• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mới chỉ dự giờ ba ngày, Chúc Kim Hạ đã bị “ném” lên bục giảng.

Trước khi lên lớp, cô vội vàng ôn bài, cặm cụi đọc sách giáo khoa trong ký túc xá, càng đọc càng thấy bất an, cuối cùng đành phải gõ cửa phòng Thời Tự lúc nửa đêm.

Gõ một hồi lâu, không có ai trả lời.

Lạ thật, đã quá mười hai giờ rồi, anh ta không ở ký túc xá sao?

Chúc Kim Hạ đang định bỏ đi thì bên trong mới vang lên một câu hỏi chậm rãi: “Ai đấy?”

“Là tôi, Chúc Kim Hạ.”

Lại chờ một lúc lâu, mới có người chậm rì rì xỏ dép lê ra mở cửa.

Thời Tự vừa tắm xong, đang lau tóc, chỉ mặc độc một chiếc quần đùi ra mở cửa.

Ánh mắt Chúc Kim Hạ va phải phần thân trên trần trụi của anh.

Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy Thời Tự cởi trần, lần đầu tiên là trên sông, lúc anh nhảy xuống cứu cô. Lúc đó mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, cô căn bản không để ý đến chi tiết. Còn lần này thì…

Rất trực quan.

Tuy biết Thời Tự không phải kiểu người gầy yếu, nhưng cô cũng không ngờ anh lại “không gầy yếu” đến mức này.

Khác với những khối cơ bắp rắn chắc, cuồn cuộn sức mạnh trong phòng tập gym, cơ thể trước mắt cô toát lên vẻ khỏe khoắn, săn chắc, những đường nét uyển chuyển như những ngọn núi trùng điệp, ẩn chứa sức mạnh tiềm tàng.

Làn da anh rám nắng, toát lên vẻ khỏe khoắn, tràn đầy năng lượng của người thường xuyên phơi nắng.

Chúc Kim Hạ lỡ nhìn thêm hai giây, lúc hoàn hồn, cô vội vàng cúi đầu xuống, lại nhìn thấy dây lưng quần đang được anh buộc hờ hững.

Theo phản xạ, cô lo lắng chiếc quần sẽ đột nhiên tụt xuống, sau đó mới nhận ra, không nhìn phần thân trên, chẳng lẽ nhìn phần thân dưới là ổn sao?

Thật sự không biết nên nhìn vào đâu.

Thời Tự đang chờ cô lên tiếng, đợi mãi không thấy, anh buông khăn tắm xuống, vắt lên cổ: “Muộn thế này rồi, có chuyện gì sao?”

Chúc Kim Hạ nhớ ra chuyện chính.

“Cứu mạng!” Cô muốn túm lấy vạt áo Thời Tự cầu cứu, nhưng anh ta lại không mặc áo, túm lấy ống quần chắc chắn sẽ kéo tuột luôn: “Tôi xin phép được dự giờ thêm một tuần nữa!”

“Yêu cầu bị bác bỏ.”

Thời Tự định đóng cửa, bị Chúc Kim Hạ dùng thân mình chặn lại.

“Đừng, đừng, đừng mà, bây giờ thật sự không được!” Chúc Kim Hạ sốt ruột đến mức toát mồ hôi hột: “Tôi đã trả lại hết kiến thức Tiếng Hán tiểu học cho thầy cô rồi!”

Không xem thì không biết, xem xong mới hoảng hồn. Càng soạn bài, cô càng phát hiện ra chỗ nào cũng có lỗ hổng.

“Học tiếng Anh bao nhiêu năm, giờ đây tôi còn chẳng nhớ rõ nét chữ, thứ tự nét của những chữ Hán đơn giản…”

Chúc Kim Hạ càng nói càng sốt ruột: “Không thể nào hại đời lũ trẻ được, đúng không?”

Thời Tự lại mở cửa ra, nhìn cô một lúc rồi rút cuốn sách trong tay cô.

Sách giáo khoa lớp 5 đã học đến bài 19, 《Con thuyền của cha》. Anh lật qua loa, nhìn thấy đầy những ghi chú trong sách. Chữ viết của Chúc Kim Hạ rất đẹp, từ ghi chú cách viết, thứ tự nét chữ Hán, đến phân chia đoạn văn, từ ý chính của đoạn văn đến phân tích trọng điểm, cái gì cũng có. Cô đã cố tình viết chữ rất nhỏ nhưng vẫn không còn chỗ trống nào để viết thêm nên đành phải dán thêm rất nhiều tờ giấy note.

“Đã chi tiết như vậy rồi, còn chưa đủ à?”

Thời Tự nhét cuốn sách vào tay cô.

“Nói thật, trong vòng mười ngọn núi gần đây, mấy chục trường học, chỉ cần tìm được một giáo viên nào soạn bài kỹ lưỡng như cô, tôi đã trói người ta về làm giáo viên ‘giữ trường’ rồi.”

Chúc Kim Hạ: “Nhưng mà…”

“Đừng nhưng nhị gì nữa.” Thời Tự lại định đóng cửa: “Yên tâm đi, ở đây chỉ có sắt không thành thép, chứ không có thứ gì để cô làm hại lũ trẻ đâu.”

Thấy cánh cửa sắp đóng lại, Chúc Kim Hạ vội vàng đưa tay vào: “Chờ đã!”

May mà Thời Tự kịp thời dừng lại, không kẹp mạnh.

“Làm cái gì vậy?” Anh hơi bực mình: “Không cần tay nữa à?”

Thời Tự đẩy cửa ra, kéo Chúc Kim Hạ lại, nhìn thấy vùng da đỏ ửng ở cổ tay, định kiểm tra kỹ hơn, nhưng cô đã rụt tay lại.

“Không sao, không đau đâu.” Chúc Kim Hạ tùy ý xoa xoa, rồi lại đưa tay ra: “Anh đưa chìa khóa phòng học cho tôi.”

“Cô muốn làm gì?”

“Liều thì liều.”

Nói là liều thì liều, nhưng trong lòng vẫn mong đừng “vỡ” là được.

Chúc Kim Hạ ôm sách giáo khoa và cà phê lon mà Thời Tự mua, chạy đến phòng học luyện viết bảng.

Giảng đường đại học đã sớm sử dụng thiết bị điện tử cảm ứng, kỹ năng viết phấn của cô đã mai một từ lâu, viết được nửa dòng chữ, nét chữ lúc thì bay bổng, lúc thì chìm nghỉm, nhìn là biết “fail” rồi.

Ai mà ngờ được, cô chạy đến vùng núi này lại còn phải xài lại kỹ năng sư phạm.

Điều an ủi duy nhất là trong lúc soạn bài, cô không hề cô đơn.

Đêm khuya, núi rừng quả thật đã chìm vào giấc ngủ, nhưng trong bóng tối, một số sinh vật lại rục rịch hoạt động, ví dụ như, chú chuột nhắt không biết từ đâu chui ra, nghênh ngang đi qua phòng học, kiểm tra từng ngăn bàn của học sinh.

Chúc Kim Hạ nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn, chú chuột nhắt đen bóng, mượt mà đang đứng cạnh chân bàn, ôm một miếng bánh tsampa gặm nhấm ngon lành.

Cô chắc chắn mình đã chạm mắt với chú chuột nhắt, nhưng nó lại rất gan dạ, coi cô như không khí, tiếp tục ăn uống.

Chúc Kim Hạ ném cục tẩy phấn về phía nó, chú chuột nhắt giật mình, co giò chạy mất dạng, đợi cô quay người viết thêm được hai dòng chữ, tiếng sột soạt lại vang lên.

Cô quay đầu lại, chú chuột nhắt đen bóng lại chơi trò trốn tìm với cô, chui từ ngăn bàn này sang ngăn bàn khác, như thể đang khiêu khích “cô làm gì được tôi nào”.

Chúc Kim Hạ thầm nghĩ, đúng là ở vùng núi này, không chỉ con người mạnh mẽ, mà ngay cả chuột cũng hung dữ như vậy.

Thôi được rồi, nó cứ việc ăn, cô cứ việc viết, tương lai của cả hai đều tươi sáng.

Oái oăm thay, nửa đêm lại có một con dơi bay lạc, cửa phòng học chỉ khép hờ, nó không biết từ đâu bay đến, xông vào phòng học, bay lượn trên không trung, phát ra tiếng kêu the thé.

Thấy con dơi lao thẳng về phía mình, Chúc Kim Hạ hét lên một tiếng, cuộn tròn cuốn sách giáo khoa trong tay, ngồi xổm xuống, vung tay loạn xạ.

Không trúng.

Cô cũng không có ý định làm hại nó, chỉ mong nó mau chóng quay về nơi nó đến, mọi người đừng làm hại lẫn nhau là được.

Đáng tiếc, con dơi này bị mù một nửa, một khi đã bay vào thì không tìm được đường ra, cứ lượn vòng vòng trên không trung, kêu la inh ỏi.

Cả hai bên đều đang “tấn công” nhau bằng miệng.

Sau một hồi la hét, phát hiện con dơi cũng chỉ loanh quanh, chẳng biết ai sợ ai hơn. Chúc Kim Hạ dứt khoát lấy hết can đảm đứng dậy, mở toang cửa trước rồi trèo lên bàn học, vung vẩy cuốn sách đã được cuộn tròn, cố gắng dẫn dụ nó ra khỏi cửa.

Ký túc xá của Thời Tự ở tầng ba, nhìn xuống có thể thấy sân trường, nhìn lên có thể thấy tòa nhà dạy học bên cạnh.

Trước khi đi ngủ, Thời Tự vén rèm cửa nhìn ra ngoài, cả tòa nhà dạy học chỉ có một phòng học sáng đèn, có người đang miệt mài viết bảng.

Anh nhìn một lúc, thầm nghĩ đây là đến dạy học tình nguyện hay là đến giảng bài mẫu cấp quốc gia vậy?

Đóng cửa sổ, đi ngủ.

Ngủ không ngon giấc.

Một lúc sau, anh bò dậy rót nước uống, lại vén rèm cửa, nhìn thấy người trên bục giảng đang cầm cục phấn, ném liên tục về phía cuối lớp.

Đây là đang luyện viết bảng hay là luyện ám khí vậy?

Suy nghĩ một hồi Thời Tự mới nhận ra, chắc là cô ấy nhìn thấy chuột rồi.

Học sinh thỉnh thoảng để thừa thức ăn trong ngăn bàn, lũ chuột liền được dịp “ăn Tết”, chuột ở vùng núi này không sợ người, ném phấn cũng không đuổi được chúng.

Thời Tự vừa uống nước, vừa nhìn người đối diện liên tục bắn “tên lạnh”, miệng còn lầm bầm chửi rủa. Sau đó, ném mỏi tay rồi, cô ấy cũng không ném nữa, lại nhặt từng cục phấn lên, quay lại bục giảng tiếp tục miệt mài viết bảng.

Thời Tự nhìn đồng hồ, một rưỡi sáng rồi.

Anh đặt cốc nước xuống, nằm lên giường nhắm mắt một lúc rồi lại mở mắt ra, trở mình lấy điện thoại.

Thời Tự: [Được rồi đấy, “nhà giáo dục”.]

Một lúc sau, bên kia trả lời: [Biết rồi, “đồ bóc lột”.]

Nếu anh thật sự “bóc lột”, với tính cách chăm chỉ của cô, chẳng phải sẽ bị anh “vắt kiệt sức” dạy đủ các môn Toán, Văn, Anh sao?

Lại tỉnh giấc, giờ là ba giờ sáng.

Thời Tự kéo rèm cửa ra, không ngoài dự đoán, phòng học đối diện vẫn sáng đèn, chỉ là người đó không còn đứng trước bảng đen miệt mài viết nữa mà lại cầm cuốn sách đứng trên bàn học vung vẩy loạn xạ.

Cô ấy đang làm gì vậy?

Luyện xong ám khí thì chuyển sang tập thể dục nhịp điệu sao?

Thời Tự cau mày, sau đó anh nhìn thấy bóng đen đang bay lượn trên trần nhà.

Anh khựng lại, lấy áo phông, quần đùi trên ghế mặc vội vàng, lúc ra khỏi cửa lại như nhớ ra điều gì, bèn quay vào phòng lấy một thứ trong ngăn kéo.

Tuy nhiên, không chỉ có anh tỉnh giấc lúc nửa đêm, mà còn có Đốn Châu, cậu bị cơn mắc tiểu đánh thức, vừa ngâm nga vừa đi vệ sinh, lúc ra ngoài thì phát hiện tòa nhà dạy học vẫn còn sáng đèn.

Ngay khi Siêu Nhân và Người Dơi đang chiến đấu ác liệt trong phòng học, bỗng nhiên có một cái đầu thò ra từ cửa sau.

“Cô đang làm gì vậy?”

Chúc Kim Hạ đang tập trung đuổi dơi thì bất ngờ nghe thấy tiếng người nói, sợ đến mức suýt chút nữa thì ngã khỏi bàn học. May mà Đốn Châu nhanh chân chạy đến đỡ lấy cô.

“Ôi, ôi, ôi, cẩn thận, cẩn thận!”

Chúc Kim Hạ ôm tim nhảy xuống bàn: “Cậu làm tôi sợ chết khiếp.”

Đốn Châu: “Rốt cuộc là ai dọa ai vậy? Nửa đêm dậy đi vệ sinh nhìn thấy có người trong phòng học, cô nói xem, cô làm gì không được, sao lại chọn múa may quay cuồng thế?”

“Mắt cậu có vấn đề à…” Chúc Kim Hạ còn chưa nói hết câu, con dơi lại xoay người lao về phía hai người.

Cô vừa la hét, vừa né tránh.

“Mau đuổi nó ra ngoài!”

Đốn Châu cười ha hả: “Cô sợ cả dơi à?”

“Mau, đuổi, nó, ra, ngoài!”

“Rồi, rồi, rồi.”

Đốn Châu nhảy lên bàn học, xắn tay áo lên.

Chúc Kim Hạ kinh ngạc: “Cậu định bắt bằng tay không?”

“Chứ sao?”

“Dơi mang theo rất nhiều virus, thậm chí cả virus dại nữa, sao có thể bắt bằng tay không được?”

“Không sao đâu, những con vật bay nhảy, bò trườn trên núi này, từ nhỏ đến lớn tôi cái gì mà chẳng bắt, chẳng phải tôi vẫn sống khỏe mạnh đến ngày hôm nay sao?” Đốn Châu chẳng mảy may lo lắng.

Chúc Kim Hạ kéo cậu lại: “Xuống đây mau!”

“Rồi, rồi, rồi, không bắt bằng tay, không bắt bằng tay!” Đốn Châu lẩm bẩm một câu: “Con gái thật phiền phức.”

Chúc Kim Hạ đang định hỏi không dùng tay thì cậu dùng cái gì để bắt, thì thấy Đốn Châu nhanh nhẹn cởi áo ra. Con dơi vẫn đang bay lượn, tốc độ rất nhanh, cậu đột ngột giơ tay lên, dùng áo quăng vào không trung với tốc độ cực nhanh, tóm gọn con dơi vào trong áo.

Sau đó, cậu nhảy xuống bàn, bước nhanh ra khỏi cửa, lại giũ nhẹ chiếc áo trong không trung.

Con dơi kêu lên the thé, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Không ai nhìn thấy, lúc Đốn Châu bước ra ngoài, có người nhẹ nhàng lùi lại ở cửa sau, quay trở lại hành lang, chớp mắt đã biến mất trong bóng tối.

“Xong rồi!” Chàng trai trẻ vui vẻ bước vào phòng học, tiện tay mặc lại áo.

Lời khen ngợi mắc kẹt trong cổ họng, Chúc Kim Hạ: “…”

Chúc Kim Hạ: “Chiếc áo này của cậu…”

Đốn Châu cúi đầu nhìn: “Áo làm sao? Trông cũng đẹp đấy chứ?”

Chúc Kim Hạ: “Thôi bỏ đi.”

Người vùng núi nước lửa không xâm phạm, đao thương bất nhập thân, chắc chắn chiếc áo đã tóm dơi cũng chẳng sao.

Cô quay người nhìn bảng đen.

Luận điểm của bài văn này là… là gì nhỉ?

Chết tiệt, bị con dơi làm cho đầu óc trống rỗng rồi.

Chúc Kim Hạ tuyệt vọng, cầm cuốn sách giáo khoa lật đi lật lại.

Đốn Châu ghé sát lại xem: “Nửa đêm không ngủ, ở đây làm gì vậy?”

“Soạn bài.”

“Ôi dào, soạn bài Ngữ văn có gì khó chứ? Đọc to bài khóa, chép từ mới năm, mười lần, cuối cùng viết bài cảm nhận, vậy là xong một bài rồi còn gì?”

Chúc Kim Hạ không thèm ngẩng đầu lên: “Cậu thi đại học được bao nhiêu điểm môn Ngữ văn?”

“48, 58?” Đốn Châu còn nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Không nhớ rõ nữa, dù sao cũng không đủ điểm đậu.”

“Thảo nào.”

Lần này Đốn Châu nghe ra ý mỉa mai, gãi gãi đầu, nói: “Trẻ con vùng Tây Tạng có thể nghe hiểu tiếng Phổ Thông là tốt lắm rồi, biết đọc, biết viết càng khó hơn, những thứ khác không cần yêu cầu cao như vậy.”

Nói xong, cậu lại tỏ ra tự hào.

“Người như tôi mà được 50 điểm, đúng là ‘phượng hoàng lông góc cạnh’.”

Con người mà đến cả cụm “lông của phụng hoàng, sừng của kì lân” cũng nói sai quả thật chỉ có thể được 50 điểm, không thể hơn được nữa.

Chúc Kim Hạ bật cười, giục Đốn Châu về ngủ. Đốn Châu không chịu đi, lại ở đây nán lại một lúc, còn hùng hồn nói có cậu ở đây, nếu chuột hoặc dơi quay lại, sẽ có người bảo vệ cô.

Nhưng có cậu ở đây hiệu quả lại cực kỳ thấp, không hỏi đông hỏi tây thì cũng pha trò cười cợt.

Chữ cô viết đẹp thật, ai dạy vậy? Có thể dạy tôi không?

Lần sau nhé.

Kỳ lạ, tại sao muỗi chỉ đốt cô mà không đốt tôi?

Vì cậu mặc quần len.

Haizz, ở đây buồn tẻ quá, khó khăn lắm mới có một gương mặt mới, nhất là gương mặt mới xinh đẹp như vậy, cuộc sống cũng có thêm hy vọng rồi. Hay là, cô giáo Chúc, cô đừng đi nữa nhé?

Hửm? Làm “osin” miễn phí cả đời à? Vậy thì Hiệu trưởng nhà các cậu nằm mơ cũng cười tỉnh giấc.

Chúc Kim Hạ không thèm quay đầu lại, tiếp tục viết bảng, không có tâm trạng đỡ lời, Đốn Châu đành tự biên tự diễn tấu hài.

“Cô giáo Chúc, thực ra từ nhỏ tôi đã rất ngưỡng mộ người thành phố. Người thành phố giàu có, bị ba mẹ mắng có thể tức giận bỏ nhà đi chơi ở thành phố khác, tỉnh khác, thậm chí là nước ngoài. Còn người vùng núi chúng tôi, bị ba mẹ mắng…”

Cậu thở dài: “Cũng chỉ có thể tức giận… một chút.”

Chúc Kim Hạ: “…”

“Vì vậy cô giáo Chúc, thành phố tốt như vậy, tại sao cô lại chạy đến vùng núi này dạy học tình nguyện?”

Chúc Kim Hạ hơi dùng sức, cục phấn trong tay “bụp” một tiếng, gãy làm đôi. Cô lau đi dòng chữ viết hỏng, vừa viết lại, vừa nói: “Có lẽ là muốn cảm nhận xem ‘tức giận… một chút’ là như thế nào.”

Đốn Châu cười ha hả: “Đừng giấu nữa, cô nói cho tôi biết đi, tôi rất biết giữ bí mật.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên rồi. Có lúc tôi sợ mình giữ bí mật không nổi, liền nói cho mấy người khác cùng giữ bí mật. Không tin cô cứ hỏi Thời Tự.”

“…”

Chúc Kim Hạ buông sách xuống: “Tôi xin cậu đấy Đốn Châu, về ngủ đi.”

“Sao được? Nhỡ đâu dơi lại bay đến, ai giúp cô đuổi nó đi?”

“Tôi nghĩ lại rồi, động vật là bạn của con người, tôi có thể chung sống hòa bình với nó.”

Đốn Châu ủ rũ cụp mắt xuống: “Tôi hiểu rồi, cô giáo Chúc, cô ghét bỏ tôi.”

Chàng trai Tây Tạng trẻ tuổi có đường nét khuôn mặt còn sâu hơn cả cô, hốc mắt sâu, lông mi dày rậm, chỉ cần khẽ chớp mắt, đã giống như hai chiếc quạt nhỏ.

Nhưng Chúc Kim Hạ—

“Đúng là ghét bỏ, cậu ồn ào quá.”

Câu tiếp theo càng thêm “lạnh lùng”: “Còn lắm lời hơn cả dơi với chuột.”

Đốn Châu: “…”

Được rồi, cậu đi là được chứ gì!

Đốn Châu vừa lẩm bẩm “Đồ con gái vô tâm”, vừa đi ra ngoài, xuống khỏi tòa nhà dạy học, rồi đi vào ký túc xá giáo viên.

Ký túc xá của cậu ở tầng bốn, vừa lên đến tầng ba, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa.

Ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy Thời Tự đang đứng ở cửa.

Thời Tự: “Đi đâu vậy?”

Đốn Châu: “Đi cầu.”

Ngập ngừng một chút, cậu lại hỏi: “Anh dậy muộn vậy, đi đâu đấy?”

Thời Tự: “Giống em.”

Đốn Châu gật đầu, nhìn xuống dưới, thấy Thời Tự đang cầm một vòng nhang muỗi: “… Anh đi cầu còn mang theo cái này nữa à?”

“Không được à?”

“Được chứ, sao lại không được.” Đốn Châu lẩm bẩm: “Người sành điệu quả nhiên khác biệt, thảo nào chỉ có mình em bị muỗi đốt sưng cả mông.”

Chia tay Thời Tự, vừa leo lên được nửa tầng, Đốn Châu bỗng nhớ ra điều gì, định quay lại nói: “Anh này, hay là anh đưa vòng nhang muỗi cho cô giáo Chúc ở phòng đối diện đi”, nhưng Thời Tự đã đi mất dạng.

Thôi vậy, cô giáo Chúc vô tâm, cậu cũng chẳng cần phải bận tâm làm gì.

Còn cô giáo Chúc “vô tâm” ở phòng đối diện, lúc viết xong bài trên bảng thì bất ngờ phát hiện ra từ lúc nãy, hình như muỗi ít đi?

Trong không khí thoang thoảng mùi nhang muỗi, cô lần theo dấu vết bước ra ngoài, nhìn thấy ở cửa trước và cửa sau hành lang đều có một vòng nhang muỗi đang cháy dở, làn khói xanh lượn lờ, điểm xuyết những chấm đỏ lập lòe như đom đóm trong màn sương.

Chúc Kim Hạ khựng lại một chút, rồi khẽ cười.

Đốn Châu…

Ngày mai nhất định phải cảm ơn cậu thật tử tế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK