Chúc Kim Hạ như một tín đồ ngoan đạo, cô không bỏ lỡ tiết học nào mà dự giờ trọn vẹn một ngày, thậm chí cả tiết tiếng Tây Tạng cũng không tha.
Đến bữa tối, Đốn Châu lật giở cuốn sổ ghi chép chật kín chữ của cô, cảm thán nói: “Hồi đó mà tôi chăm chỉ như cô thì đã thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại rồi.”
Thời Tự bưng bát canh từ trong bếp đi ra.
“Có những chuyện không phải cứ cố gắng là được.”
Đốn Châu đặt cuốn sổ xuống: “Ý anh là sao? Coi thường người khác à?”
“Không.” Thời Tự đáp: “Chỉ là đang đánh giá IQ của em một cách khách quan thôi.”
… Lại cãi nhau nữa rồi.
Chúc Kim Hạ đóng vai trò người hòa giải, lái câu chuyện sang hướng khác, bắt đầu chia sẻ cảm nhận sau một ngày dự giờ.
“Thứ nhất là ngôn ngữ giảng dạy, dạy trẻ con khác với dạy sinh viên đại học, cách dùng từ phải đơn giản dễ hiểu.”
“Thứ hai là nhịp độ giảng dạy, trẻ con khó mà tập trung lâu được, hơi một tí là lơ đãng ngay.”
Cô còn đang suy nghĩ đến điểm thứ ba, Thời Tự đã lên tiếng.
“Thứ ba là chất lượng giấc ngủ.” Anh ngẩng đầu nhìn cô, bình thản nói: “Nằm sấp trên bàn ngủ sẽ ảnh hưởng đến cột sống, còn dễ bị chảy nước miếng, mai nhớ mang theo gối.”
“…”
“Nghe nói tiết tiếng Tây Tạng chiều nay, cô lại ngủ gật?”
“… Tôi chỉ ngủ có hai phút thôi!” Chúc Kim Hạ biện minh cho bản thân: “Hơn nữa tôi nghe không hiểu gì cả, thực sự rất khó để không ngủ gật.”
Cô quay sang nhìn Đốn Châu, tìm kiếm sự ủng hộ.
Đốn Châu đặt bát xuống, buồn bã nói: “Tôi cũng muốn nói đỡ cho cô, nhưng hình như tiết đó là của tôi dạy.”
“À.” Thời Tự như chợt hiểu ra: “Vậy thì có lý do chính đáng rồi. Tiết của Đốn Châu, đặc điểm nổi bật chính là ru ngủ.”
Đốn Châu: “Excuse me, anh có ý gì hả?”
Hai anh em lại cãi nhau tiếp.
Lần này Chúc Kim Hạ không thèm can ngăn nữa, một lần ngã là một lần khôn, chỉ cần cô không tham gia thì lửa giận sẽ không cháy đến chỗ cô.
Hơn nữa, cô còn đang nghi ngờ hai người này có phải bỏ thuốc ngủ vào đồ ăn không, sao lên lớp rồi đứa nào đứa nấy đều ru ngủ thế.
Ăn được nửa chừng, bỗng vang lên tiếng trẻ con non nớt từ dưới lầu.
“Thời— Tự—”
Lũ trẻ nhao nhao gọi tên Thời Tự, giọng kéo dài tha thiết.
“Thầy có ăn lẩu không?”
Thời Tự mở cửa sổ, mặt nặng mày nhẹ hỏi: “Tìm chết hả?”
Chúc Kim Hạ cũng nhìn ra ngoài.
Vài đứa trẻ đứng dưới lầu, vui vẻ nói: “Cô A Bao bảo chúng em đến gọi thầy ạ!”
Khuôn mặt mấy đứa nhỏ trông quen quen, Chúc Kim Hạ nhận ra, đây là học sinh lớp 5.
“A Bao sắp chuyển trường rồi, tối nay cô ấy mời lớp 5 ăn lẩu.” Thời Tự quay sang hỏi cô: “Cô đi không?”
Chúc Kim Hạ do dự: “Anh đi đi, tôi ăn gần xong rồi.”
Thời Tự biết cô ngại phiền phức nên cũng không ép buộc, chỉ nói vọng ra ngoài cửa sổ: “Cô Chúc không muốn đi, có thể thuyết phục được cô ấy hay không là tùy vào các em đấy.”
Được Thời Tự khích lệ, lũ trẻ reo hò chạy ùa vào ký túc xá, tiếng la hét vui vẻ vang vọng khắp hành lang: “Xung phong—”
Cửa phòng như thường lệ chỉ khép hờ, những chiến binh nhí đẩy cửa xông vào, kéo tay Chúc Kim Hạ, vừa nũng nịu: “Đi nào, cô Chúc, đi ăn lẩu với chúng em”, “Lẩu ngon lắm” vừa kéo cô đi ra ngoài.
Không đành lòng từ chối, Chúc Kim Hạ bị lũ trẻ lôi đi.
Thời Tự thong thả đi theo sau, lúc cả đám đã xuống đến tận sân, Đốn Châu bị bỏ quên ngó đầu ra từ cửa sổ: “Này, thế còn tôi? Có ai mời tôi không?”
“Không ai thèm quan tâm đến tôi sao?”
“Hê— lô—!”
Câu trả lời duy nhất dành cho cậu ta là bóng lưng vui vẻ của mọi người.
“Bữa tiệc” được tổ chức ngay tại lớp học của lớp 5, những chiếc bàn học được ghép lại thành một bàn ăn dài hoành tráng, ba chiếc bếp điện đặt trên đó tỏa ra hơi nóng hầm hập.
Bếp điện là do các giáo viên khác cho mượn.
Ngoài A Bao còn có Vu Tiểu San, cô ấy dạy môn Đạo đức lớp 5, thế là cũng chạy qua ăn ké.
Sự xuất hiện của Chúc Kim Hạ đã tạo nên một làn sóng nhỏ, lũ trẻ reo hò, ùa đến vây quanh cô.
Có lẽ là do không khí bữa tiệc lẩu thoải mái, thầy cô không còn là thầy cô, học sinh cũng trở thành những đứa trẻ bình thường. Chúng không còn rụt rè nữa, kéo tay Chúc Kim Hạ, dẫn cô đến chỗ ngồi.
Vô số bàn tay nhỏ xíu đưa về phía cô, nào là hướng dương, bánh kẹo, nước ngọt, trái cây…
“Cô Chúc, cô ăn đi.”
“Cái này ngon lắm.”
“Cô Chúc, cô ngồi cạnh em đi!”
Vô số đứa trẻ tranh nhau: “Ngồi cạnh em!”, “Ngồi cạnh em!”
Đây không phải là một bữa tiệc thịnh soạn gì. Trên bàn bày la liệt táo đã bị oxy hóa ngả vàng, nồi lẩu gần như không thấy dầu mỡ, trong đĩa chỉ toàn rau là rau, bánh kẹo nhìn là biết không ngon.
Chúc Kim Hạ theo bản năng từ chối: “Các em ăn đi, cô ăn tối rồi…”
Cô bé bên tay trái chớp chớp mắt, dè dặt nói: “Cô Chúc yên tâm, em rửa tay rồi, không bẩn đâu.”
Nói rồi, cô bé đặt quả táo trở lại đĩa, chìa hai bàn tay ra cho Chúc Kim Hạ xem: “Da em đen thôi, cô đừng sợ.”
Vô số ánh mắt đen láy nhìn cô chằm chằm.
Trái tim Chúc Kim Hạ chợt mềm nhũn, cô nhận lấy quả táo: “Em tên là gì?”
“Đinh Chân Ba Tang.” Cô bé cười, để lộ hàm răng khấp khểnh.
Hành động nhận táo của cô như một tín hiệu, lũ trẻ lập tức tranh nhau nhét đồ ăn cho cô, Chúc Kim Hạ không thể từ chối ai, đành phải nhận lấy hết.
Cuối cùng, cô bị đồ ăn vây kín, quay đầu cầu cứu Thời Tự.
Thời Tự dựa người vào bàn dựa tường, chống một chân, nhìn cô với vẻ mặt cười như không cười, xòe hai tay ra, diễn xuất tuyệt vời một màn “thấy chết không cứu”.
Cuối cùng vẫn là Vu Tiểu San ra tay giải vây: “Tự ăn phần của mình đi, không được quậy cô Chúc!”
May mắn là sự chú ý của lũ trẻ nhanh chóng bị chuyển hướng.
Trên bục giảng, A Bao dùng máy chiếu cũ kỹ chiếu bộ phim 《King Kong》, phim do lũ trẻ tự chọn, cô ấy đã tải về từ máy tính của Thời Tự, sao chép ra USB từ trước.
Cuối cùng thì lũ trẻ cũng không còn chú ý đến Chúc Kim Hạ nữa.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nhân lúc mọi người đang mải xem phim, lẻn sang một bên.
Dưới ánh sáng nhập nhoạng, Thời Tự cảm thán: “Cô Chúc của chúng ta nổi tiếng thật đấy.”
Chúc Kim Hạ cười gượng, móc từ trong túi áo khoác ra một nắm kẹo bánh mà lũ trẻ nhét cho, đặt hết vào tay Thời Tự: “Đừng có ghen tị nữa, cho anh hết đấy.”
Thời Tự bật cười khe khẽ.
Trên màn chiếu trắng muốt, con quái vật khổng lồ đập tay vào ngực, gầm lên hùng dũng, lao vào đánh nhau.
Lũ trẻ thét lên kinh hãi.
Chúc Kim Hạ lẩm bẩm với Thời Tự: “Như hồi xưa ấy nhỉ, những thứ tôi dùng hồi còn đi học, giờ lại được thấy ở đây.”
“Biết làm sao được, nghèo mà.” Giọng điệu của Thời Tự ngược lại rất thản nhiên.
“Trong nồi lẩu thịt còn chẳng có mấy miếng.”
“Có cái mà ăn là tốt lắm rồi, đây là tôi cho kinh phí đấy.”
Chúc Kim Hạ nhớ đến trận cãi nhau của Đốn Châu về chuyện tiền sinh hoạt phí: “Anh tự bỏ tiền túi ra à?”
“Chứ không thì sao?” Thời Tự hỏi ngược lại: “Trường đại học của các cô có khoản nào chi trả cho việc ăn lẩu không?”
“Tìm cớ gì đó để báo cáo, cũng không phải là không được.”
Thời Tự mỉm cười, không nói gì, chỉ tay lên camera giám sát phía trên lớp học.
Nghe giảng cả ngày nay, Chúc Kim Hạ đã sớm phát hiện ra trường học này đâu đâu cũng có camera.
“Sao lại lắp nhiều camera thế?”
“Trên kia lắp đấy.”
“Giám sát 24/24?”
“Ừ.”
“Giám sát học sinh?”
“Giám sát tôi.”
Vu Tiểu San từ bên cạnh thò đầu ra: “Hiệu trưởng nhà chúng tôi dính phốt vì cái này mấy lần rồi, hahaha.”
Chúc Kim Hạ lập tức hóng chuyện: “Chuyện là thế nào?”
Vu Tiểu San: “Trên kia quy định, Hiệu trưởng không được phép rời khỏi trường trong tuần, thế mà hôm đó mở camera kiểm tra lại phát hiện ra Hiệu trưởng nhà chúng ta không có ở trường.”
Chúc Kim Hạ: “Anh ấy đi đâu?”
Vu Tiểu San: “Vở của học sinh hết, anh ấy xuống thị trấn mua.”
Chúc Kim Hạ: “Chuyện này cũng không được à?”
“Không được.” Vu Tiểu San nói nhỏ: “Khu này là khu tự trị, rất bài xích người ngoài. Anh ấy là người Hán, quy định nói không được rời khỏi trường thì chính là không được rời khỏi trường.”
“… Rồi sao nữa?”
“Rồi thì anh ấy với mấy ông Hiệu trưởng khác cũng trốn khỏi trường, bị gọi lên huyện, nhốt vào phòng tối viết bản kiểm điểm.” Vu Tiểu San hả hê: “Vốn dĩ chỉ cần viết kiểm điểm là xong, ai ngờ đâu…”
Chưa để Chúc Kim Hạ kịp hỏi, cô ấy đã cười ngặt nghẽo nói tiếp: “Đều là Hiệu trưởng cả rồi, mà viết bản kiểm điểm cũng đi chép bài của nhau. Nộp lên trên lãnh đạo xem, tức giận vô cùng, phạt mỗi người 500 tệ, ha ha ha!”
Chúc Kim Hạ huých khuỷu tay vào Thời Tự: “Không ngờ anh lại thế đấy, viết bản kiểm điểm mà cũng đi chép bài.”
“Ai chép bài?” Thời Tự thản nhiên: “Mọi người đều lên mạng tìm mẫu, ai ngờ đâu lại cùng tìm trúng một cái.”
Chúc Kim Hạ: “Ha ha ha!”
Cô đang cười vui vẻ, thì trong lớp học cũng vang lên một tràng cười rộ.
Ngẩng đầu lên nhìn, thì ra trong phim, con khỉ đột khổng lồ đang nghiêng đầu, một tay làm hình tròn, một tay giơ ngón trỏ lên, tạo thành tư thế mô phỏng quan hệ tình dục.
Lũ trẻ nháy mắt với nhau, đứa nào đứa nấy đều há miệng cười toe.
Các giáo viên trao đổi ánh mắt, bất lực nhìn nhau.
A Bao bước tới, lẩm bẩm: “Trẻ con bây giờ ranh ma thật.”
Chúc Kim Hạ cũng bật cười.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng nơi khe núi treo lơ lửng trên ngọn cây, sáng rực rỡ. Không có khói bụi thành phố, giống như người cận thị đeo kính vào, tầm nhìn bỗng chốc trở nên rõ ràng.
Mọi thứ ở đây đều khác biệt so với thế giới bên ngoài.
Ăn uống khác, sinh hoạt khác, tất cả những gì nhìn thấy, đều khác biệt.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười của lũ trẻ, cô lại cảm thấy dường như cũng chẳng có gì khác biệt. Trăng vẫn là trăng, trời vẫn là trời.
Bộ phim chiếu đến đoạn kết, Vu Tiểu San và A Bao rủ cô cùng đi vệ sinh.
Cũng thật hiếm có, sau khi rời khỏi thời học sinh, cô lại có dịp cùng người khác rủ nhau đi vệ sinh như thế này.
Trên đường đi ra, cô còn nghe thấy Thời Tự đang phân công trong lớp học—
“Ưng Kim, em và Đinh Chân Ngân Hạp phụ trách quét dọn lau nhà.”
“Tứ Lang xếp bàn ghế về chỗ cũ.”
“Cách Tang và Mông Thố phụ trách rửa bát.”
…
Chúc Kim Hạ không khỏi hỏi: “Tên của tất cả học sinh, hai cô đều nhớ hết sao?”
Vu Tiểu San và A Bao đều lắc đầu: “Cả trăm đứa, ai mà nhớ hết được.”
“Thế Thời Tự—”
“Anh ấy là trường hợp đặc biệt.” Vu Tiểu San nói: “Mới đến có nửa năm, mà đã nhớ hết tên của cả trường, cũng lạ thật.”
A Bao nói: “Có gì lạ đâu, anh ấy vốn là thiên tài mà.”
Chúc Kim Hạ sững sờ: “Thời Tự mới đến có nửa năm?”
“Đúng vậy.” A Bao nói: “Nếu không có anh ấy, trường này cũng chẳng còn.”
Vu Tiểu San chen vào: “Thực ra anh ấy cũng không phải là Hiệu trưởng chính thức gì, dù sao cũng không có lương.”
Trên đường đi vệ sinh, Chúc Kim Hạ nghe được một câu chuyện động trời.
Hóa ra Thời Tự không phải là Hiệu trưởng, ít nhất là theo thủ tục chính thức, anh chẳng là gì cả.
Hiệu trưởng Trung tâm giáo dục Nghi Ba là chú Vượng, năm nay đã ngoài sáu mươi. Năm ngoái ông được chẩn đoán mắc bệnh Alzheimer, Thời Tự liền trở về để thay thế.
Hiện tại, Hiệu trưởng trên danh nghĩa vẫn là chú Vượng, Thời Tự chỉ là một “nhân viên tạm thời”.
“Phòng Giáo Dục cho phép các cô tự ý thay đổi Hiệu trưởng à?”
“Đây là khu tự trị Tây Tạng, cái gì cũng thiếu, đặc biệt là thiếu người, chỉ cần chúng tôi dạy học bình thường thì trên kia đã mừng lắm rồi.”
“Vậy nên anh ấy không có lương?”
“Vậy tiền của anh ấy ở đâu ra?”
“Không rõ, nhưng công việc trước đây của anh ấy hình như lương rất cao, chắc là có tiền tiết kiệm.” Vu Tiểu San suy nghĩ một chút: “Trước đây Hiệu trưởng làm việc ở thủ đô, là nhà khoa học, nghiên cứu địa chất.”
Nhà khoa học?
Chúc Kim Hạ ngây người hồi lâu.
Không ngờ nơi núi rừng hẻo lánh này lại ẩn chứa nhân tài như vậy?
Nhưng từ chuyên gia địa chất đến Hiệu trưởng trường tiểu học vùng núi, chẳng liên quan gì đến nhau…
Cô kinh ngạc hỏi: “Vậy anh ấy trở về đây làm gì? Cho dù Hiệu trưởng cũ bị bệnh, thì cũng phải do cấp trên cử Hiệu trưởng mới đến chứ, tại sao nhất định phải là anh ấy?”
…
Tòa nhà dạy học cách nhà vệ sinh không xa, từ tầng ba đi xuống, vòng qua sân thể dục, Vu Tiểu San và A Bao nói chuyện rôm rả, nhưng chỉ đủ để phác họa sơ lược về Thời Tự, chưa đủ chi tiết.
Chúc Kim Hạ chưa kịp hỏi thêm, nhà vệ sinh đã hiện ra trước mắt.
Giống như trước đây, cô nhanh chóng lao vào, rồi lại là người đầu tiên lao ra, đứng đợi dưới gốc cây cổ thụ từ xa.
Nhưng lần này dường như không khó chịu như trước nữa.
Tâm trí cô đang tập trung vào câu chuyện vừa rồi.
Đáng tiếc là đợi đến khi hai người kia đi ra, chưa kịp nói chuyện được mấy câu, thì Thời Tự đã xuất hiện từ phía đối diện sân thể dục, đám đông hóng chuyện lập tức giải tán.
Anh băng qua sân, dừng lại trước mặt Chúc Kim Hạ: “Ngày mai lên lớp?”
“Nhanh vậy sao?” Chúc Kim Hạ giật mình: “Ít nhất cũng phải cho tôi dự giờ thêm một tuần nữa chứ!”
“Một tuần không được. A Bao nhận được lệnh điều động, có thể đi bất cứ lúc nào, cô nhiều nhất là dự giờ thêm một ngày nữa thôi.”
…
Chúc Kim Hạ mất ngủ.
Có lẽ là do tiếng nước sông cuồn cuộn chảy ngoài cửa sổ, ồn ào đến mức khó ngủ.
Có lẽ là do ăn tối xong lại ăn thêm bữa lẩu, no đến mức khó chịu.
Có lẽ là do chiếc giường đơn ọp ẹp, chỉ cần trở mình một chút là kêu cót két.
Trong cơn mơ màng, bên tai cô vẫn văng vẳng những lời nói trên sân thể dục.
Khi cô hỏi tại sao người tiếp quản vị trí Hiệu trưởng nhất định phải là Thời Tự, Vu Tiểu San và A Bao nhìn nhau, đồng thanh nói: “Bởi vì Hiệu trưởng là do chú Vượng nuôi lớn mà.”
Họ nói, Thời Tự là do Hiệu trưởng cũ nuôi lớn, trước đây từng học ở trường này.
“Nghe nói năm anh ấy chín tuổi, mẹ anh ấy một mình đưa anh ấy đến đây, không ai biết họ đến từ đâu.”
“Khoảng nửa năm sau, mẹ anh ấy đột ngột bỏ đi, không ai liên lạc được, trường cũng không tìm thấy người thân của anh ấy, chú Vượng đã nuôi nấng anh ấy.”
“Anh ấy rất giỏi, là thiên tài chưa từng có ở vùng này, cái gì cũng học một biết mười, thông minh xuất chúng.”
“Mấy năm trước anh ấy chưa trở về, chú Vượng thường kể cho chúng tôi nghe về anh ấy, nghe nói thầy cô giáo đều không dạy nổi anh ấy, anh ấy chỉ tự học, sau đó thi vào trường cấp hai tốt nhất huyện, rồi lại học nhảy lớp, được trường cấp ba tốt nhất thành phố chọn.”
“Cô biết không, anh Thời Tự tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa đấy, trước khi về đây, anh ấy cũng rất giỏi ở Viện Khoa học Địa chất!”
…
Cuối cùng, Vu Tiểu San thở dài: “Chỉ có thể nói, nghe chú Vượng kể chuyện về thiên tài này bao nhiêu năm, trăm nghe không bằng một thấy.”
Chúc Kim Hạ hỏi: “Sao, anh ấy còn giỏi hơn cả lời đồn à?”
“Giỏi thì giỏi thật.” Vu Tiểu San nói với vẻ mặt khó tả: “Nhưng keo kiệt cũng kinh khủng.”
“…”
“Cô cũng thấy rồi đấy, A Bao năn nỉ mãi mới xin được chút kinh phí để mời mọi người ăn bữa cơm chia tay, anh ấy chỉ cho có 100 tệ, mua thịt cũng không đủ.”
Quá khứ thật đáng buồn.
Nghe nói Thời Tự đến trường chưa đầy nửa năm, danh tiếng keo kiệt đã vang dội khắp trường.
Ví dụ như phấn viết của trường hết, anh ấy không mua mới, mà gom hết những mẩu phấn còn thừa của giáo viên, dùng kỹ thuật “hàn” độc quyền, tái chế lại.
Kỹ thuật tương tự cũng được áp dụng cho đầu bút chì.
Chúc Kim Hạ: “Kỹ thuật gì mà ghê gớm vậy?”
Vu Tiểu San: “Không ai biết. Tôi chỉ muốn biết là khoa học được ứng dụng như vậy sao?!”
Lại ví dụ như, bữa trưa ở căng tin luôn luôn nấu dư, không bao giờ nấu thiếu, bởi vì học sinh không được phép bị đói.
Mà lúc Thời Tự mới đến trường, vẫn chưa ăn chung với Đốn Châu, chuyện anh ấy thường làm nhất chính là sau khi học sinh ăn trưa xong, bưng bát đi ăn cơm thừa.
Chúc Kim Hạ: “Ý cô là cơm còn thừa trong nồi, chưa kịp chia cho học sinh?”
Vu Tiểu San: “Không! Ý tôi là cơm thừa trong đĩa của học sinh! Đúng nghĩa là cơm! Thừa! Anh ấy bới bới, gạt bỏ phần bẩn, lấy phần sạch! Rồi cứ thế mà ăn!”
“…”
Nghĩ đến chuyện sáng nay ở ký túc xá của anh, Thời Tự vô cùng tự nhiên ăn hết phần bánh còn thừa của cô.
Chúc Kim Hạ tin chắc, chuyện này anh ấy có thể làm được.
Lại ví dụ như, hội thao—
“Cô có biết anh ấy keo kiệt đến mức nào không? Để khỏi phải chi kinh phí, anh ấy bắt Đốn Châu chặt củi cả đêm, làm gậy tiếp sức cho hội thao!”
“…”
“Giải thưởng của hội thao là gì? Là đá quý!”
Chúc Kim Hạ: “Đá quý?!”
Vu Tiểu San mặt không cảm xúc: “Tôi đã nói rồi mà, trước đây anh ấy nghiên cứu địa chất, lôi kéo cả trường đi nhặt đá ở ven sông trên núi, hòn nào hiếm, hòn nào lạ, đều gom hết về, lừa học sinh là bảo bối, trải qua hàng trăm hàng nghìn năm phong hóa, là báu vật của vũ trụ.”
“…”
Chúc Kim Hạ: “Có ai tin không?”
“Sao lại không?” Vu Tiểu San cười khẩy: “Có đứa ngốc nghếch ôm hòn đá chạy về nhà, bảo đã tìm được bảo vật gia truyền.”
“…”
Sau khi kể xong những câu chuyện keo kiệt, Vu Tiểu San lại thở dài.
“Keo kiệt thì keo kiệt thật, nhưng nếu không keo kiệt như vậy, thì anh ấy cũng không có tiền mua nhiều sách như vậy cho mọi người.”
Trường học thiếu thốn đủ thứ, có thể cho lũ trẻ ăn no đã là tốt lắm rồi, mãi đến khi Thời Tự đến, mới có một “thư viện” nhỏ.
Anh ấy mua rất nhiều sách, từ Thiên văn Địa lý đến Toán học Lịch sử, từ Tứ đại danh tác đến các tác phẩm kinh điển nước ngoài.
Anh ấy nói trong núi ngoài núi như hai thế giới khác nhau, trong môi trường khép kín, nếu không mở ra một cánh cửa sổ, thì lũ trẻ sẽ mãi mãi không biết vũ trụ bao la, thế giới rộng lớn đến nhường nào.
…
Chúc Kim Hạ trằn trọc không ngủ được.
Cô chợt nhận ra, cô đến từ thế giới rộng lớn, nhưng bản thân lại nghèo nàn hơn tưởng tượng rất nhiều.