể là bởi vì thực sự xem A Ngôn bọn họ như người một nhà. Bỏ chuyện hợp đồng của nàng và Ngự Cảnh, những người này cùng nàng sớm đã có giao tình rất sâu.

Mặc dù từng có ma sát, nhưng bọn hắn thủy chung đều là đứng chung một chỗ. Nàng vĩnh viễn thụ huệ thực sự không có cách nào khác nhìn A Ngôn cứng rắn dáng một thân da giả giấu đi cánh tay gãy.

Chủ nghĩa nhân đạo tinh thần nói cho nàng biết tất cả nên lấy an toàn sinh mệnh làm trụ cột, khụ khụ…


Châu nhi đối với A Ngôn là quan tâm sẽ bị loạn, nàng một chút đã bị từ ngữ bất minh giác lệ của Vu Xá Nguyệt lừa đến sợ, kích động kéo chăn của A Ngôn khóc ròng nói: “Tam tiểu thư, mau tẩy thứ trên cánh tay của hắn đi đi! Sau đó ta chết thêm dược. Trước ta đại khái xử lý qua, nhưng chút thuốc màu này đặc biệt căn bản không thể bôi sạch.”

Nói, sau đó quay đầu khóc ròng nói với A Ly: “Ngươi mau gọi Trường Phong vào đi! Mau gọi Trường Phong đi! A Ngôn phải dưỡng thương!”

A Ly bị bộ dáng như vậy của Châu nhi dọa sợ, không tiếng động gật đầu. Xem ra ái tình cuối cùng vẫn là chiến thắng trung thành a! A Ngôn vẫn như cũ không quá cam tâm tình nguyện, thế nhưng đối với Châu nhi hắn cũng vô pháp phản bác.

Vọng Thư Uyển
Vu Xá Nguyệt thở phào nhẹ nhõm bị thay thế người bệnh cái gì cũng dễ nói. A Ly đưa hộp công cụ đến, Vu Xá Nguyệt lấy mấy thứ đồ, dùng cồn tẩy trừ khử độc, Châu nhi đi ra ngoài bưng bồn qua đây còn dựa theo phân phó mang theo tạo giác.

Mặt của A Ngôn vốn là đau, thanh lý lần nữa xem như họa vô đơn chí, nhưng là vì vạn vô nhất thất cũng không có biện pháp. May là thương thế thật này của hắn chỉ có một chỗ, bằng không ai cũng nhịn không được.

Tạo thủy vừa bôi lên, mặc dù trên mặt A Ngôn có trang dung che lấp tuy nhiên lộ ra trắng bệch kinh người. Sự thực chứng minh tạo giác của cổ đại cũng có tình kiềm, lần đầu tiên Châu nhi thấy tạo giác tẩy vết thương, nhất thời chân mềm nhũn.

A Ly qua lại giúp đỡ thay đổi nước bẩn nhiều lần, động tác của Vu Xá Nguyệt nhanh nhẹn một lần nữa xử lý vết thương, thủ pháp đặc thù để Châu nhi nhìn quên khóc. Đời trước Vu Xá Nguyệt giúp những sát thủ kia làm ra càng nhiều vết thương thiên kì bách quái, A Ngôn toán không khó ứng phó.

Nàng vừa nhìn vết thương này liền đoán được là lưỡi dao sắc bén gây ra, hơn nữa còn là một đao hoàn công. Người nọ có thể chém đứt da thịt cùng đầu khớp xương, lực đạo nên mạnh a.

Lúc bôi thuốc cuối cùng Vu Xá Nguyệt sợ A Ngôn kêu lên, vì vậy một bên động thủ một bên dời đi sự chú ý của hắn hỏi: “Ngự Cảnh không phải nói đều là giả sao, làm sao sẽ thực sự thụ thương. Các ngươi sáng nay xảy ra chuyện gì sao.”

A Ngôn quả nhiên là nghe lọt, cả người hắn buộc chặt cứng cổ, hai mắt nhìn phòng lương, một chữ cũng không nói.

Kết quả này trong dự liệu phản chính dược dụ được rồi, Vu Xá Nguyệt tùy tiện lắc lắc đầu nói: “Quên đi, đừng nói nữa, xem ra tổ chức các ngươi có quy củ a.”

Ngự Cảnh tìm nàng mục đích duy nhất chính là vì duy trì hình dạng thế thân, nói cho cùng nàng cũng không phải người một nhà gì. Hỏi ra lại rước họa vào thân càng không dễ, vạn nhất Ngự Cảnh cảm thấy nàng biết quá nhiều quay đầu lại giết nàng vậy thì phải thế nào?

Nhưng Châu nhi cảm thấy có chút bất an, nàng khiếp khiếp kêu một tiếng, “Tam tiểu thư.”


Vu Xá Nguyệt bớt thời giờ ngắm nàng một cái nói: “Ngươi không cần nóim ta chỉ tùy tiện hỏi một chútm phản chính cùng ta cũng không quan hệ.”

Thế nhưng Châu nhi nhận định Vu Xá Nguyệt đang tức giận Ngự Cảnh không thẳng thắn, nàng châm chước câu chữ, cẩn thận nói rằng: “Chủ tử hắn. . . Lo lắng rất nhiều. . . Hơn nữa chủ tử không có cô phụ bất cứ người nào, tam tiểu thư ngươi có thể hiểu không?”

“Ta hiểu.” Vu Xá Nguyệt buông cánh tay của A Ngôn xuống, sau đó đem cái nhíp, cây bông hết thảy ném tới chậu nước, đứng lên nói: “Ta hiểu mỗi người cũng sẽ có chuyện rất ý nghĩa, người khác thấy thế nào không quan trọng. Các ngươi đã thấy đáng giá ta đây đến giúp là được.”

Nói, nàng bưng chậu nước đi ra ngoài, Châu nhi uể oải cúi đầu không nói.

Vu Xá Nguyệt đi tới cửa buồng trong, phía sau truyền đến thanh âm thật thấp của A Ngôn: “Ai. . . Chủ tử kéo người xuống nước cái gì cũng không chịu nói, kết quả hiện tại trạng huống không ngừng chỉ có thể dựa vào tam tiểu thư chống —— chuyện này cũng không ở trong ước định.”

“Lần này chủ tử có chút khác thường.” Châu nhi ngồi ở bên giường thống khổ bụm mặt.
“Đúng, trước đây chủ tử làm việc cẩn thận, trên cơ bản không có sai lầm gì. Nhưng lần này ——”

Thần sắc của Vu Xá Nguyệt ảm đạm, nhưng lần này gọi là quan tâm sẽ bị loạn, bởi vì Vô Mộng, hắn đến tâm tư hảo hảo bố cục cũng không có. Nàng tăng cường cước bộ nhanh hơn ly khai phòng.

——

Vu Xá Nguyệt ở ngoài tìm một chỗ đặt bồn xuống, sau đó đi tới cửa xuyên thấu qua khe cửa phòng nhìn ra ngoài.

Nàng đến đây một lúc rồi, vị quý phụ kia lại vẫn đứng ở chỗ cũ động cũng không động một cái, Vu Xá Nguyệt hồ nghi từ chính diện cẩn thận quan sát nàng.


Nữ tử này thoạt nhìn cũng chỉ bốn mươi, bất quá phong vận dư âm, giữa hai lông mày phong tình vạn chủng, có thể đoán được lúc còn trẻ tuyệt đại tao nhã bao nhiêu. Một thân áo khoác đạm phấn mẫu đơn lụa trắng, phú quý lại không mất trang nhã nhìn chính là xuất thân quý tộc.

vongthuuyen.com
Cửa có thật nhiều ám vệ coi chừng, hiển nhiên là sẽ không để cho nàng đến gần. Thế nhưng nàng đứng ở trong sân dưới nắng cuối thu như vậy, nóng đến gò má đỏ bừng nửa ngày đều không động một cái, quả thực cố chấp đến đáng sợ.

Sắc bén trên mặt nữ nhân này hiện tại xem ra mang theo chút ý tứ hàm xúc quật cường kiên cường, nếu để cho Vu Xá Nguyệt động não đoán, nàng rất dễ đoán đây là sinh mẫu của Ngự Cảnh, hai người có hiểu lầm cùng mâu thuẫn không thể nói —— bởi vì Ngự vương phủ hầu như vô chủ tử, nàng không cần thiết làm cho ai xem.

“Đó là Tiêu trắc phi,” A Ly lặng yên đi tới bên người nàng.

Vu Xá Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn một cái, xem ra hắn lưu đôi tỉnh lữ nhỏ khổ mệnh ở trong phòng,

“Tiểu thiếp của lão vương gia?” Nàng hình như rất lo lắng Ngự Cảnh.” Có thể quan tâm hài tử người khác rất khó được a ~

“. . .” A Ly không nói thêm gì nữa, bất trí khả phủ trầm mặc xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK