CHƯƠNG 51: KINH BẠCH NGỌC
Editor: Luna Huang
Ngưng nhi sợ hãi, nàng tiến lên đây lôi kéo Vu Xá Nguyệt nhỏ giọng nói “Tiểu thư, tiểu thư làm sao bây giờ a!” Nàng thì không nên để tiểu thư giúp nàng đòi tiền a!
Vu Xá Nguyệt đỡ Ngưng nhi, thập phần khoa trương nói “Ai, xem ra ngày lành của ta chấm dứt rồi. Đi thôi đi thôi, đem những thứ nát này đưa cho mẫu thân xem, coi như là một ăn nói.”
Thấy thái độ khoa trương nói của Vu Xá Nguyệt như vậy, Vương ma ma nhíu mày, thật chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Nàng một sai vặt hai bên trái phải nói “Đi, cho tam tiểu thư!”
Sai vặt tìm mảnh vải, nhặt mảnh vỡđưa cho Vương ma ma.
——
Cứ như vậy, Vu Xá Nguyệt nhất phó thương tâm gần chết, một đường được Ngưng nhi cùng Bạch Liên đỡ, Vương ma ma bị mấy sai vặt tỳ nữ vây quanh, một đội người hạo hạo đãng đãng đến quán viện.
Khương Tình Tuyết cùng Vu Lưu Vân lúc này đều ở trong viện, hai người đánh cờ. Vừa thấy trận này, Khương Tình Tuyết không khống chếđược mí mắt thẳng khiêu.
Bởi vì từ lúc Vu Xá Nguyệt tốt, những người khác mỗi một người đều bắt đầu không xong, Khương Tình Tuyết không muốn thấy nàng nhất. Nhất là Vu Xá Nguyệt đột nhiên theo Vương ma ma, để cho nàng luôn luôn có loại dự cảm xấu.
Quả nhiên, trong tay Vương ma ma siết bao bố, không đợi Khương Tình Tuyết mở miệng hỏi, phù phù một cái quỳ gối trước mặt nàng, bi thiết một tiếng “Phu nhân a ——”
Trong lòng Khương Tình Tuyết lộp bộp một chút, nhanh lên đưa tay đỡ lấy cánh tay của Vương ma ma vội vàng hỏi: “Vương ma ma! Ngươi làm cái gì vậy?”
“Phu nhân, người để có nô tỳ làm việc ở khố phòng có tám…nhiều năm, nô tỳ, nô tỳ phụ tín nhiệm của người a!”
Mắt thấy Vương ma ma than thở khóc lóc nhìn thập phần đáng thương, Vu Xá Nguyệt phía sau nàng liên tục đang âm thầm trầm trồ khen ngợi. Cũng liền diễn kỹ phái trong tổ chức của nàng có thể hơn được lão yêu tinh nhân này, nước mắt nói rơi là rơi quá thống khoái đi.
Khương Tình Tuyết biết được đây là cóđại sự xảy ra, lo lắng vấn: “Lời này của người là thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Phu nhân…” Vương ma ma đem bao bố trong lòng chiến nguy nguy đưa tới “Đây, đây là song long hắc bạch thái cực cầu.”
Không mở, Khương Tình Tuyết đoán được chuyện gì xảy ra, thân thể nàng bị kiềm hãm, tức giận cao giọng nói “Chuyện gì xảy ra!”
Vương ma ma chậm rãi mở bao bố, có thể thấy được mảnh vỡ màu trắng trên bao bố màu đậm có vẻ thập phần rõ. Nàng thanh âm yếu ớt nói: “Công cầu vô sự, chỉ là mẫu cầu như vậy… Phu nhân, người xin bớt giận, chớ chọc tức bản thân, người phạt phạt thế nào đều được.”
Tức giận viền mắt của Khương Tình Tuyết đều đỏ, tay run rẩy chỉ vào Vương ma ma, “Vương ma ma a, nhìn tình cảm nhiều năm ngươi cũng không có thể gạt ta, ngươi nói thật cho ta —— mẫu cầu này đến cùng làm sao mà vỡ! Tương quan còn có ai!”
Vu Lưu Vân lãnh đạm cao ngạo mắt liếc Vu Xá Nguyệt ở sau, nhắc nhở “Mẫu thân, nghĩđến tam muội muội theo, cũng có thể hỗ trợ không ít.”
Khương Tình Tuyết bỗng nhiên nhìn chăm chú về phía Vu Xá Nguyệt, nàng sải bước vòng qua Vương ma ma, tiến lên một tát tai ném lên trên mặt Vu Xá Nguyệt, “Ngươi nói! Cóđúng hay không lại là ngươi gây chuyện này!”
Vu Xá Nguyệt đang nhìn Vương ma ma khóc lóc kể lể, bất thình lình bị một cái tát để cho nàng không kịp đề phòng, một chút đánh vào trên người Ngưng nhi, Ngưng nhi cuống quít ôm lấy Vu Xá Nguyệt.
Vòng trang sức trên tay Khương Tình Tuyết rạch gò má của Vu Xá Nguyệt, da trắng có mắt chảy xuống.
Trong lòng Ngưng nhi khủng hoảng không được, Vu Xá Nguyệt tắc nộ trừng mắt Khương Tình Tuyết, nàng hầu như liền muốn giơ tay lên đánh trở lại.
Thế nhưng hết thảy chung quanh đều đang nhắc nhở nàng, ởđây không phải làđịa bàn của nàng. Nàng hít sâu một hơi, sau này, hết thảy tất cả nàng cũng trả lại! Vu Xá Nguyệt thở sâu, cố nén tính tình nói, “Mẫu thân vì sao phải dùng một từ ‘lại’? Chuyện lúc trước cũng là Nguyệt nhi chọc?”
Ngực Khương Tình Tuyết kịch liệt phập phồng, cứ như vậy nhìn Vu Xá Nguyệt. Trước mỗi một việc thoạt nhìn đều là Vu Xá Nguyệt chọc, thế nhưng lại nói không nên lời nguyên nhân ——đây mới làđể cho người căm hận.
Vu Lưu Vân đã chạy tới ôm cánh tay của Khương Tình Tuyết, “Mẫu thân ~ người cũng chớ tức giận, Vương ma ma ngươi nói mau, đến cùng thái cực cầu này là thế nào vỡ. Người nên biết, cầu này có bao nhiêu quý trọng, thiếu một cái cũng hao tổn tám chín phần giá.” Nàng nói, vừa nhìn về phía Vu Xá Nguyệt chỉ tay, “Đến cùng là chuyện gì xảy ra, người tốt nhất chớ lừa gạt. Đây cũng không phải là ngươi có thể gánh nổi.”
“Ai…” Vương ma ma mang theo vẻ mặt áy náy, sâu đậm nhìn Vu Xá Nguyệt một mắt, cái nhìn này càng làm cho Khương Tình Tuyết phẫn nộ.
Sau đó Vương ma ma mới mở miệng nói “Hôm nay tam tiểu thư tìm đến nô tỳ nói. Nô tỳ vốn cùng tam tiểu thưđi nơi khác. Thế nhưng, thế nhưng nô tỳđang ở kiểm kê thực sự không đi được, tam tiểu thư muốn nhìn ta kiểm kê khố—— phu nhân a, tam tiểu thư tuổi còn nhỏ, tiểu cô nương thích sờ sờ vật đẹp, người cũng đừng khí tam tiểu thư a.”
“Vu Xá Nguyệt!” Nghe xong những lời này, Khương Tình Tuyết lần thứ hai bạo giận lên, tay không bị Vu Lưu Vân kéo dùng sức chỉ vào mũi của Vu Xá Nguyệt “Ngươi, ngươi không ở trong viện bản thân ngây ngô chạy loạn cái gì!”
Vu Xá Nguyệt đẩy Ngưng nhi ra cũng quỳ xuống khóc thút thít nói “Mẫu thân đừng động nộ, cũng chọc tức thân thể. Nguyệt nhi quáđộng tay đông chân rồi, thế nhưng Nguyệt nhi cũng là không dám đụng vào vật quý trọng này, thấy nhìn đẹp giáổn, nên mới cầm lên ——?”
“Giáổn? Ngươi biết thứ này đắt thế nào không! Tổ mẫu người cũng luyến tiếc lấy ra dùng!” Khương Tình Tuyết tức giận đến hàm răng ngứa, đây là nàng phí hết đại tâm tư của mới mua vềđược a! Cũng là bởi vì lão thái thái buông lời. đây hết thảy tất cả sau này đều là của Tử Kỳ! Nàng cũng dám hạ thủ với đồ của Tử Kỳ!
Vu Xá Nguyệt vẻ mặt ủy khuất, không phục bật người dậy, “Làm sao có thể? Nguyệt nhi không nhìn lầm, chính làđồ giáổn/ Mẫu thân nói lời kia. Ta còn khó hiểu, thân phận của tổ mẫu như vậy làm sao sẽ dùng thái cực cầu kinh bạch ngọc? Huống chi công cầu là mặc ngọc thượng hạng, lại hợp với kinh bạch ngọc cầu, chẳng phải là không xứng sao?”
Những lời này một chỗ, con ngươi của Vương ma ma co rút nhanh sắc mặt trắng bệch, nàng là thật sợ. Nàng nhớ kỹ không cóđề cập công cầu hắc sắc là mặc ngọc, Vu Xá Nguyệt làm sao lại biết?
Vương ma ma cấp thiết chỉ vào Vu Xá Nguyệt cả giận nói “Ngươi bịa chuyện cái gì! Đây là dương chi ngọc!” Hình dạng của nàng là giương nanh múa vuốt, cùng thái độ giữ gìn của Vu Xá Nguyệt thế nhưng tưởng như hai người.
Vu Xá Nguyệt cũng là nói khóc liền khóc, nước mắt bùm bùm không cần tiền mà chảy “Mẫu thân, mẫu cầu kia là Nguyệt nhi làm vỡ. Nguyệt nhi nhận phạt. Nhưng mẫu thân lấy kinh bạch ngọc rẻ tiềng nói thành dương chi ngọc, Nguyệt nhi cũng không thể thừa nhận a!”
Khương Tình Tuyết kinh nghi bất định, Vương ma ma tăng cường tiếp tục cải cọ, “Tam tiểu thư! Ngươi làm sao sẽ biết đây không phải là dương chi ngọc! Lời cũng không thể nói lung tung!”
Vu Xá Nguyệt tiếp tục khóc ròng nói “Mẫu thân, kinh bạch ngọc chất lượng sau khi đánh bóng trắng noãn như dương chi ngọc, thế nhưng không có nhẫn tính tư nhuận như dương chi ngọc. Người xem những thứ này, mặt ngoài thuần trắng, nhưng lúc nát lại có bụi, vừa rơi xuống đất Nguyệt nhi liền biết đó là kinh bạch ngọc rẻ tiền! Bằng không người thỉnh một người qua xem thử, ánh sáng màu như vậy, thế nào là dương chi ngọc!”
Danh Sách Chương: