Mục lục
Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 191: RƯỢU LÀM GAN NGƯỜI TO LÊN
Editor: Luna Huang
Ngón tay cầm ly rượu trền bàn trà của Tiết Yến phát lực, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào Tân Chỉ.
Tân Chỉ còn không dám trước mặt nhiều người như vậy phản bác lời của thái hậu, liền vô lại nói: “Được, vậy coi như là thiếu chút nữa là phu thê một hồi. Dù cho chúng ta lúc trước không có ân oán, nhưng ngươi bây giờ là bày thái độ gì với bổn hoàng tử? Ngươi đây là diểu thị hoàng tộc!”
Mạc Vân Sanh thấy nhưng không thể trách thở dài một tiếng, Tân Chỉ yêu thích mỹ sắc đó là ai cũng biết, hiện tại nam nhân Vu gia cũng không ở, hắn không đùa giỡn vậy cũng là chuyện lạ.
Vu Lệ Hương lần thứ hai thầm mắng một tiếng hồ ly tinh, không có nam nhân nào nàng không câu dẫn a, thật đúng là không kén ăn sống nguội không kỵ! Mà Điền An Nhiên có nhiều hứng thú nhìn hai người này, tựa hồ là phỏng đoán trước Vu Lưu Vân nói là chuyện này.
“Tấm tắc, thế nào, uống chút rượu đều không được?” Tân Chỉ tiếp tục dây dưa, “Đứng lên, uống rượu giao bôi với bổn hoàng tử a. Nếu như bổn hoàng tử hài lòng, sau này có thể thu ngươi về a ~ biết cái gì gọi là thức thì vụ giả vi tuấn kiệt không? Ngươi xem một chút một tiểu nựu thứ xuất, sau này gả cho dù tốt cũng so ra kém hoàng thân quốc thích như bổn hoàng tử. Ngươi nên suy nghĩ tốt.”
Vu Xá Nguyệt nghiêng đầu hỏi hắn: “Yêu, bát hoàng tử không phải là vẫn cuồng dại đại tỷ của ta không thay đổi sao, thế nào, đại tỷ của ta đều bị thương ngươi không nhìn tới? Nữ tử bị thương là cần quan tâm nhất, tận dụng thời cơ mất rồi sẽ không trở lại a bát hoàng tử. Ở chỗ ta múa mép khua môi có ích lợi gì, chẳng lẽ là đại tỷ của ta là có thể tự đưa tới cửa sao?”
“Bổn hoàng tử nói ngươi uống rượu! Ngươi tốt nhất đừng nói chuyện khác…” Trong mắt Tân Chỉ lóe lên một tia không vui. Chỉ cần nghĩ tới nước mắt nước mũi cùng yên chi phấn nước trên gương mặt của Vu Lưu Vân vừa rồi, hắn một điểm hăng hái đều không đề được a!
Lúc này Tân Chỉ cũng có chút hoài nghi, hắn là thế nào thích Vu Lưu Vân lâu như vậy —— không, Vu Lưu Vân đã từng cao lãnh kinh diễm kia tại sao không ý tứ như vậy. Hiện tại Vu Xá Nguyệt càng tốt hơn một chút —— ngoại trừ huyết thống không tốt lắm.
Vọng Thư Uyển — Luna: Hừ, người ta không chê nhà mi thì thôi, còn ở đó quánh giá người ta

Vu Xá Nguyệt trào phúng hắn nói: “Nếu là người thích đại tỷ của ta, đương nhiên ta phải giúp hỏi rõ rồi. Ta ngóng trông bát hoàng tử ngươi có thể một, lòng, một, dạ a ~”
“Phi!” Nghe Vu Xá Nguyệt vừa nói như vậy, Tân Chỉ phiền táo càng sâu, thậm chí là có cảm giác bị vũ nhục. Đúng, từ lúc nhìn thấy Vu Lưu Vân khóc lóc om sòm, bây giờ là ai nói hắn và Vu Lưu Vân là một đôi, hắn đều cảm thấy khó chịu. Mà hắn khó chịu, chẳng thèm còn có không tình nguyện tự nhiên mà vậy biểu hiện ở trên mặt, “Bảo nam nhân toàn tâm toàn ý? Ý tưởng này của tam tiểu thư thật đúng là có một phong cách riêng, ai, mấy người các ngươi có nghe thấy không ha ha ha ha ——”
Trên mặt có mấy nam tử còn lại có chút xấu hổ, sự thực là một chuyện, nói ra sẽ không tốt.
Khương Doanh tuy rằng cùng Vu Xá Nguyệt không hợp nhau, thế nhưng nghe xong Tân Chỉ nói đây quả thực là giận không chỗ phát tiết. Đại la bặc hoa tâm này lúc đầu đuổi theo Lưu Vân thế nào đều tốt, hiện tại Lưu Vân bất quá là bị tiện nhân hãm hại một chút, liền đổi mặt nhanh như vậy! Quả nhiên là hỗn đản hoàng thất có ích! Bất quá nàng nghĩ thì nghĩ, những thứ này lại không thể nói.
Tân Chỉ khom lưng đẩy ly rượu đến trước mặt Vu Xá Nguyệt, phát sinh một thanh âm to lớn vang lên, hắn cúi người nói với Vu Xá Nguyệt: “Tôn ti ngươi cũng không phân rõ sao? Đừng tưởng rằng đây là tướng phủ của ngươi, ở chỗ này bổn hoàng tử định đoạt! Chỉ cần bồi bổn hoàng tử cho tốt ngươi liền chuyện gì cũng không có.”
Mắt thấy Tân Chỉ đưa tay đặt tại trên vai của Vu Xá Nguyệt, thần sắc của Tiết Yến căng thẳng, đang muốn đứng dậy há mồm.
Chỉ thấy Vu Xá Nguyệt không chút sứt mẻ đỉnh trở lại, “Ta thấy tay bát hoàng tử ngươi là không đau?”
“Ngươi ——” Một câu đơn giản này là thật đâm đến bóng ma trong lòng của Tân Chỉ, không biết có phải vấn đề trong lòng hay không, bỗng nhiên hắn cảm giác ngón tay truyền lên một tia đau đớn.
Phản chính hai người gần, Vu Xá Nguyệt trực tiếp lộ ra biểu tình khiêu khích (lành lạnh), ý kia đại khái chính là: ngươi cứ tiếp tục a.
Giống nhau đối với những người khác, Vu Xá Nguyệt đều là nghĩ tốt nhất là đấu, mà đối với loại như Tân Chỉ này, nếu như có thể… Nàng muốn động thủ chém chết.

Ánh mắt kia nhìn Tân Chỉ cả người chấn động, hắn lúc này không chút nghi ngờ, nữ nhân trước mắt này rất có thể sẽ tiếp tục tìm kiếm cơ hội bẻ ngón tay của hắn. Hắn lập tức đứng lên lui về phía sau hai bước, sau đó xấu hổ mà khoa trương chỉ vào người chung quanh cả giận nói: “Các ngươi cười cái gì cười! Ai cười cho bổn hoàng tử xem thử xem!”
Nơi nào có ngươi cười a, toàn trường một mảnh vắng vẻ.
Tân Chỉ đến cái ly cũng không cầm, vẻ mặt tức giận bất bình xoay người đi trở về. Hắn tuyệt đối sẽ không tuyệt đối sẽ không, bản thân đường đường hoàng thân quốc thích bát hoàng tử lại bị một tiểu thứ nữ tướng phủ dọa sợ. Nhưng lại ở trong lòng an ủi mình, hắn có đại sự phải làm…
Mắt thấy sắc mặt xấu hổ của Tân Chỉ, Mạc Vân Sanh nghiêng đầu thì thầm với Tiết Yến, “Ngươi tổng không ra khỏi cửa còn không biết đi, bát hoàng tử muốn thú Vu tam tiểu thư thật lâu.” Ngươi nói cô nương bình thường nào có nguyện ý gả a,
“Nhìn ra được.” Tiết Yến trầm mặt nhấp một miếng rượu trái cây, hắn lại không mù, hắn còn có thể nhìn ra Tân Chỉ muốn thú hơn nữa.
——
Tân Chỉ ngồi trở lại thúc giục mọi người bồi hắn uống rượu hai lần, Vu Xá Nguyệt vẫn là không uống rượu. Điểm tâm nàng cũng không đụng, thậm chí hoa quả cũng chỉ ăn thứ có thể lột vỏ. Nàng phải cẩn thận một chút a, trong đệm cũng có châm, quỷ biết cái ăn cái này có cho thứ gì hay không hay không…
Di,… Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên nghĩ, nếu là có cơ hội có thể cho Tân Chỉ thử xem, thật là ghê tởm.
Một lát sau, lại mấy thị nữ thay mới điểm tâm cùng rượu cho mọi người.
Ngưng nhi đang đứng phía sau Vu Xá Nguyệt hầu hạ, bỗng nhiên có cái gì đó quét ở phía sau.

“Ai ——” Vật kia lành lạnh mềm mềm trên lưng, dùng lực to lớn, đây Ngưng nhi ra vài bước, suýt nữa đụng vào lưng của Vu Xá Nguyệt.
Ngưng nhi thập phần căm tức, nàng vội vã đứng vững vàng nhìn lại, chỉ thấy một tiểu thị nữ chính vẻ mặt thất kinh đứng ở đó. Khay trong tay nàng một mảnh hỗn độn, rất hiển nhiên, trên cái khay kia là đựng đồ ăn, mà đồ ăn trên đó toàn bộ đổ vào sau lưng Ngưng nhi…
Vu Xá Nguyệt nghe tiếng cũng nhìn sang, nàng một mắt nhìn thấy của y phục hoàng sắc cùng tóc của Ngưng nhi có rất nhiều vâth, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Tiểu thị nữ kia thất kinh, phù phù một tiếng quỳ xuống trước mặt Ngưng nhi, liên tục kinh hô: “Xin lỗi, xin lỗi Ngưng nhi tỷ tỷ… Đều là nô tỳ không có mắt, xin lỗi!”
Vốn có đồ ở sau lưng, thanh âm của Ngưng nhi cũng thấp, nên cũng không ai chú ý bên này. Nhưng một tiểu thị nữ cả tiếng ồn ào như vậy, trái lại hấp dẫn ánh mắt mọi người. Trong mắt Vu Xá Nguyệt hiện ra sát khí, kinh hỉ này cùng lễ vật thật đúng là một bộ tiếp một bộ a.
Ngưng nhi trừng mắt nàng, thấp giọng mắng: “Được rồi! Ngươi đứng lên cho ta! Nhiều chủ tử ở chỗ này như vậy ngươi quỳ ta làm gì!” Đây không phải là không có chuyện gì tìm mao bệnh cho nàng sao!
“Ân ân ân, nô tỳ.” Thị nữ kia lại luống cuống tay chân. Cái khay bị nàng để dưới đất, nàng hốt hoảng móc khăn bên cạnh thân ra tiến lên phía trước nói: “Ngưng nhi tỷ tỷ mau dùng cái này lau lâu đi ——”
vongthuuyen.com
“Chớ!” Ngưng nhi bị nàng kéo áo lại, nàng chỉ mới nâng tay, Ngưng nhi nhận thấy được độ tay của thị nữ này lớn, nàng lập tức kinh hô một tiếng, “Buông tay!”
Vu Xá Nguyệt đứng dậy, nhưng vẫn là chậm một chút/
Đâm rồi ——
Theo thanh âm vải rách, cổ áo cùng đầu vai của Ngưng nhi liên tiếp bị rạch ra. Mặc dù lỗ không lớn, chỉ lộ ra nửa đầu vai, nhưng Ngưng nhi vẫn là vẻ mặt đỏ bừng. Nàng ôm cổ áo lui về phía sau hai bước, căm tức nhìn tiểu thị nữ nộ xích: “Ngươi! Ngươi làm gì ——”

Tiểu thị nữ kia hình như sợ hãi, một chút liền khóc lên, phù phù một tiếng một lần nữa quỳ trên mặt đất dập đầu, “Thực sự xin lỗi, nô tỳ thực sự không phải cố ý. Nô tỳ bồi thường cho Ngưng nhi! Nô tỳ bồi thường!”
Thế nhưng Ngưng nhi tức giận đến mắt đều đỏ, đây là chuyện bồi thường y phục bồi thường tiền sao! Hiện tại phía sau lưng nàng dính một đống đồ, phía trước bị rách, cả người đều xấu hổ hận tìm không được một cái lỗ để chui vào a.
Điền An Nhiên bỗng nhiên bụm miệng, bất quá nàng không phải là kinh ngạc, mà là muốn che giấu nụ cười. Nghĩ không ra hiện thế bao lai tới nhanh như vậy, lần trước Vu Xá Nguyệt xé y phục của nàng, hôm nay thì có người khác xé y phục của nha hoàn nàng. Thực sự là phong thuỷ thay phiên chuyển a ~
Vu Xá Nguyệt cấp tốc kéo phi bạch của mình, nàng đi nhanh tiến lên, cũng không để ý phía sau lưng Ngưng nhi có đồ bẩn gì, trực tiếp khoác lên cai nàng. Vu Xá Nguyệt mang theo đau lòng, theo nàng thấy, Ngưng nhi rất ít luống cuống tức giận như thế. Khi tiểu đả tiểu nháo bị khi dễ cũng sẽ không như vậy.
Tuy rằng ở trước mặt mình nàng rất hoạt bát, tựa hồ là học theo mình, nhưng Vu Xá Nguyệt biết, nội tâm của nàng vẫn là rất truyền thống chưa từng có cải biến, nếu không cũng sẽ không bởi vì A Ly ôm nàng bay một vòng liền mặt đỏ thật lâu.
Tân Chỉ cười hỏi các nàng, “Nha ~ nha hoàn này của ngươi là sắp bắt đầu cởi sao? Nào nào nào, đến chỗ bổn hoàng tử trước!”
Trêu đùa này của hắn đổi lấy nhìn chằm chằm im lặng không lên tiếng của Tiết Yến.
Vu Xá Nguyệt cũng liếc Tân Chỉ một mắt, cái miệng kia, nàng sớm muộn gì cũng phải thật tốt dọn dẹp một chút! Nàng quay đầu nói với Ngưng nhi: “Không có việc gì không có việc gì, ngươi mau đi thay y phục đi.”
“Thế nhưng tiểu thư ——” Ngưng nhi thật sự là sốt ruột lại quấn quýt, nàng thật sự là lo lắng Vu Xá Nguyệt một mình ở đây. Vừa xuất hiện nhiều chuyện nhằm vào tiểu thư như vậy, nàng vẫn là muốn ở chỗ này hỗ trợ a.
Mắt thấy thái độ của chủ tớ Vu Xá Nguyệt xem lời hắn như rắm thối , Tân Chỉ lại cảm thấy không xuống đài được. Hắn đứng dậy dùng ly rượu chỉ vào Vu Xá Nguyệt, rượu vẩy đầy đất, “Ai, ta đang nói với ngươi!”
Vu Xá Nguyệt vẫn là không nhìn Tân Chỉ, nàng trấn an Ngưng nhi, “Thực sự không có việc gì, ngươi yên tâm, mau đi đi.”
Ngưng nhi cắn răng một cái, ai, tiểu thư hình như vẫn luôn không bỏ qua, “Vâng, vậy Ngưng nhi nhất định sẽ trở lại sớm nhất có thể.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK