CHƯƠNG 300: ĐÀO MỘ QUẬT THI
Editor: Luna Huang
Vu Lưu Vân còn muốn động thủ, thế nhưng bị Vu Tử Kỳ kéo lại cổ tay, khóc sướt mướt. Chênh lệch thật lớn, thì ra là địa vị càng cao, hiện tại nàng càng khó thừa thụ.
Đồng dạng khó có thể thừa nhận còn có Vu Lệ Hương, nàng vốn là đã hoài thai thân thể không tốt, ốm yếu ngã trên người Vu Tử Minh. Vu Tử Minh nghiêng đầu lạnh lùng hỏi, “Ngươi bây giờ đã hài lòng?”
Vu Xá Nguyệt vô tội nhún vai, “Ta thoả mãn cái gì? Ta cái gì cũng chưa từng làm.”
“Ngươi còn muốn làm cái gì! Cả đời này của Lệ Hương đều bị hủy!” Mặt Vu Tử Minh lộ vẻ hung ác độc địa, bát hoàng tử khẳng định dữ nhiều lành ít, mà Lệ Hương còn mang thai sớm, cuộc sống sau này tuyệt đối gian nan.
Nhưng Vu Xá Nguyệt tiến lên trấn an vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Ai, ta cũng rất tiếc, nhưng các ngươi cũng phải nhìn thoáng, đừng quá xem trọng. Tướng phủ không còn nữa, lúc này nàng ở đâu thì là ở đó a.” Lời nói ra thế nhưng một chút cũng không có an ủi người.
“Tổ mẫu cần phải tĩnh dưỡng, ta vẫn là không nên vào quấy rầy.” Vu Xá Nguyệt liếc mắt cửa phòng của lão thái thái một cái, dự định trực tiếp ly khai.
Phản chính có Đoan Mộc Thanh Hàn khuấy hợp như thế, Vu Hàn Thiên muốn bức nàng trở về cũng gặp trở ngại. Hơn nữa nhìn hình dạng hắn một chốc cũng là không về được.
Mạnh di nương nhìn nơi khác xuy cười một tiếng, “Sách, nhị công tử cũng đừng tức giận, phản chính có người như vậy, bay lên đầu cành liền vong ân phụ nghĩa lục thân không nhận! Không đúng, bay không tới cũng lục thân không nhận.”
Vu Xá Nguyệt dừng bước quay đầu lại, sắc mặt Mạnh di nương có chút đen, còn mơ hồ mang theo một tia cấp thiết, không thể nói rõ đố kị hay sợ hãi.
Vu Xá Nguyệt cười cười, xoay người đi tới trước mặt nàng. Quả nhiên, sợ hãi của Mạnh di nương càng sâu một chút.
“Thân làm sao có thể không tiếp thu, Minh Khải hoàng đế đó là cữu cữu ta, hoàng đế kế vị cũng là biểu ca ta a ~” Vu Xá Nguyệt nói, không khí chung quanh liền khẩn trương lên. Nàng còn thân mật hơn đưa tay khoát lên đầu vai Mạnh di nương, “Hơn nữa di nương cùng nhị tỷ tỷ cũng là thân nhân của ta a, nhiều năm như vậy cảm tạ di nương chiếu cố, Nguyệt nhi vô cùng cảm kích, cả đời khó quên.”
Vu Xá Nguyệt rõ ràng cảm giác được vai của Mạnh di nương run lên, Vu Tịnh Hoa khiếp khiếp kêu một tiếng, “Nương, di nương…”
Vu Tịnh Hoa sợ, nàng không nhịn được nghĩ đến trước đây phải nuốt ruồi, tiếp đến không nhịn được nghĩ đến những chuyện lúc trước từng làm. Nói thật nàng sắp tới đã không thế nào trêu chọc Vu Xá Nguyệt rồi, thế nhưng không chịu nổi chuyện quá khứ kia quá nhiều a!
Vọng Thư Uyển.com
Vu Xá Nguyệt rất có thâm ý nhất nhất gật đầu với mấy người xung quanh, “Nhị tỷ tỷ, các vị, chúng ta sau này tạm biệt.”
Tạm biệt này của nàng tuyệt đối là uy hiếp, một vòng người đều đen mặt, ở đây hầu như mỗi người đều cùng mang thù với nàng.
“Ngươi, ngươi ——” Vu Lưu Vân cố sức bỏ qua tay của Vu Tử Kỳ, nhưng không có dũng khí đuổi theo.
Vu Âm Nhi từ trong nhà đi ra thì chính thấy Vu Xá Nguyệt đi ra ngoài, thấy không ai chú ý nàng, cũng liền cũng liền lặng yên không tiếng động đứng trong góc.
——
Tây viện, Ti Ti nhìn thấy Vu Xá Nguyệt rốt cục đã trở về ngạc nhiên kêu.
Bùn đất trong viện tung bay, nha hoàn của nàng cũng gầy không ít, Vu Xá Nguyệt nhíu mày, “Các ngươi đều mang đồ theo ta.” Nàng nói xong đã vào nhà.
“A?” Ti Ti sửng sốt, xoay người đuổi theo.
Vu Xá Nguyệt vừa tiến đến liền phát hiện phòng này bị người thô bạo động tay, cái bàn cũng bị đập đến tróc sơn. Nhưng là vừa được người tỉ mỉ quét dọn một phen, chắc là Ti Ti cùng Tiểu Linh các nàng làm.
Nàng xoay người nói với hai nha đầu theo vào cửa: “Mang theo đồ thiếp thân là được, những cái khác bỏ đi, chúng ta lập tức ly khai.”
Không có gì bất ngờ xảy ra, tướng phủ liền khó giữ được, nàng phải mau mang theo người của mình đi lánh nạn.
“Vâng…” Hai nha đầu tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh, xem ra còn không biết xảy ra chuyện gì.
Vu Xá Nguyệt khom lưng xốc cục gạch lên, ánh mắt kinh ngạc của hai nha đầu lấy ra cái hộp. Nàng móc ra một vật điêm lượng một chút ở trong tay, sau đó dùng bao bố bọc lại đưa cho Ti Ti.
“Cái này chúng ta không mang đi, ngươi tìm một sai vặt đưa cho Ninh Sương, chớ lộ ra.”
“Ân.”
——
Tin tức đại quân áp cảnh vừa ra, Vu Hàn Thiên lập tức đi vòng vèo đoạt về trong cung. Ngay sau đó, một đội thị vệ hạo hạo đãng đãng từ trong cung đến bát hoàng tử phủ, sau đó lại lập tức ly khai đế đô.
Người khác không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng Vu Xá Nguyệt biểu thị: Có thể nghĩ đến mang cái chết của Doãn Thu Minh đẩy cho Tân Chỉ, Vu Hàn Thiên quả nhiên có phong phạm của thừa tướng đương triều.”
Hậu môn tướng quân phủ, Vu Xá Nguyệt an trí Ti Ti Tiểu Linh liền cùng Trầm Nhan Hoan xuất môn, A Ngôn đang ngồi không ở trên xe ngựa chờ các nàng.
Vu Xá Nguyệt tỷ số đi vào trước, mã xa rất thư thích rộng rãi, hơn nữa đã ngồi ba người. Ngự Cảnh, Hàn Y cùng…
Nàng ngồi ở bên người Ngự Cảnh, vẻ mặt biểu tình gặp quỷ trừng mắt người kia, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ nửa ngày. Mặt mũi này… Không phải là mặt nạ da người của nàng sao? Hơn nữa còn là cái giao cho Ngự Cảnh!
“Ngươi… chưa đi?” Nàng thử dò xét hỏi.
Vọng Thư Uyển.com
“Bị ngươi nhận ra?” Thanh âm của Đoan Mộc Thanh Hàn nói, không tự chủ sờ sờ mặt, “Ân, nếu là đi rồi nhìn không thấy nhiều hí nữa.”
Vu Xá Nguyệt nghiêng đầu âm sâm sâm nhìn về phía Ngự Cảnh, lấy đồ của ta làm lễ a… Ngự Cảnh cười cười xoa nhẹ đầu của nàng, “Vật tẫn kỳ dùng.”
“Được rồi…”
Vu Xá Nguyệt ngồi xuống bên Ngự Cảnh, bên cạnh nàng là Trầm Nhan Hoan, bên cạnh Trầm Nhan Hoan chính là Đoan Mộc Thanh Hàn thay đổi mặt, Hàn Y ngồi ở trước nhất, vẻ mặt khổ tương. Hắn không nên đáp ứng đi theo, nhân gia đều có đôi có cặp hắn xem náo nhiệt gì a.
Xe ngựa chạy cũng không lâu lắm, Vu Xá Nguyệt đã cảm thấy phương hướng sai, “Chúng ta đi làm gì?”
“Đón trưởng công chúa hồi quốc.” Đoan Mộc Thanh Hàn đang cùng Trầm Nhan Hoan nói nhỏ bỗng nhiên nghiêm trang nhìn về phía Vu Xá Nguyệt, “Cô cô phải táng vào hoàng lăng.”
“Ai…” Vu Xá Nguyệt gật đầu. Nàng còn nhớ rõ kinh hồng nhất diện lúc vừa đến đây, công chúa ôn nhu xinh đẹp nhưng mạng khổ a.
Đúng rồi, Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên nghĩ đến, trưởng công chúa Minh Khải tại sao lại xuất hiện ở biên cảnh Long Phục, hơn nữa bên người một người cũng không có? Nàng bị Vu Hàn Thiên mang đi, chẳng lẽ sẽ không nói ra thân phận chân thật sao? Thế nào cũng sẽ không cũng sẽ không thành một di nương,
Cảm giác nàym thấy thế nào đều giống như bị đuổi giết trốn đi a. Nàng cau mày nhìn về phía Đoan Mộc Thanh Hàn, Minh Khải có thể tin sao?
Địa chỉ chôn người là Vu Hàn Thiên khai ra, mà Vu Hàn Thiên đại khái cũng là thẩm sai vặt trong phủ.
Nên, gần nửa ngày đoàn người bọn họ mới xuất hiện ở trong bãi tha ma ngoại ô. Công cụ thả một đống trên mặt đất, người đối mặt nấm mồ nhỏ.
Dù sao cũng là lần đầu tiên Vu Xá Nguyệt viếng mồ mả, là mộ phần của trưởng công chúa Minh Khải, mấy người đều là rất thận trọng trang nghiêm, nếu không cũng sẽ không để mấy huynh đệ đều đến đầy đủ như thế.
Chuyện đào mộ phần này thậm chí không để A Ngôn hỗ trợ, Ngự Cảnh cùng Đoan Mộc Thanh Hàn lưu loát động thân, Hàn Y mang theo hai cô nương đứng xa.
Đoan Mộc Thanh Hàn: “Đây…”
Vu Xá Nguyệt: “Ta nhật.”
(Luna: không hiểu @@)
Hàn Y: “Nháo quỷ?”
Ngự Cảnh buông công cụ xuống cúi người kiểm tra, ngón tay thon dài sạch sẽ sờ quan tài. Mặc dù có bùn đất cùng bụi, thế nhưng không có bất kỳ khác thường mùi cùng đồ gì, “Căn bản là không có thi thể.” Đây là kết luận của hắn.
Danh Sách Chương: