Mục lục
Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 65: OAN GIA NGÕ HẸP

Editor: Luna Huang

Cư nhiên, lại là hắn? Vu Xá Nguyệt có chút ngồi không yên, lại chính là người đêm đó lén tiến viện tử của nàng!
Lời của Ngự Cảnh vừa nói ra, mấy công tử khác cũng là hết sức vui vẻ, nhìn mỹ nhân chơi trò chơi, đương nhiên là chuyện khoái hoạt. Đều đồng ý nói: “Vẫn là tiểu vương gia hiểu ý chúng ta a.”
“Vậy liền ngồi uống một chút đi.”
Hàn Y còn tưởng rằng Ngự Cảnh không thích náo nhiệt sẽ cự tuyệt, lại không nghĩ rằng hắn dĩ nhiên đáp ứng. Sửng sốt một chút, hắn cười xấu xa cây quạt lắc lắc, “Được rồi, vậy còn vọng các vị cô nương bỏ qua cho a.”
Ởđây rất nhiều nữ tử cũng đều là mừng rỡ, trong ngày thường các nàng ít có cơ hội có thể cùng mấy vị công tử này có cùng xuất hiện. Nhất là Hàn thế tử cùng tiểu vương gia, vậy cũng là khó cóđược thấy một mặt. Đều xua tay nói không ngại.
Hưng phấn nhất là Vu Tịnh Hoa, nàng không nghĩ tới Hàn thế tử cùng tiểu vương gia hai người kia cư nhiên tiếp thu lời mời của nàng. Trong lúc nhất thời tâm hoa nộ phóng, cảm giác mình nhất định làđược bọn họđối đãi bắng ánh mắt khác.

Gương mặt Vu Tịnh Hoa đỏ bừng, tựa hồ cả người đều bốc nhiệt khí. Bước liên tục nhẹ nhàng đi tới, ôn giọng nói êm ái: “Vị công tử xin cứ tự nhiên làđược.”
Sau đó, nàng lại thanh âm nhu hòa gọi sai vặt mang cái ghế qua đây. Từ lúc mấy vị công tử này tới, từng cửđộng của nàng đều thập phần câu nệ cùng cẩn thận.
Cơ hội tốt như vậy, lại trùng hợp Vu Lưu Vân không ở, nàng tự nhiên là phải vượt trội một chút rồi.
Không biết có phải đúng dịp hay không , Vu Tịnh Hoa lần thứ hai ngồi xuống cách Ngự Cảnh cùng Hàn Y rất gần.
Cô nương vừa lấy giấy còn chưa làm thơ nhìn chung quanh một chút, thấy các vịđều ngồi xuống, vẫn là nữu nữu niết niết mở tờ giấy nói: “Ta đây bắt đầu, ta có một chữ ‘xuân’. Ân. . . Nhất triều tuyết mạn mạn, hàn chí xuân tương lai.”
Không biết có phải hay không là khẩn trương, thơ của nàng cũng không tệ lắm, chính là thanh âm nhỏ một chút.
Lúc này, tâm tư của Vu Xá Nguyệt không ở trên trò chơi. Từ lúc nhận ra Ngự Cảnh, hiện tại lòng nàng tràn đầy đều là chuyện đêm hôm đó, trong đầu tất cảđều là câu “Con rối lớn” mà hắn nói.
Trong lòng Vu Xá Nguyệt còn có lửa giận chưa bình, lúc này người lại quá nhiều, nàng cũng chỉ có thể mạnh mẽ từ trên người Ngự Cảnh lấy ra đường nhìn, miễn cho nhìn thấy cặp mắt kia của hắn, chọc bản thân càng thêm tức giận.
Ngự Cảnh ngồi ở cách Vu Xá Nguyệt xa hơn một chút, hắn không có nhìn Vu Xá Nguyệt nhiều, tựa hồ chưa từng cùng nàng có cùng xuất hiện.
Bên cạnh hắn Hàn Y nhìn chung quanh một chút, không nhìn ra Ngự Cảnh là bởi vì ai lưu lại, liền truy vấn Ngự Cảnh nói: “Tiểu tử, ngươi nói thật đi, cóđúng hay không nơi này có cô nương ngươi xem trọng.”
Ngự Cảnh lắc đầu, “Đầu óc ngươi chỉ có cô nương.”
“Không có sao? Thiệt hay giả? Hàn Y không tin lắm, không thích cô nương, tại sao phải ngồi vào trong đống son phấn?
——
Bởi vì thêm vào dị tính, trong lòng mấy cô nương ban đầu lấy giấy trước có chút tiếc hận, âm thầm oán trách thế nào chậm một chút đến phiên mình, trước mặt mấy vị công tử này làm thơ một phen.
Nếu là có thểđể tiểu vương gia cùng Hàn thế tử tán thưởng. . . Ai. . .
Các vị tiểu thư lần lượt lấy giấy, nhưng đại thểđều hơi bình thản, coi như có thể, vẫn là chưa ai bị phạt rượu.
Tuy rằng nhìn cùng trước không sai biệt lắm, bất quá thờơ lạnh nhạt Vu Xá Nguyệt lại có thể nhìn ra, rất nhiều các tiểu thưđem trò chơi này thành biểu diễn của mình.
Từđứng dậy lấy giấy, đến trước mặt mọi người biểu diễn đề mục, đến làm thơ, rồi ngồi lại vị trí. . . Hầu như mỗi một cửđộng đều tư thái thướt tha, thập phần làm ra vẻ, nhìn Vu Xá Nguyệt xấu hổ cũng không muốn phạm.

Nàng âm thầm lắc đầu thở dài, những nữ nhân này, thấy lớn lên tốt cứ như vậy cầm giữ không được. Hơn nữa mặt tốt hay không thìđã sao, cho nàng xấu nam có chút tài năng cũng có thể thay đổi soái ca, không hiểu nổi những nữ nhân này. . .
Qua đi mấy người, đến phiên Triệu Mạt Nhi.
Cùng mấy người so sánh, cử chỉ của Triệu Mạt Nhi có vẻ tự nhiên. Nàng tiến lên rút một chữ ‘Vũ’.
Triệu Mạt Nhi trầm ngâm chỉ chốc lát, nói ra một câu thơ, nàng vừa ra khỏi miệng dưới cũng là một mảnh ca ngợi nghị luận. Nếu như không phải là Triệu Mạt Nhi ngồi xuống trước nhìn thoáng qua bọn nam tử kia, Vu Xá Nguyệt thật muốn khen ngợi.
Triệu Mạt Nhi xong chính là Vu Tịnh Hoa, vì Triệu Mạt Nhi được tiếng vỗ tay, Vu Tịnh Hoa lòng khẩn trương tâm thình thịch nhảy, nàng chúý nhất ởđây, nghìn vạn lần không thể xảy ra chuyện không may a!
Vu Tịnh Hoa đứng dậy đi qua, thiên lựa vạn chọn cuối cùng cầm một tờ giấy, vừa mở tờ giấy ra, sắc mặt của Vu Tịnh Hoa đỏ hơn.
“Là, là chữ ‘tình’.”
Bọn nữ tử thổn thức nàng, bọn nam tử cũng nở nụ cười.
Khiến cho Vu Tịnh Hoa xấu hổđến cúi đầu nhìn đầu ngón chân, “Các ngươi thật là, người nào phá ta, dĩ nhiên viết cái chữ này.”
Triệu Mạt Nhi ở một bên nói: “Đây chính là do ta viết a, đề mục là ngươi ra, Tịnh Joa ngươi cũng xấu lắm, phản chính nhất định phải làm.”
“Hảo hảo. . .” Vu Tịnh Hoa suy nghĩ một chút, nghiêm mặt nói: “Vậy. . .Tình phân lưỡng xử vọng, nhân tại độc tự sầu. Thế nào?”
Nàng vừa nói xong, không đợi người khác phản ứng kịp, Triệu Mạt Nhi mà bắt đầu vỗ tay, phía dưới rất nhiều tiểu thư cũng đều phản ứng kịp, khách khí ca ngợi vài câu.

Vu Tịnh Hoa buông tờ giấy xuống xấu hổ cười cười, nàng nhìn lén Ngự Cảnh, phát hiện Ngự Cảnh lại nhìn về phía khác. Trong lòng Vu Tịnh Hoa có chút hơi thất vọng, bất quá cũng không quá khó thụ.
Nàng buông tờ giấy xuống, ngồi xong tự nhiên nhìn thoáng qua Vu Xá Nguyệt đang làm gì.
Lần này, nàng phát hiện Vu Xá Nguyệt đang nhìn nơi khác xuất thần, theo ánh mắt của Vu Xá Nguyệt đi tìm, lại phát hiện nguyên lai Vu Xá Nguyệt nhìn chằm chằm vào phương hướng của tiểu vương gia cùng Hàn thế tử.
Trong lòng Vu Tịnh Hoa trầm xuống, nhất thời có loại cảm giác đồđạc của mình người khác để mắt tới, đầu mày nàng chau lại, êẩm nói rằng: “Tam muội muội a, ngươi cũng vẫn ngồi như vậy, cũng qua đây lấy đi.”
Vu Tịnh Hoa đã không kịp chờđợi muốn cho Vu Xá Nguyệt bêu xấu. Nàng vốn là hy vọng tất cả thiên kim quý tộc đều biết Vu Xá Nguyệt là một bát phụ bất học vô thuật, nhưng bây giờ không chỉ có là các vị tiểu thư quý tộc ở, ngay cả tiểu thế tử cùng tiểu vương gia cùng một đám công tử quý tộc đều tới. Thực sự là kết trời cùng giúp mình!
Hiện mọi người thân phận cao quýở nhiều như vậy, nếu như Vu Xá Nguyệt làm không được thơ, vậy bên ngoài nhất định sẽ sẽ truyền, đầu óc của Vu Xá Nguyệt căn bản chưa tốt! Không nghĩ tới Vu Xá Nguyệt người như thế lại còn rình tiểu vương gia, đơn giản là không có tự mình hiểu lấy, nếu là hôm nay có thểđể Vu Xá Nguyệt không ai thèm lấy, vậy đơn giản quá tốt rồi a.
“Ngươi nói ta?” Vu Xá Nguyệt hung tợn trừng mắt Ngự Cảnh, bỗng nhiên bị Vu Tịnh Hoa kêu một tiếng, cảm giác có chút mạc danh kỳ diệu. Phân minh còn có mấy người mới đến bản thân, thế nào bỗng nhiên nhảy ra?
Vu Tịnh Hoa nhất phó nụ cười điềm mỹ nói: “Đến đây, nếu không ta giúp tam muội muội lấy.”
“Không cần.” Vu Xá Nguyệt tức giận trực tiếp cự tuyệt.
Xa xa, Ngự Cảnh có nhiều hứng thú nhìn chằm chằm Vu Xá Nguyệt cười. A, tiểu nha đầu này lại còn nói mình không phải là tam tiểu thư, thực sự là có thể gạt người a.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK