• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đại hội động viên kết thúc, nhà ăn nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Chúc Kim Hạ phát giấy xuống, bọn trẻ bắt đầu viết bài, trong sảnh lớn chỉ còn lại tiếng sột soạt của giấy bút.

Còn cô như một con thuyền nhỏ mất phương hướng, thong thả len lỏi giữa biển người, quan sát đề tài và tiến độ của các học sinh.

Con thuyền nhỏ dừng ở đâu, “thổ dân” ở đó lại hơi ngượng ngùng ngẩng đầu lên nhìn, cô đáp lại bằng nụ cười ấm áp, xoa đầu đứa trẻ.

Đứng hàng cuối cùng, Thời Tự thu hồi tầm mắt, thấp giọng nói với Viên Phong đang chơi game tắt âm bên cạnh: “Nói chuyện chút?”

Viên Phong đang chơi đến đoạn gay cấn, không ngẩng đầu lên: “Ờ, nói gì?”

“Ra ngoài nói.” Không đợi cậu trả lời, Thời Tự đã rời đi qua cửa sau, chỉ để lại một bóng lưng dứt khoát.

Viên Phong cất điện thoại, thầm mắng một câu. Cậu ghét nhất là người thoát game giữa chừng, trước đây gặp một người như vậy có thể mắng cả trận, nào ngờ hôm nay mình cũng rơi vào cảnh này.

Chúc Kim Hạ không nhận ra nhà ăn vắng hai người, sự chú ý của cô đều dồn vào bọn trẻ.

Nhà ăn nằm giữa dãy nhà dạy học và ký túc xá giáo viên, ba tòa nhà tạo thành hình chữ U, ở giữa là một khoảng sân.

Mùa đông trời tối sớm, bốn giờ rưỡi chiều, Nhất Tuyến Thiên đã tối sầm.

Thời Tự dừng lại dưới một gốc cây cổ thụ bên cạnh khoảng sân, từ đây có thể nhìn thấy tình hình trong nhà ăn, Viên Phong theo sau anh.

“Sao thế?”

Viên Phong mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, vốn định trách Thời Tự có gì không thể đợi cậu chơi xong ván game rồi nói, nhưng khi chạm phải ánh mắt của anh, lời nói tự động nuốt ngược vào trong.

Vẻ mặt Thời Tự có chút nghiêm trọng, ánh mắt anh xuyên qua cửa sổ nhìn vào trong nhà ăn, nói ngắn gọn: “Tôi muốn nhờ cậu giúp một việc.”

“Việc gì?”

“Mượn danh tiếng của cậu, giúp tôi làm một việc.”

“…?” Viên Phong đút hai tay vào túi, nhếch mép: “Nói tiếng người được không?”

Một cơn gió thổi qua, những chiếc lá cuối cùng trên cây cổ thụ cũng rơi xuống, một chiếc rơi trên vai Thời Tự. Anh nhận ra, đưa tay nhặt lên.

“Chúc Kim Hạ rất coi trọng cuộc thi này, cậu biết chứ.”

“Nói thừa. Nhìn cô ấy lúc nãy hùng hồn như vậy, ai biết thì nghĩ đây là cuộc thi viết văn, ai không biết còn tưởng đang động viên mọi người ra trận.” Giọng điệu Viên Phong nghe có vẻ hời hợt, mang theo sự trào phúng thường thấy, nhưng trong mắt lại ánh lên ý cười.

Thời Tự im lặng một lát: “Cô ấy không đoạt giải được.”

Viên Phong sững người, nụ cười lập tức biến mất: “Tại sao?”

Cậu cũng là người làm trong hệ thống hành chính, suy nghĩ một chút là có kết luận: “Giải thưởng đã được sắp xếp nội bộ rồi?”

“Gần như vậy.” Thời Tự thản nhiên nói: “Mấy chục trường tiểu học trong núi, trường đoạt giải luôn là mấy trường đó, mỗi năm chỉ thay đổi thứ hạng, năm nay trường này nhất, năm sau trường kia nhất, làm ra vẻ công bằng.”

Nhưng sự công bằng chỉ dành cho mấy trường đó, những trường còn lại chỉ là bia đỡ đạn.

Không chỉ cuộc thi viết văn, tất cả các hoạt động đều như vậy.

Viên Phong lập tức hỏi: “Cô ấy biết không?”

“Tôi nói hai lần, đều bị cô ấy cắt ngang, cô ấy tưởng tôi đang dội nước lạnh, không muốn nghe.” Thời Tự hiếm khi cảm thấy khó xử: “Nhìn cô ấy tràn đầy hy vọng như vậy, tôi cũng không dội nước lạnh được, chẳng lẽ để cô ấy không tham gia?”

Cô cũng không phải người dễ nghe lời khuyên.

Viên Phong suy nghĩ một lát, cũng nghiêm túc hẳn: “Anh chắc chứ, là khả năng cao không đoạt giải, hay là chắc chắn không đoạt giải?”

Hai điều này có sự khác biệt.

Viên Phong làm hành chính, rất rõ những việc này. Đại học Miên Thủy cũng thường xuyên tổ chức các hoạt động, thi cấp thành phố, cấp tỉnh, cả cấp quốc gia năm nào cũng có.

Rừng nào cũng có chim, nhưng chia ra chim lớn chim bé, chim lớn bắt nạt chim bé, chim bé cũng không dám hó hé.

Đại học Miên Thủy là trường trọng điểm của tỉnh, dù là cuộc thi nào, cũng chắc chắn giành giải, hơn nữa hầu như đều là giải nhất, đây là điều ai cũng biết. Dù ban tổ chức là ai, đơn vị phối hợp đều có Sở Giáo dục tỉnh, Đại học Miên Thủy là trường số một toàn tỉnh, là thương hiệu vàng, dù công hay tư, lãnh đạo đều sẽ thiên vị.

Nhưng nếu đã nhường giải nhất, giải nhì giải ba vẫn còn chỗ, mọi người vẫn còn cơ hội cạnh tranh. Cá lớn ăn không hết, tôm tép ăn chút cũng được chứ?

Thế nên Viên Phong mới hỏi như vậy, cùng lắm thì nhường giải nhất, cố gắng lấy giải nhì giải ba cũng được.

Thời Tự mỉm cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt. Anh ngẩng đầu nhìn Nhất Tuyến Thiên, núi quá cao, căn bản không nhìn thấy thế giới bên ngoài.

“Giải thưởng thấp hơn một chút vẫn có cơ hội, nhưng trường khác thì còn có thể, trung tâm thì không.”

“Tại sao?” Chưa đợi Thời Tự trả lời, Viên Phong lại nghĩ đến: “Vì đây là khu vực Tây Tạng, còn anh là người Hán?”

Dù tâm trạng không tốt, Thời Tự cũng không khỏi cười hai tiếng. Nói chuyện với người thông minh thật dễ dàng, chỉ cần nói bóng gió, đối phương đã hiểu.

Mọi chuyện liên quan đến trung tâm, Viên Phong đều đã nghe Chúc Kim Hạ kể trước khi đến. Những câu chuyện sinh động và sự thiên vị của cô dành cho Thời Tự khiến cậu có hiểu biết rất sâu sắc về Nhất Tuyến Thiên.

Cậu biết nơi này bài ngoại, cũng biết những khó khăn mà Thời Tự gặp phải.

Thiết bị điện tử Thời Tự đã xin từ lâu, cấp trên vẫn không phê duyệt, Hiệu trưởng người Tạng ở ngọn núi bên cạnh tháng trước vừa mở lời, tháng sau thiết bị đã được lắp đặt.

Hai người nhìn nhau một lát, im lặng đứng tại chỗ.

Ánh mắt Viên Phong đảo khắp nơi, nhìn Thời Tự, rồi lại nhìn Chúc Kim Hạ đang cúi xuống nói chuyện với bọn trẻ trong nhà ăn. Có lẽ là học sinh viết sai chính tả, Chúc Kim Hạ đang chỉ vào bài viết nhắc nhở.

Cậu không nhịn được mắng: “Dạy học không công, cũng không biết nhiệt tình như vậy để làm gì, đúng là số khổ!”

Không ngờ Thời Tự lại hỏi: “Không phải cậu cũng vậy sao?”

“…” Viên Phong câm nín.

Gần đây cậu nghiện mua sắm online, không chỉ mua cho mình rất nhiều “đồ dùng nghỉ dưỡng”, còn tự bỏ tiền mua thêm dụng cụ thể thao cho học sinh.

Không còn cách nào khác, nhìn bọn trẻ đá cầu đến mức trụi cả lông, chỉ còn lại cái đế, trên cắm một cái que trọc lóc, vậy mà vẫn đá rất vui vẻ, lòng thương trẻ của cậu lại nổi lên.

Cậu vừa mắng Thời Tự keo kiệt, vừa mở ứng dụng mua sắm đặt hai trăm quả cầu. Đã đá thì cứ đá cho đã!

Chưa hết, cậu lại nhanh chóng nhắm đến dây nhảy, bóng rổ và cầu lông.

Lương Viên Phong không thấp, gia cảnh khá giả, ba mẹ đều là giáo viên về hưu, còn có cậu ruột mở công ty vật liệu xây dựng. Cậu rất thông minh, nghĩ lại thì năng lực cá nhân có hạn, trước đó không lâu còn hỏi Chúc Kim Hạ, chủ tịch Mao nói rất hay, đoàn kết là sức mạnh.

Cậu lập tức gọi điện cho cậu ruột, năn nỉ xin tài trợ, kể lể bọn trẻ trong núi khổ sở thế nào, đến cả nhà vệ sinh không có hệ thống xả nước cũng miêu tả thật chi tiết.

Cậu ruột nghe nửa tiếng, không biết là thật sự cảm động, hay là bị cậu làm phiền quá, muốn được yên tĩnh, cũng muốn tích đức, cúp máy, chuyển khoản 200 ngàn.

Viên Phong vung tay, lập tức mua áo ấm và chăn dày cho bọn trẻ, số tiền còn lại cất vào quỹ, để dành khi cần.

Vì chuyện này, địa vị của cậu ở trung tâm tăng lên đáng kể. Trước đây mọi người đều coi cậu là người hầu và vệ sĩ của Chúc Kim Hạ, bây giờ ai gặp cũng cung kính gọi một tiếng “bố đường”.

Ánh mắt Viên Phong đảo quanh nhà ăn. Bọn trẻ đang chăm chú viết bài, chúng được Chúc Kim Hạ tiêm một mũi “máu gà”, giữa mùa đông cũng không biết lạnh, đứa nào đứa nấy đều mặt mày hồng hào, trên người mặc áo phao cậu mua thêm, đủ màu sắc. Rõ ràng là mùa đông lạnh giá, nhưng nhà ăn lại giống như vườn hoa mùa xuân, trăm hoa đua nở.

Lúc đó Đốn Châu trêu cậu, đã mua quần áo rồi, sao không mua đồng bộ, mọi người mặc cùng màu, chẳng phải thành đồng phục sao.

Viên Phong khịt mũi coi thường, nói cậu ta biết cái gì.

“Ông đây ghét nhất là đồng phục, hồi đi học cứ bắt mặc, phát triển cá tính là gì không hiểu à? Cứ phải kìm hãm bản chất của trẻ con. Ông đây nghĩ rồi, sau này tôi có con, nó thích mặc màu xanh thì mặc màu xanh, thích mặc màu đỏ thì mặc màu đỏ!”

Đốn Châu sâu xa nói: “Nếu nó không muốn mặc gì thì sao, anh còn để nó ở trần à?”

Chúc Kim Hạ chen vào: “Đừng nghe cậu ấy nói linh tinh, hồi nhỏ cậu ấy tham gia lớp học bơi, phơi nắng đen như than, thấy mình mặc màu vàng bị đen nên không thích mặc đồng phục.”

Viên Phong hùng hồn nói, mỗi người đều có màu sắc phù hợp với mình, cũng có quyền lựa chọn màu sắc mình thích. Vì vậy, cậu mua rất nhiều áo phao đủ màu sắc, để bọn trẻ tự chọn.

Cậu đã quan tâm đến bọn trẻ đến mức cả sở thích màu sắc cũng cân nhắc, làm sao có thể chịu đựng được việc chúng nỗ lực hết mình mà không có kết quả.

Hơn nữa, người cùng bọn trẻ nỗ lực và tràn đầy hy vọng, còn có Chúc Kim Hạ.

Một lúc lâu sau, Viên Phong mới nói: “Chúc Kim Hạ là người theo chủ nghĩa lý tưởng, ngoài việc gặp trắc trở trong chuyện của ba mẹ, những chuyện khác chưa từng gặp khó khăn gì. Cô ấy học giỏi, xinh đẹp, dù không có gia thế tốt, nhưng luôn được thầy cô yêu quý, có quý nhân phù trợ, lúc tốt nghiệp còn được giữ lại trường, coi như chưa từng bước ra khỏi tháp ngà, cũng chưa từng trải qua sự đời.”

Lãnh đạo của cô chính là thầy của cô, sẽ không ức hiếp cô.

Môi trường đại học lại tương đối đơn thuần, đặc biệt là khoa Ngoại ngữ, nơi dung hợp tư tưởng Đông Tây, mọi người đều tương đối cởi mở, tự do, cô cũng chưa từng thấy được lòng người hiểm ác.

Nếu không lúc trước cô cũng sẽ không mất cảnh giác, liều lĩnh lên núi với Đa Cát.

Có lẽ cô cũng đã nghĩ đến việc cuộc thi do con người tổ chức, nơi nào có người thì nơi đó sẽ có sự thiên vị, nhưng chắc chắn không ngờ trung tâm lại không có cả tư cách vào vòng trong.

Viên Phong ngước mắt nhìn Thời Tự, không chút do dự hỏi: “Muốn tôi làm gì?”

Một lát sau.

“Ngày mai tôi sẽ đích thân mang bài viết đến huyện, cậu đi cùng tôi.” Trong mắt Thời Tự cuối cùng cũng lộ ra chút ý cười, giọng điệu có chút thích thú: “Chúng ta phối hợp với nhau?”

Sáu giờ đúng, chuông tan học vang lên, Chúc Kim Hạ thu bài của các học sinh, quay lại dặn chú nhà ăn chuẩn bị cơm.

Bọn trẻ ngạc nhiên phát hiện, hôm nay trong khay cơm có thêm một chiếc đùi gà rán, mỗi người còn được thêm một chai sữa chua và một chiếc bánh chocolate.

Tiếng reo hò như sóng biển tràn ngập nhà ăn, liên tiếp không ngớt.

Bọn trẻ hô vang: “Cô Chúc muôn năm!”

Chúc Kim Hạ không khỏi bật cười, nói muốn cảm ơn thì cảm ơn thầy Viên và thầy Hiệu trưởng đi. Hai người họ, một người bỏ tiền mua thêm đồ ăn, một người lái xe lên thị trấn mua thức ăn, coi như khao mọi người vất vả hôm nay.

Không chỉ học sinh khối trên dự thi được hưởng, mà học sinh khối dưới sau đó vào nhà ăn cũng được thơm lây.

Đinh Chân Ngân Hạp cầm đùi gà nói với mọi người: “Đây gọi là một người đắc đạo, gà chó lên trời!”

Ngày hôm sau, sau khi dạy xong buổi sáng, Chúc Kim Hạ phát hiện Thời Tự và Viên Phong đều biến mất.

Đốn Châu đang nấu cơm trong bếp, nghe cô hỏi, cậu giải thích: “Hai người họ lên huyện nộp bài thi rồi.”

Chuyện này một người đi là được, cần gì hai người cùng đi? Chúc Kim Hạ hơi khó hiểu. Hơn nữa hôm nay là giữa tuần, Thời Tự là trụ cột của trường, không thể tự ý rời trường, vậy mà lại đích thân đi, nằm ngoài dự đoán của cô.

Trong huyện, khu giáo dục có ba tấm biển vàng treo ở cổng.

“Tiểu học Nhân Dân”.

“Tiểu học Anh Tài”.

“Phòng Giáo dục huyện”.

Khuôn viên khá rộng, nhìn ra là đường chạy nhựa đỏ xanh xen kẽ, khán đài tầng tầng lớp lớp rõ ràng, cơ sở vật chất đầy đủ, khác xa với trường tiểu học trong núi.

Ba đơn vị dùng chung một cổng, quan hệ mật thiết, không cần nói cũng biết.

Viên Phong cười ha ha, nói: “Hèn gì lại có sắp xếp nội bộ, nhìn cái kiểu ‘ôm nhau sưởi ấm’ này, còn chặt hơn cả tôi với Đốn Châu ôm nhau nữa.”

Trong núi vật tư khan hiếm, kinh phí eo hẹp, phân bổ cũng rất cực đoan, giàu thì giàu, nghèo thì nghèo.

Hai người ôm tập bài viết dày cộp, bước vào tòa nhà văn phòng sáng sủa rộng rãi. Thời Tự đi trước, Viên Phong đi sau.

Dọc đường có người chào hỏi Thời Tự, thái độ khác nhau. Viên Phong quan sát thấy, những cán bộ trẻ tuổi bước vội vàng đều rất kính trọng anh, còn những người trung niên bụng phệ, thong thả bước đi thì thái độ mập mờ, tuy miệng nói “Ồ, sao thầy Hiệu trưởng lại đích thân đến vậy”, nhưng trong mắt lại lộ ra sự khinh miệt hoàn toàn trái ngược.

Nếu ánh mắt của người ta là máy in, theo những ánh mắt nhìn tới, trên người Thời Tự chắc hẳn đã dán đầy nhãn mác.

“Người Hán”.

“Hiệu trưởng nghèo”.

“Kẻ thất thế”.

“Không quyền không thế”.

Viên Phong từ nhỏ đã thông minh, giỏi nhìn sắc mặt, nếu không thì sao tuổi còn trẻ mà lại lăn lộn ở sở hành chính giỏi như vậy?

Mấy năm nay cậu thấy nhiều rồi, nơi nào càng nhỏ thì càng coi trọng quan hệ, càng nghèo thì càng thực dụng, càng thực dụng thì càng nghèo. Nó giống như một vòng luẩn quẩn, bởi vì người ở đây nhìn ngắn, không hề mưu cầu phát triển lâu dài.

Họ đến Trung tâm Nghiên cứu Giáo dục Ngữ văn của Phòng Giáo dục, vị chủ nhiệm trung tâm này cũng là Phó Hiệu trưởng trường Tiểu học Nhân Dân, kiêm nhiệm nhiều chức vụ.

Mạng lưới quan hệ chằng chịt, có thể thấy rõ.

Người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi này coi như là người trẻ trong số các lãnh đạo. Ông ta ưỡn cái bụng bia, chào hỏi vài câu, hỏi cơn gió nào đưa Thời Tự đến đây.

Thời Tự mỉm cười, giới thiệu Viên Phong: “Đây là người phụ trách Dự án Cầu vồng, Viên Phong, thầy Viên.”

Viên Phong vốn cà lơ phất phơ, hôm nay lại ăn mặc chỉnh tề, còn thắt cà vạt, cởi áo khoác ra, lộ ra bộ vest bên trong.

Bộ vest là của Armani, quà sinh nhật năm ngoái cậu xin từ cậu ruột.

Cậu ruột có tiền, không xin thì phí.

Trước khi lên núi cậu đã cố tình mang theo bộ này, định bụng hôm nào đi gặp Đa Cát, giúp Chúc Kim Hạ trả thù, ai ngờ chưa gặp được Đa Cát, hôm nay lại dùng đến.

Viên Phong ra dáng một công tử nhà giàu, cũng không đợi chủ nhiệm Thứ Nhân mời ngồi, đã tự ý kéo ghế trước bàn làm việc ra, ngồi xuống.

Tiếp lời giới thiệu của Thời Tự, cậu lại tự thêm cho mình một chức danh: “Cũng là chủ nhiệm phòng Đào tạo Đại học Miên Thủy, chào chủ nhiệm Thứ.”

Thứ Nhân: “…”

Khóe miệng Thứ Nhân giật giật, trước tiên lịch sự đứng dậy bắt tay, gọi một tiếng “Chủ nhiệm Viên”, sau đó giải thích: “Người Tạng chúng tôi không phân biệt họ và tên, anh có thể gọi tôi là Thứ Nhân, cũng có thể gọi là chủ nhiệm Thứ Nhân, nhưng tốt nhất đừng gọi là chủ nhiệm Thứ.”

Viên Phong lần này đến là để “cậy thế làm càn”, bình thường cậu toàn nói mình là nhân viên chạy việc của phòng Đào tạo Đại học Miên Thủy, hôm nay muốn phối hợp với Thời Tự, không chỉ Thời Tự “mượn oai hùm”, cậu cũng vậy, tạo dáng vẻ đầy đủ.

Cậu đi thẳng vào vấn đề, hỏi đối phương có biết Dự án Cầu vồng không.

Thứ Nhân liên tục gật đầu nói biết.

Tuy dự án giáo dục không phân biệt bên A bên B, nhưng chuyện này rõ ràng là tỉnh hỗ trợ vùng núi, Viên Phong chắc chắn là “bên A”.

Đầu tiên cậu thao thao bất tuyệt, nói một tràng về Dự án Cầu vồng, Thời Tự phụ trách giải vây cho cậu khi cậu “bí” từ.

Sau đó cậu lại nói đến cuộc thi viết văn lần này.

“Theo tôi thấy, chủ đề của cuộc thi lần này rất hay… Là gì nhỉ?” Cậu nhìn về phía Thời Tự.

Thời Tự hơi bất lực với người đồng đội khi thì thông minh khi thì đãng trí này.

“Ngọn núi cao và tôi nho nhỏ.”

“Đúng rồi, khụ, ‘Ngọn núi cao và tôi nho nhỏ’. Cái này rất phù hợp với Dự án Cầu vồng của chúng tôi, là một chủ đề rất hay, cấp trên rất coi trọng!”

Cứ như vậy, như vậy.

Viên Phong nói một hồi, vòng vo tam quốc, cuối cùng sau khi bị Thời Tự đá một cái dưới gầm bàn, mới vào chuyện chính.

“Vậy anh xem, đây là bài thi của trung tâm chúng tôi.”

“Là một trong những căn cứ ươm mầm quan trọng của Dự án Cầu Vồng, trung tâm là điểm thử nghiệm của dự án trong đợt thứ hai của chúng tôi, huyện các anh chắc hẳn đã nhận được thông báo từ tỉnh rồi chứ? Chủ nhiệm Thứ… à xin lỗi, là chủ nhiệm Thứ Nhân.”

“Chắc anh cũng nghe nói, nếu như mọi việc suôn sẻ, bắt đầu từ học kỳ hai năm học này, tỉnh sẽ bắt đầu cử sinh viên tốt nghiệp Sư phạm đến các vùng núi hỗ trợ giảng dạy, khi đó có thể giảm bớt đáng kể tình trạng thiếu giáo viên ở miền núi, cũng có thể cung cấp thêm nhiều vật tư và nhân lực cho các anh.”

Lại là một màn bịa đặt dựa trên sự thật nhưng pha thêm màu sắc cá nhân, lần này Viên Phong khoa trương quá mức, đủ để lừa gạt chủ nhiệm Thứ Nhân một cách ngoạn mục.

Trọng tâm cuối cùng là.

“Anh xem, trường tiểu học điểm thí điểm của chúng tôi có thể đạt được giải thưởng gì đó trong cuộc thi lần này không? Dù sao Dự án Cầu Vồng của chúng tôi cũng đã cử hai nhóm giáo viên đến hỗ trợ giảng dạy rồi, có phải cũng nên để cấp trên thấy được những phản hồi tích cực, những thành quả giảng dạy hay không?”

Thứ Nhân toát mồ hôi hột, chuyện này không phải một mình ông ta có thể quyết định.

Ánh mắt ông ta chuyển sang Thời Tự, không còn vẻ kiêu ngạo và khinh mạn như trước, mà lại có chút cầu cứu.

Có lẽ vị “chủ nhiệm Viên” này không biết tình hình trên núi, nhưng Thời Tự nhất định biết. Ông ta hy vọng Thời Tự có thể giúp giải thích, các suất trên núi đã được ấn định từ trước, cho dù là tiền thưởng hay danh dự, đều thuộc về trường Tiểu học Nhân Dân và trường Tiểu học Anh Tài, còn lại…

Thời Tự làm đúng như ông mong muốn, anh lễ phép giải thích với Viên Phong, nói rằng hai trường học kia, cho dù là đội ngũ giáo viên hay chất lượng học sinh, đều vượt trội hơn so với các trường tiểu học trên núi, vì vậy trung tâm dù là điểm ươm mầm của Dự án Cầu Vồng, e rằng cũng khó bì kịp.

“Tuy nhiên…” Thời Tự đổi giọng, mỉm cười, nhìn thẳng vào Thứ Nhân: “Sau hai học kỳ được các giáo viên hỗ trợ giảng dạy, tôi tin rằng các em học sinh trung tâm cũng đã có những tiến bộ vượt bậc, dù sao học kỳ trước, điểm Ngữ văn trung bình lớp 5 của chúng tôi đã lọt vào top 3 của tỉnh. Điều này chắc ông cũng nhớ, chủ nhiệm Thứ Nhân?”

Thứ Nhân liên tục gật đầu, Thời Tự đã phối hợp với ông ta, ông ta cũng biết điều, phối hợp lại với Thời Tự.

Thời Tự thong thả, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, ngồi trên ghế, trao đổi ánh mắt với Thứ Nhân, rồi nghiêng đầu nói với Viên Phong một cách ân cần: “Hay là thế này, chủ nhiệm Viên, anh đừng làm khó chủ nhiệm Thứ Nhân nữa, nếu ông ấy trao giải nhất cho chúng tôi, e rằng sẽ khó ăn nói với mọi người trong khu. Hai trường ngay sát cạnh nhau, bản thân ông ấy lại là phó Hiệu trưởng trường Tiểu học Nhân Dân.”

Thứ Nhân: “Đúng, đúng đúng đúng, đúng là khó xử thật!”

“Chúng ta nên lùi một bước.” Thời Tự khoanh tay trước bụng, mỉm cười nhẹ: “Nếu chủ nhiệm thấy học sinh của tôi cũng khá, thì giải nhì, giải ba xem sao?”

Câu cuối cùng mang theo chút mỉa mai: “Chỉ cần không giống như mọi năm, trắng tay ra về, thì coi như Dự án Cầu Vồng cũng đã làm được việc lớn rồi.”

Thứ Nhân đang bận nghĩ cách giải quyết, không nghe kỹ, bỏ qua vẻ chế giễu thoáng qua trong mắt Thời Tự, ông ta suy nghĩ một lát, hai bên cùng lùi một bước, hình như cũng không phải là không được?

Lập tức quyết định, ông ta gật đầu nói: “Được, vậy cứ quyết định như vậy đi!”

Thời gian thấm thoát trôi qua, đã hơn một tháng kể từ ngày lên núi. Cuối tháng mười hai, tiết trời ngày càng lạnh, cuối cùng tuyết cũng rơi xuống Nhất Tuyến Thiên.

Chiếc lá cuối cùng trên cành cây cũng đã hòa vào đất, những bông tuyết nhỏ li ti như tấm voan mỏng phủ lên vạn vật một màu trắng xóa. Đất trời trắng tinh khôi, cả thế giới như trở nên dịu dàng hơn.

Tuyết rơi không lớn, nhưng rất dày, mặc kệ tiếng đọc bài của lũ trẻ, cứ lặng lẽ rơi xuống. Trừ phi đêm khuya tĩnh lặng lắng nghe, nếu không rất khó nhận ra tiếng rơi lả tả của tuyết.

Chúc Kim Hạ thường xuyên ngồi trong phòng Thời Tự sưởi ấm, anh đọc báo cáo nghiên cứu của mình, cô viết báo cáo tổng kết Dự án Cầu Vồng của mình.

Cô có chút không nỡ, giữa tháng một, lũ trẻ sẽ được nghỉ đông, cô và Viên Phong cũng sắp sửa lên đường trở về, giai đoạn thử nghiệm đầu tiên xem như đã kết thúc.

Tuy nói gặp lại là để có một cuộc gặp gỡ tốt đẹp hơn, nhưng sắp phải chia tay, không buồn là giả.

Lò sưởi điện ở gần thì nóng, ở xa thì lạnh, cô hơi mất tập trung, ngồi lâu mới phát hiện tay chân mình lạnh cóng.

Thời Tự nghe thấy tiếng cô xoa tay hà hơi, ngẩng lên nhìn, đi vào bếp đun một ấm trà nóng hổi, rót một cốc cho cô, tiện thể sờ tay cô. Thấy lạnh như băng, anh nhíu mày nói: “Lạnh như vậy mà không biết ngồi gần lửa hơn à?”

Chúc Kim Hạ cãi: “Em có lạnh đâu.”

“Tay lạnh thế này mà còn bảo không lạnh?”

“Chỉ cần trái tim ấm áp là được rồi.” Cô nắm lấy tay anh, đặt lên ngực mình một cách nghiêm túc: “Không tin anh sờ thử xem?”

Ánh mắt Thời Tự tối sầm lại, liếc nhìn màn hình máy tính của cô: “Viết xong báo cáo tổng kết chưa?”

“Viết được một nửa rồi.”

“Chưa viết xong mà dám đến khiêu khích anh?” Thời Tự thản nhiên nói: “Xem ra em không muốn viết nữa rồi.”

Tuy nói vậy, nhưng anh không làm gì thêm, chỉ kéo lò sưởi lại gần cô hơn, rồi nắm lấy hai tay cô trong tay mình, ủ ấm cho cô.

Chúc Kim Hạ nhìn vào ánh mắt yên tĩnh nhưng mạnh mẽ của anh, luôn cảm thấy dưới ánh nhìn của anh, cô cũng giống như tuyết trong núi lửa, đang dần tan chảy trong hơi ấm.

Tuần cuối cùng của tháng mười hai, kết quả cuộc thi viết đã được công bố. Cùng với giấy chứng nhận được gửi đến trung tâm, còn có một phong bì mỏng, bên trong đựng tờ 100 tệ mới tinh.

Người đạt giải là Đinh Chân Ngân Hạp, giải khuyến khích. Bài văn của cậu có tựa đề là “Cầu vồng trên núi”.

Chúc Kim Hạ mở lại thông báo cuộc thi, xem đi xem lại, trong đó ghi rõ cuộc thi sẽ trao giải nhất, nhì, ba, nhưng không hề nhắc đến giải khuyến khích.

Giải khuyến khích ở đâu ra, 100 tệ ở đâu ra?

Cô không hài lòng với kết quả này, trung tâm chỉ có một người đạt giải, mà lại chỉ là một giải thưởng không hề được nhắc đến trong thể lệ cuộc thi.

Từ sau khi cuộc thi kết thúc, lũ trẻ thường xuyên hỏi cô khi nào có kết quả, đặc biệt là Đinh Chân Ngân Hạp.

Cô hỏi cậu tại sao lại sốt ruột như vậy, Đinh Chân Ngân Hạp tỏ vẻ khó xử, nói rằng ba cậu thường xuyên trách mắng cậu về nhà không phụ giúp việc nhà mà chỉ biết chúi mũi vào sách vở.

Cậu nghĩ, nếu có thể đạt giải, mang tiền thưởng về nhà đưa cho ba, để ba biết đọc sách cũng có ích, thì ba sẽ không cản cậu nữa.

Biết được chuyện này, vào ngày cuối tuần, Chúc Kim Hạ đã cố ý tìm gặp người ba đến đón con.

Không ngờ người đàn ông vừa nhìn thấy cô đã tỏ vẻ khó chịu, nói bằng tiếng Phổ Thông không được lưu loát: “Cô chính là cái cô giáo cho con tôi đọc sách lung tung ấy à?”

Ba của Đinh Chân Ngân Hạp chưa học hết tiểu học, mù chữ, quanh năm làm ruộng ở nhà, nếu không phải trường học bao ăn ở, ông ta sẽ không cho con đi học.

“Dù sao sau này cũng phải về nhà làm ruộng chăn bò, học nhiều làm gì?” Ông ta nói như vậy.

Chúc Kim Hạ hỏi ông ta: “Ông chưa từng nghĩ đến việc cho Đinh Chân Ngân Hạp ra ngoài học, tương lai rời khỏi vùng núi này sao?”

“Rời khỏi vùng núi này?” Người đàn ông nổi giận: “Mẹ nó bệnh liệt giường, tôi cũng không khỏe, nó đi rồi, ai chăm sóc chúng tôi? Nhà có bao nhiêu bò, nó không chăn, cô chăn à?”

Cơ thể bệnh tật quanh năm đã tôi luyện nên tính khí thất thường, nóng nảy của người đàn ông. Ông ta đã tích tụ oán hận từ lâu đối với cô giáo dạy kèm mà ông chưa từng gặp mặt nhưng đã nghe danh từ lâu. Ông ta chỉ trích Chúc Kim Hạ luôn cho con ông đọc những cuốn sách “yêu ma quỷ quái”, dụ dỗ con cái hư hỏng, còn xúi giục con bỏ nhà ra đi, bỏ rơi cha mẹ.

Chúc Kim Hạ cố gắng nói lý lẽ với ông ta, nhưng người đàn ông chỉ tay vào mặt cô mắng: “Tôi nghe nói, cô đã ly hôn, chồng cô còn tìm đến tận đây, đàn bà ly hôn thì có gì tốt đẹp?”

Rồi ông ta lại chỉ trích cách ăn mặc của cô.

Hôm đó, vì phải gặp phụ huynh, Chúc Kim Hạ đã trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc chỉnh tề, bên trong chiếc áo phao màu xanh đậm là bộ váy len màu đen ôm sát người, chân váy dài đến đầu gối, để lộ đôi chân thon thả.

Cô tự thấy mình không có gì là không phù hợp, vậy mà lại bị người đàn ông chỉ trích vì bộ quần áo ôm sát và đôi chân trần.

“Không biết xấu hổ! Đồi phong bại tục! Đồ đàn bà lăng loàn!”

Chưa kịp để Chúc Kim Hạ phản ứng, Thời Tự đã đứng chắn trước mặt cô, anh định đuổi người đàn ông đi, nhưng bị Chúc Kim Hạ kéo lại.

Ở phía bên kia, Đinh Chân Ngân Hạp trong đám đông cũng chạy đến, ôm lấy chân ba, khóc lóc cầu xin ba đừng mắng cô Chúc, muốn mắng thì mắng cậu.

Chúc Kim Hạ lại bước ra, nói: “Thời Tự, không cần bảo vệ em, em vẫn chưa nói hết.”

Thời Tự khựng lại, rồi thu tay về.

Chúc Kim Hạ nhìn người ba kia, không hề tức giận, chỉ bình tĩnh nói: “Ông à, mỗi người đều có quyền giữ quan điểm của riêng mình, tôi không chấp nhận lời chỉ trích của ông, nhưng xin ông hãy nghe tôi nói hết.”

Cô nhìn Đinh Chân Ngân Hạp đang khóc, mỉm cười dịu dàng với cậu, dùng ánh mắt an ủi. Không sao đâu.

Rồi cô nhìn vào ánh mắt giận dữ của người đàn ông, cô bình tĩnh nói: “Ông à, trước khi ông đến, tôi đã muốn gặp ông, muốn nói cho ông biết con trai của ông rất giỏi. Em ấy chăm chỉ học tập, ham học hỏi, yêu thích đọc sách, có nhận thức nhạy bén về thế giới, và có khả năng sáng tạo tuyệt vời. Tôi thực sự khuyến khích em ấy ra ngoài học tập, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc tách em ấy khỏi gia đình, bởi vì ra ngoài học xong vẫn có thể trở về, chẳng phải thầy Hiệu trưởng bên cạnh tôi cũng đã trở về đây sao? Thầy Hiệu trưởng cũ cũng vậy, học xong mới trở về xây dựng quê hương.”

Hôm đó, cô nói rất nhiều, tất cả đều là về Đinh Chân Ngân Hạp, không hề biện minh cho bản thân. Còn chuyện ly hôn, chuyện ăn mặc, chuyện phẩm hạnh cá nhân, đó là chuyện của cô, không liên quan đến lũ trẻ, cũng không cần phải giải thích với một người đàn ông không cùng trình độ nhận thức.

Không biết người đàn ông có nghe lọt tai hay không, nhưng lời khen con trai thì ai nghe cũng không thể nào nổi giận, sau khi bình tĩnh lại, ông ta không nói gì thêm, dẫn Đinh Chân Ngân Hạp rời đi.

Ở trong trường, Chúc Kim Hạ nhìn Thời Tự, bất chợt mỉm cười.

“Em nói này thầy Hiệu trưởng, anh coi em là quả hồng mềm à?”

Thời Tự nhìn cô, mỉm cười: “Em không phải à?”

“Đương nhiên là không rồi!”

“Vậy lúc trước ai là người bị Đa Cát bắt nạt? Ai là người luôn phải chịu đựng vì tính cách dễ dãi, không nỡ từ chối người khác?”

“Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ!” Chúc Kim Hạ hờn dỗi: “Không thấy em đã thay đổi rồi sao?”

Đúng là đã thay đổi rồi. Thời Tự nghĩ, cô đã trở nên dũng cảm hơn, cũng bản lĩnh hơn.

Cuối cùng Chúc Kim Hạ nói: “Lần sau đừng đứng chắn trước mặt em nữa, em có thể tự xử lý được.”

Lần này lên núi, cô vốn dĩ không muốn làm một quả hồng mềm được anh che chở, cô mang theo cả thiên quân vạn mã, mang theo ý chí kiên định, là để trở thành một nữ hiệp sĩ dũng cảm của anh.

Màn xung đột nhỏ với phụ huynh học sinh không khiến Chúc Kim Hạ phiền muộn quá lâu, nhưng cô thực sự càng mong chờ kết quả cuộc thi, cô tin tưởng Đinh Chân Ngân Hạp, việc đạt giải là điều chắc chắn.

Nhưng không ngờ kết quả lại là một giải khuyến khích, giải không hề được nhắc đến trong thể lệ cuộc thi.

Chúc Kim Hạ nghiêm mặt, ngồi trong văn phòng nhìn chằm chằm vào giấy khen như thể đang đối mặt với kẻ thù, không hề có một nụ cười.

Thời Tự và Viên Phong trao đổi ánh mắt.

Viên Phong nhỏ giọng hỏi: “Sao chỉ có một giải khuyến khích vậy, tôi cứ tưởng ít nhất cũng được giải nhì chứ.”

Thời Tự nói: “Tính toán sai rồi.”

“Tên chủ nhiệm Thứ Nhân đó không được rồi, rõ ràng đã đồng ý, cuối cùng lại nuốt lời!”

“…”

Chỉ có Chúc Kim Hạ là không chấp nhận kết quả này, còn những người khác đều vui mừng hớn hở.

Vu Tiểu San nói: “Trường chúng ta chưa bao giờ được giải gì cả, đúng là mặt trời mọc đằng Tây rồi!”

Vu Minh cũng cầm giấy khen tấm tắc khen ngợi, nói đây chắc chắn là một dấu mốc lịch sử, nhất định phải đóng khung kỷ niệm.

“Một giải an ủi thôi mà, có gì đáng phải đóng khung kỷ niệm?” Chúc Kim Hạ cau mày, quay sang hỏi Thời Tự: “Cửa phòng anh mở chứ?”

“Mở, sao vậy?”

“Cho em mượn máy tính.”

Cô vội vã chạy về phòng, mở trang web của Sở Giáo dục tỉnh, tìm kiếm danh sách đạt giải cuộc thi viết.

Mọi việc trên núi đều diễn ra rất chậm, chỉ có việc đăng tải thành tích là nhanh như chớp. Chuyện hình thức là chuyện quan trọng hàng đầu của người Trung Quốc.

Chúc Kim Hạ nôn nóng mở file bài viết đạt giải, vừa nhìn thấy, cô như bị dội một gáo nước lạnh.

Những bài văn đó không phải là những câu chuyện trẻ con ngây thơ, trong sáng, mà là những bài văn được trau chuốt bởi bàn tay của người lớn, không thể so sánh với bài của học sinh của cô.

Không chỉ có bài Đinh Chân Ngân Hạp, cô đã đọc tất cả bài viết của trung tâm, cô thậm chí còn chắc chắn rằng ngay cả một người chỉ học hết cấp hai cũng có thể đánh giá được rằng học sinh của cô có rất nhiều em viết tốt hơn những người đạt giải này.

”…”

Chúc Kim Hạ cảm thấy bực bội trong lòng, như có một đám mây đen bao phủ lấy tâm trí cô, không thể xua tan được.

Nếu chưa đọc những bài văn này, có lẽ cô còn có thể chấp nhận giải khuyến khích này, nhưng sau khi đọc xong, cô không thể nào nuốt trôi cục tức này.

Tuy nhiên, kết quả đã có rồi, cô không phục thì có thể làm gì?

Chiều hôm đó, Chúc Kim Hạ mang theo giấy khen và phong bì đến phòng học lớp 6, cố gắng nở một nụ cười rạng rỡ, cổ vũ tinh thần chúc mừng Đinh Chân Ngân Hạp đạt giải, may mà trong tiếng vỗ tay rộn ràng, không ai coi thường giải khuyến khích.

Cũng giống như tâm trạng của Vu Tiểu San và những người khác, ở trung tâm chưa từng có bất kỳ giải thưởng nào, giải khuyến khích cũng là một chuyện lớn.

Lũ trẻ vui mừng hớn hở, Đinh Chân Ngân Hạp cười tươi rói, có em đề nghị cậu đãi mọi người ăn vặt, Đinh Chân Ngân Hạp tính toán để dành một nửa đưa cho ba, một nửa để đãi bạn.

Nhìn thấy chúng vui vẻ như vậy, tâm trạng u ám của Chúc Kim Hạ cũng vơi đi một chút.

Nhưng cũng chỉ vơi đi một chút thôi.

Cô chợt nhớ đến lời Thời Tự đã từng nói: “Em có thể sẽ không đạt giải.”

Lúc đó anh đã biết rồi sao?

Chưa kịp để cô suy nghĩ nhiều, lũ trẻ đã tìm đến, bởi vì trước khi có kết quả chúng đã hẹn với Chúc Kim Hạ, sau khi bài viết đạt giải được đăng tải, cô sẽ cùng mọi người phân tích, học hỏi những người giỏi hơn.

Đã đâm lao phải theo lao, cũng không thể nói cho lũ trẻ biết về sự bất công mà chúng phải chịu đựng, Chúc Kim Hạ làm tất cả những việc này một cách máy móc, cho đến khi copy bài viết đạt giải, chiếu lên màn hình, cô đứng trên bục giảng im lặng hai giây, rồi bất ngờ rút USB ra, màn hình trắng xóa.

Ngẩng đầu nhìn những ánh mắt ngơ ngác, đầy mong đợi, Chúc Kim Hạ cảm thấy nghẹt thở.

Cô không thể làm trái lương tâm để khen ngợi những bài viết này, cũng không thể chấp nhận kết quả này.

Cô đi ra hành lang, gọi điện cho Viên Phong, giờ đó cậu không có tiết, đang chơi game trong căn nhà nhỏ.

“Viên Phong, đến lớp 6 dạy thay tôi một tiết.”

Đợi đến khi Viên Phong đến, cô cũng không nói mình đi đâu, vội vã chạy về phòng Thời Tự.

Thời Tự cũng đang lên lớp, cửa phòng khép hờ, trong phòng không có ai. Cô tìm thấy chìa khóa xe trên bàn trà, suy nghĩ một chút, viết một tờ giấy để lại trên bàn, rồi quay người sải bước ra cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK