• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Họ mua một vài đồ dùng vệ sinh cá nhân ở cửa hàng tiện lợi dưới chung cư.

Nhớ ra kem đánh răng sắp hết, Chúc Kim Hạ lấy hai tuýp mới, xoay người tìm kiếm người nọ ở kệ hàng bên cạnh thì vừa hay thấy Thời Tự đang cầm một chiếc dao cạo râu.

“Không phải anh ít khi cạo râu lắm sao?” Cô đứng ở cuối kệ hàng tỏ vẻ nghi ngờ.

Thời Tự hơi dừng lại, ngắn gọn nói: “Có cuộc họp.”

“Từ bao giờ mà họp online cũng quan trọng thế này vậy?”

“…” Anh giả vờ như không thấy biểu cảm của cô, lướt qua cô đi thanh toán.

Cây cối trong khu chung cư xanh tốt, dọc đường thoang thoảng hương hoa quế, ánh đèn đường màu vàng nhạt kéo dài hai bóng người một trước một sau, rồi lại chồng lên nhau.

Thời Tự nhanh chóng nhận ra cái bóng ngắn hơn đang ngọ nguậy dưới đất, anh đi cô cũng đi, anh dừng cô cũng dừng, nhìn kỹ một chút… cái bóng ngắn hơn đang giẫm lên cái bóng dài hơn.

Quay đầu lại, quả nhiên Chúc Kim Hạ đang ấu trĩ giẫm lên bóng của anh.

Anh hỏi cô bao nhiêu tuổi rồi, cô nói hỏi làm gì, thời xưa hỏi tuổi con gái là muốn cưới người ta về nhà đấy.

“Cưới thì cưới.”

“…”

Đi vào thang máy, anh mới nghe thấy cô lẩm bẩm: “Đã hỏi tôi có đồng ý lấy anh chưa hả!”

Ánh mắt chạm nhau trong gương sáng bóng, Thời Tự vừa mở miệng, câu “Vậy em có đồng ý lấy tôi không” cuối cùng vẫn không nói ra được, đêm nay anh đã nhân danh trò đùa mà buông thả bản thân nói quá nhiều lời không nên nói, nói thêm nữa chính là thiếu tôn trọng cô rồi.

Trong gương phản chiếu đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô, hình dạng hơi tròn, khi nhìn người khác không chớp mắt sẽ toát lên vẻ nghiêm túc, như thể gạt bỏ tất cả, chỉ chuyên tâm lắng nghe anh nói.

Vì vậy, Thời Tự không thể nói ra những lời vô trách nhiệm, dù chỉ là lời nói đùa, cũng có cảm giác mình đang bắt nạt người khác. Nếu không nắm chắc mười phần, anh thà im lặng không nói.

Bước vào nhà của Chúc Kim Hạ, Thời Tự theo bản năng nín thở, rồi lại tự cười mình như đang đi hành hương.

Chúc Kim Hạ bật đèn trần, lấy từ trong tủ giày ra một đôi dép lê nam mới tinh, xoay người đưa cho anh.

“Anh đi đôi này.”

Thời Tự xỏ chân vào, vừa vặn.

Anh không hỏi đôi dép cũ của Vệ Thành đâu rồi, cũng không hỏi tại sao cô lại chuẩn bị sẵn dép lê nam mới ở nhà, càng không hỏi liệu kích cỡ này có phải được chọn theo cỡ chân của anh hay không.

Anh ngẩng đầu lên, quan sát xung quanh.

Nhà của Chúc Kim Hạ cũng giống như con người cô, sáng sủa, gọn gàng, toát lên gu thẩm mỹ tao nhã của chủ nhân. Sự tinh tế và tỉ mỉ của cô là điều mà người dân trên núi không thể nào sánh được.

Nội thất chủ yếu là tông màu trắng, không quá sang trọng, nhưng lại tràn đầy sự khéo léo.

Cây xanh bao quanh, dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến chai nước hoa mà cô vẫn thường dùng, tràn ngập sức sống mãnh liệt của cây cỏ.

Trong phòng khách không có tivi truyền thống, mà là một chiếc tivi laser cỡ lớn chiếm trọn cả bức tường.

Phía sau cánh cửa trượt là phòng làm việc, ngoài chiếc bàn làm việc kiểu Pháp cổ điển đặt giữa phòng, không còn vật dụng nào khác, bốn phía đều là tủ sách âm tường, từ trần nhà xuống sàn, toàn là sách.

Bước vào đây, dễ dàng nảy sinh ảo giác như đang ở trong cảnh giới thần tiên của những người đọc sách.

Thời Tự lặng lẽ ngắm nhìn khu vườn cổ tích này, nhạy bén nhận ra một chút manh mối, đó là khu vườn này đã từ chỗ sở hữu chung trở thành tài sản riêng.

Anh không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của người thứ ba ở đây.

Cho dù là tủ giày ở cửa ra vào, hay đồ trang trí trong phòng khách, kể cả việc cô từng nói Vệ Thành rất thích chơi game, cô luôn tránh né anh ta mà sang phòng ngủ phụ viết luận văn, nhường phòng làm việc lại cho anh ta chiến game.

Mà giờ đây trong phòng làm việc không có máy tính để bàn, trên bàn làm việc sạch sẽ, gọn gàng, chính giữa đặt một chiếc laptop — Anh nhận ra nó, dù sao sau khi rơi xuống sông cũng là anh đích thân mang nó đến tiệm sửa chữa ở thị trấn Ngưu Gia để sửa.

Chúc Kim Hạ không phải người đắm chìm trong dĩ vãng. Quá khứ kia đã hoàn toàn bị cô bỏ lại phía sau.

Nhận thức này khiến Thời Tự có chút xao động, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng vì luôn kiềm chế, nên chỉ cong lên trong hai giây, không bị Chúc Kim Hạ phát hiện.

Cô chỉ cảm thấy người bên cạnh đi rất chậm, như thể đang dùng ánh mắt mô phỏng lại tất cả những gì nhìn thấy.

Cô cẩn thận đi theo phía sau, cũng hơi hồi hộp.

“… Nhà hơi bừa bộn, dì giúp việc mai mới đến dọn dẹp.”

Thật ra không phải, dì giúp việc đến hôm kia rồi.

Vừa nói ra câu này, Chúc Kim Hạ liền cảm thấy mình như trở về thời niên thiếu, có chút cẩn thận, dè dặt muốn thể hiện sự hoàn hảo, nhưng rõ ràng cô biết, Thời Tự cũng biết, tất cả những điều không hoàn hảo và xấu xí nhất của cô đều đã phơi bày trước mặt anh.

May mà Thời Tự không để ý đến suy nghĩ nhỏ bé của cô, đi ra khỏi phòng làm việc, cuối hành lang là phòng tắm chính, bên trái thông sang phòng ngủ, bên phải thông sang phòng ngủ phụ.

Anh nhanh chóng chú ý đến một vật màu trắng nhỏ trên bồn rửa mặt trong phòng tắm chính, ban đầu không nhìn rõ, còn theo bản năng nhìn thêm vài lần, cho đến khi nhìn thấy ren trắng ở mép áo lót, anh mới nhận ra chắc là vật sót lại của nữ chủ nhân độc thân sau khi tắm.

Anh vội vàng thu hồi ánh mắt, khựng lại.

Nhận thấy phản ứng của anh, Chúc Kim Hạ khó hiểu, nhìn theo hướng anh vừa nhìn… Ngay sau đó, cô gần như nhảy dựng lên, lao nhanh tới, cầm áo lót chạy vào phòng ngủ, động tác nhanh nhẹn như một chú thỏ bị giật mình.

Một lúc sau đi ra, mặt cô đỏ bừng, khẽ ho một tiếng: “Cái đó, đã nói là nhà hơi bừa bộn rồi mà…”

“Ừ, biết rồi.” Thời Tự chậm rãi bổ sung: “Dì giúp việc mai mới đến mà.”

“…”

Chúc Kim Hạ giả vờ như không nghe thấy. Cô dẫn anh đến phòng ngủ phụ, nói đêm nay anh cứ ngủ ở đây đi, còn hỏi anh có muốn tắm trước không.

Chạy xe suốt đêm, lại bận rộn ở bệnh viện cả ngày, Thời Tự quả thực cần tắm rửa cho thoải mái. Anh lấy quần áo từ trong túi xách màu đen, lại cầm theo đồ dùng vệ sinh cá nhân vừa mua ở cửa hàng tiện lợi, nhanh chóng bước vào phòng tắm phụ.

Bên ngoài vang lên giọng nói của Chúc Kim Hạ: “Có cần tôi hướng dẫn anh cách dùng vòi hoa sen không?”

Thời Tự im lặng hai giây: “Ký túc xá của Thanh Hoa và Học viện Khoa học Địa chất hình như cũng chưa đến mức phải đun nước để tắm đâu.”

Cô bật cười, nói hai tiếng “Lỗi của tôi, lỗi của tôi” rồi đi. Tiếng bước chân lại lộp cộp xa dần, một cách vui vẻ.

Thời Tự tắm rửa thoải mái, nước nóng dồi dào, hơi nước bốc lên nghi ngút, phòng tắm sáng sủa đủ để xua tan mệt mỏi cả ngày.

Ngoại trừ mùi sữa tắm hơi “làm lố” — bọt xà phòng dày đặc, thơm ngát tràn ngập hương hoa, nếu ngửi kỹ, có mùi hoa hồng, còn có những mùi hương khác mà anh không nhận ra.

Sữa tắm của nàng công chúa tinh tế cũng dùng loại có mùi thơm, kiểu mà dù tắm dưới vòi hoa sen rất nhiều lần, mùi hương vẫn còn vương vấn rất lâu. Tắm xong, Thời Tự ngửi ngửi cánh tay, cảm thấy mình không mặc váy thì thật có lỗi với số sữa tắm anh đã lãng phí.

Anh lấy dao cạo râu từ trong túi treo trên tường, cạo sạch râu trước gương, cho đến khi sờ lên cằm, cảm giác trơn nhẵn, không còn chút vật thể lạ nào.

Làm xong tất cả những việc này, anh đẩy cửa phòng ngủ phụ ra, phát hiện đèn bên trong vẫn sáng, Chúc Kim Hạ đang trải giường.

Ga trải giường đã được trải phẳng phiu, lúc này cô đang loay hoay nhét ruột chăn vào vỏ chăn.

Đúng là thế giới cổ tích, ngay cả chăn ga gối đệm cũng là kiểu hoa cúc nhỏ màu vàng nhạt trên nền trắng, viền ren màu hồng mơ màng.

Thời Tự đứng tựa cửa bật cười.

Thấy anh đến, Chúc Kim Hạ như được ân xá, nhét tất cả những thứ trong tay vào lòng anh: “Vừa hay, anh tự làm đi.”

Nhìn cô xoa lưng, vẻ mặt như vừa chạy marathon 800m, Thời Tự nhận lấy, vừa làm vừa hỏi: “Bình thường em không thay ga giường, vỏ chăn à?”

“Mỗi tuần dì giúp việc đến dọn dẹp sẽ thay luôn.” Cô lại bổ sung thêm một câu: “Không phải là tôi không biết làm, mà là tôi không thích làm!”

Thời Tự hỏi ngược lại: “Trên đời này có ai thích làm việc nhà không?”

Nói cũng đúng.

Cô đang định phụ họa, thì nghe thấy câu tiếp theo: “Kẻ lười biếng càng nhiều, người siêng năng chỉ có thể chịu khổ nhiều hơn.”

Chúc Kim Hạ: “… Ai lười biếng chứ.”

“Cầm lấy.” Thời Tự nhanh nhẹn nhét bốn góc chăn vào trong, đưa hai góc cho Chúc Kim Hạ: “Đừng có đứng chơi, cùng giũ chăn ra nào.”

Chúc Kim Hạ trợn trắng mắt: “Đã bị mắng là đồ lười biếng rồi, chẳng lẽ tôi không nên đứng im luôn để chứng minh cho cái danh xưng này à?”

Nói thì nói vậy, nhưng cuối cùng cô vẫn nhận lấy góc chăn.

Hai người hợp sức, chiếc chăn nhẹ nhàng được trải ra giữa không trung, những bông cúc nhỏ màu vàng nhạt ban nãy còn trông hơi trẻ con bỗng chốc nở rộ trên giường, như thể mang mùa xuân đã qua trở lại căn phòng, cẩn thận gìn giữ.

Trong khoảnh khắc đứng thẳng người dậy, Thời Tự hơi sững sờ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, anh như hiểu ra ý nghĩa của sự lãng mạn.

Chúc Kim Hạ bên cạnh cũng đang ngẩn người.

Ngoại trừ hồi nhỏ làm theo yêu cầu của bà nội, cô chưa bao giờ cùng ai trải giường, kể cả Vệ Thành. Ban đầu là anh ta làm, sau này là dì giúp việc làm.

Hôm nay lại cùng Thời Tự làm.

Thật ra chỉ là những việc nhỏ nhặt, nhưng ánh mắt cứ chạm nhau hết lần này đến lần khác trong làn sóng chăn, cô phàn nàn anh ném quá cao, anh trêu chọc cô không dùng sức, điều này khiến cô nảy sinh ảo giác trong chốc lát, như thể bọn họ là người yêu, là bạn đời thân thiết, được bao quanh bởi những điều nhỏ nhặt mà ấm áp của cuộc sống hàng ngày.

Làn sóng chăn thỉnh thoảng che khuất tầm mắt, khuôn mặt anh như ẩn hiện trong sóng biển.

Cô có thể nghe thấy tiếng gió do chăn tạo ra, thổi cho tóc mai bên tai cô lay động, cọ xát vào má, gây ra một trận ngứa ngáy.

Cô có một trải nghiệm kỳ diệu, một vài chi tiết đã bỏ lỡ trong cuộc hôn nhân trước đây, lại được thể hiện trước mắt theo một cách hoàn toàn mới.

Trải giường xong, thời gian không sớm cũng không muộn. Họ nói lời chúc ngủ ngon, Chúc Kim Hạ đi vào phòng ngủ, lại cảm thấy không ngủ được, bèn đứng dậy đi vào phòng làm việc chọn một cuốn sách, định xem trên giường.

Chọn được một nửa, phía sau vang lên tiếng động.

Quay đầu lại, Thời Tự đang đứng ở cửa phòng làm việc.

Hai người đồng thời lên tiếng—

“Không ngủ được à?”

Dừng một chút, lại đồng thời nói—

“Vẫn chưa buồn ngủ.”

“Không ngủ được.”

Chúc Kim Hạ mỉm cười, đặt cuốn sách vừa chọn được về chỗ cũ: “Vậy xem phim nhé?”

Chiếc tivi laser cỡ lớn được bật lên, Chúc Kim Hạ lại bắt đầu do dự lựa chọn, hỏi Thời Tự đã xem phim này chưa, đã xem phim kia chưa, câu trả lời nhận được đều là chưa.

Chút tình mẫu tử mơ hồ lại dâng lên trong lòng, cô nhìn “củ cải non” này với ánh mắt đầy thương cảm, nói anh không có tuổi thơ, không có thanh xuân sao.

Thời Tự nhìn cô với ánh mắt bình tĩnh, nói, có chứ.

“Có thì anh đã làm gì?”

“Ban đầu bận học vượt lớp, sau đó bận thi vào Thanh Hoa, Bắc Kinh, rồi lại bận học Thạc sĩ, Tiến sĩ, bận làm nghiên cứu khoa học.”

Tình mẫu tử đột ngột dừng lại.

Chúc Kim Hạ trợn trắng mắt lần thứ N, nói anh im lặng đi. Thời Tự được như ý nguyện mà nhìn thấy cô xù lông, ngay cả tóc mai cũng có dấu hiệu dựng đứng lên, đương nhiên không phải vì tức giận, mà là bị gió thổi từ ngoài cửa sổ vào.

Anh theo bản năng giơ tay lên, đưa được một nửa lại dừng lại.

Chúc Kim Hạ khó hiểu nhìn anh: “Sao vậy?”

Rồi đưa chiếc điều khiển từ xa trong tay cho anh: “… Hay là anh muốn tự chọn?”

“… Ừ.”

Thời Tự nhận lấy điều khiển, kìm nén ngọn lửa nhỏ trong lòng, tùy tiện chọn một bộ phim trên trang chủ, dù chưa xem, anh cũng đã từng nghe đến tên tuổi của nó.

《La La Land – Những kẻ khờ mộng mơ.》

Anh hỏi Chúc Kim Hạ: “Em xem rồi chứ?”

“Xem rồi.” Chúc Kim Hạ rất nịnh nọt: “Tôi thích lắm, xem lại lần nữa cũng được.”

Cô bày tất cả đồ ăn vặt chưa ăn hết ra đĩa, lại lấy từ trong tủ đồ ăn vặt ra một hộp bỏng ngô, mở một chai nước ngọt lớn.

Thời Tự nói đã no rồi, bày ra như vậy ai ăn, em ăn à?

Chúc Kim Hạ nói anh không hiểu, ăn hay không là một chuyện, xem phim phải có bầu không khí của việc xem phim, như vậy mới xứng đáng với một tiếng rưỡi, hai tiếng đồng hồ này.

Lý lẽ luôn được cô nói một cách đường đường chính chính, Thời Tự đã sớm quen rồi.

Còn hộp bỏng ngô cô mang đến, nến thơm được thắp trên bàn trà, và chiếc đèn ngủ màu vàng nhạt duy nhất được bật sau khi tắt đèn lớn, tất cả lại một lần nữa khiến người đàn ông quê mùa đến từ núi rừng cảm nhận được giấc mơ cổ tích.

Anh là ngọn gió hoang dã trên núi, còn cô là đóa hồng tinh tế nhất trong nhà kính.

Bộ phim rất phù hợp với đêm nay, âm nhạc du dương tràn ngập căn phòng, cuộc gặp gỡ kỳ diệu, những gương mặt xinh đẹp, ước mơ vĩ đại, và tình yêu dang dở. Chúng nhẹ nhàng lướt qua trên màn ảnh, lại như có như không đè nặng lên tim, có chút nặng nề, không đến mức khiến người ta rơi nước mắt, nhưng lại khiến người ta xúc động.

Thời Tự xem rất chăm chú, quay đầu lại mới phát hiện người bên cạnh không biết từ lúc nào đã dựa vào gối ngủ thiếp đi.

Anh khựng lại, hoàn hồn, cô đã thức trắng đêm ở bệnh viện, lại lên lớp cả buổi sáng, có lẽ đã kiệt sức rồi.

Lẽ ra một người cẩn thận như anh sẽ không bỏ sót những chi tiết này, nhưng hôm nay khác với mọi ngày, có lẽ trong tiềm thức của anh, được ở bên cô thêm một chút cũng tốt, nên đã chọn lọc bỏ qua một vài chuyện.

Hoặc có lẽ trong lòng cô cũng nghĩ như vậy, nếu không thì tại sao rõ ràng đã mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt, mà vẫn ở lại đây xem phim cùng anh, một bộ phim mà cô đã xem không biết bao nhiêu lần.

Trong phòng khách chỉ có một chiếc đèn sàn, ánh đèn mập mờ bao trùm lấy họ, như thể ngoại trừ thiên đường nhỏ bé này, toàn bộ thế giới đã tắt đèn.

Ánh sáng màn hình lúc sáng lúc tối, khuôn mặt cô cũng lúc ẩn lúc hiện, anh như có thể nhìn thấy lớp lông tơ mỏng manh trên má cô, lại nghi ngờ đó chỉ là ảo giác do ánh sáng tạo ra.

Cô nghiêng đầu tựa vào gối, mặc chiếc váy ngủ dài tay đến mắt cá chân, mặt mộc, mái tóc buông xõa trên vai, trông vô cùng mệt mỏi, cũng vô cùng yên tâm, hoàn toàn không lo lắng bên cạnh còn có một lãng tử mới đến lần đầu.

Mà thực tế, đến cả bản thân Thời Tự cũng không thể tin tưởng chính mình.

Anh cúi đầu xuống, lặng lẽ nhìn cô, giống như lúc ngồi xổm trước cửa bệnh viện hỏi cô là động lòng hay động sát tâm, rõ ràng hơi thở gấp gáp, nhịp tim mạnh mẽ, nhưng biểu cảm lại luôn bình tĩnh.

Anh luôn đắn đo trước sau, tất cả lo lắng đều giấu kín trong lòng.

Khoảng cách gần như vậy, vươn tay ra là có thể chạm vào lông mày, khóe mắt của cô, mà cho dù không giơ tay lên, ánh mắt của anh cũng đã theo đường nét khuôn mặt cô, mô phỏng lại hết lần này đến lần khác.

Đã sang thu, đêm xuống se lạnh, nhưng anh lại cảm thấy như vẫn còn đang ở mùa hè, trong nhà hình như không thông thoáng, vừa ngột ngạt vừa nóng bức.

Anh có một vài suy nghĩ táo bạo, một vài ý nghĩ không thể nói ra, đã có từ lâu nhưng cứ giữ trong lòng, bản thân cũng thấy bẩn thỉu.

Là từ khi nào nhỉ? Ngay từ khi cô lên núi, trước khi cô thoát khỏi gông cùm hôn nhân.

Anh bị đạo đức và sự tự kiềm chế trói buộc, cho dù tiến thoái lưỡng nan thì trong lòng cũng như có ngọn lửa bùng cháy, ban đầu chỉ là một tia lửa nhỏ, sau đó lại lan ra khắp núi rừng.

Cô sẽ không biết đêm đó sau khi cô tắm xong ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng bỏ hoang, anh đã trằn trọc cả đêm, đến nỗi vô số đêm sau đó, anh đều trở lại nơi cũ trong mơ.

Trong mơ, anh không còn là một quân tử.

Trong mơ, anh đã quay đầu lại.

Trong mơ, anh thầm nghĩ, nếu không thể giữ cô lại, vậy thì cùng nhau rời đi.

Rời khỏi núi rừng, rời khỏi Trung tâm Giáo dục Nghi Ba, anh cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Học viện Khoa học Địa chất không trả lương ít hơn giáo sư của Đại học Miên Thủy, cố gắng một chút, anh cũng có thể chen chân vào tầng lớp tinh anh.

Trước đây anh chưa từng nghĩ có chuyện mình không làm được, chỉ cần rời khỏi núi rừng, anh vẫn là Thời Tự ngông cuồng bất kham kia.

Hồi còn đi học, từng có một đối thủ xuất thân giàu có tranh giành với anh. Người đó chỉ vào mũi anh nói, Thời Tự, cậu có biết không, thế giới này có quy luật tự nhiên, con người có giới hạn, sự việc có điểm dừng, xuất thân của cậu đã định sẵn cậu không thể đi xa.

Lúc đó anh đã trả lời thế nào?

— Anh nói anh ở đâu, nơi đó chính là đỉnh cao.

Cho dù thế giới có quy luật, thì quy luật cũng là do con người đặt ra, ai nói người đặt ra quy luật nhất định phải là người đến trước? Người đến sau cũng có thể vượt mặt, không phải sao?

Mãi cho đến khi chú Vượng đổ bệnh, anh trở về núi tiếp quản Trung tâm Giáo dục Nghi Ba, mới bị đánh trở về nguyên hình, lại trở thành đứa trẻ mồ côi chín tuổi bị mẹ bỏ rơi trên núi.

Thì ra sức người có hạn, sinh lão bệnh tử, ông trời mới là đỉnh cao.

Nhưng trong mơ thì khác, trong những giấc mơ ngắn ngủi mà rực rỡ đó, anh không có giới hạn, khuôn mặt cô ở ngay trước mắt, với tay là có thể chạm tới. Thời Tự trong mơ gần như đã sống hết một đời, nhưng mở mắt ra, chỉ trong khoảng thời gian một mặt trời mọc, lại bị kéo trở về thực tại.

Trung tâm Giáo dục Nghi Ba vẫn ở đó, chú Vượng vẫn là gánh nặng trong lòng anh.

Trên vai anh mang theo trách nhiệm và ân tình, không thể bỏ mặc tất cả mà kéo cô vào núi rừng. Anh đã không thể ra ngoài, thì tuyệt đối sẽ không đưa cô vào trong, nên không thể làm gì cả.

Anh có thể cho cô tương lai sao? Đến cả bản thân anh cũng không biết mình sẽ đi về đâu, thì làm sao có thể xây dựng một mối quan hệ vững chắc?

Cô đã từng thất vọng một lần rồi, anh không thể thuyết phục bản thân mình khi anh chưa nắm chắc, lại bất chấp tất cả mà kéo cô vào một canh bạc khác.

Anh biết trong thời đại ăn nhanh này, tình yêu không nhất thiết phải là vĩnh cửu. Nhưng anh lại cứng nhắc, nghiêm túc trong một số quan niệm, không thể buông thả bản thân. Cuộc đời phiêu bạt của mẹ đã ngăn cản khả năng anh theo đuổi tình yêu chớp nhoáng, còn cuộc sống cô độc của chú Vượng cũng đã để lại dấu ấn không thể phai mờ trong cuộc đời anh.

Hoặc là một mình, hoặc là tìm được người duyên phận.

Mà nếu không thể cho đối phương một cuộc sống yên ổn, thì đừng nên bắt đầu, nếu không giống như chú Vượng và dì Phương, ôm hận cả đời thì thật quá đáng tiếc.

Những suy nghĩ này như liều thuốc giải rượu, nhanh chóng dập tắt đầu óc hỗn độn của anh. Thời Tự lấy lại sự tỉnh táo, nhìn ngón tay sắp chạm vào cô trước mặt, những suy nghĩ mờ ám như tuyết đọng trên cành thông, bị gió mạnh thổi bay, rơi xuống hết.

Chúc Kim Hạ ngủ không ngon giấc, âm nhạc quen thuộc văng vẳng bên tai, ánh sáng lúc ẩn lúc hiện nhảy múa trên mí mắt.

Trong cơn mơ màng, cô như trở về núi rừng, trở về xã Nghi Ba, mùi hương quen thuộc lại một lần nữa thoang thoảng bên mũi, mang theo chút hương xà phòng, giống như ngọn gió trên núi, trong lành, mát mẻ.

Khác biệt là, trong mùi hương lần này còn xen lẫn một mùi hương khác mà cô quen thuộc, là hoa hồng, là hoa dâm bụt và hoa diên vĩ.

Đó là sữa tắm của cô, loại mà cô đã yêu thích nhiều năm, không chịu đổi sang loại khác.

Chúc Kim Hạ khẽ run mí mắt, mơ mơ màng màng mở mắt ra, bất ngờ rơi vào một vùng biển sâu thẳm.

Thời Tự ở ngay trước mắt.

Nhận thấy tay anh vẫn còn dừng giữa không trung, đầu ngón tay chỉ còn cách lông mày, khóe mắt của cô một chút, cô chớp chớp mắt, đầu óc vốn chưa được tỉnh táo như bị cưỡng chế tiêm một mũi thuốc, cả người bừng tỉnh, đột nhiên tỉnh táo.

“Thời Tự?” Cô khẽ gọi tên anh, như sợ làm kinh động đến chú chim nhỏ đang đậu trên cành cây, không chớp mắt nhìn anh.

Thời Tự không nhúc nhích, hơi thở càng lúc càng gấp gáp.

Có lẽ anh chưa từng yêu đương, cũng chưa từng thiết lập mối quan hệ thân mật, thậm chí vì trong quá trình trưởng thành thiếu thốn sự chăm sóc của phụ nữ, nên hoàn toàn không biết cách ứng xử trong kiểu quan hệ nhẹ nhàng này. Nhưng điều đó không thể ngăn cản anh nhìn ra một điều từ ánh mắt của Chúc Kim Hạ, nếu lúc này anh có bất kỳ hành động vượt quá giới hạn nào, cô cũng sẽ chấp nhận.

Khuôn mặt cô ở ngay trước mắt, dưới ánh đèn này càng thêm mong manh, yếu đuối, ánh nắng chói chang trên núi dường như không ảnh hưởng gì đến cô, cho dù ở gần như vậy, làn da vẫn trắng mịn, không tì vết.

Đôi môi như đóa hoa Gesang(*) đầu mùa hè, nhẹ nhàng lay động trong gió đêm, càng yếu đuối, càng khiến người ta muốn hái.

Hoa Gesang (格桑花): Một loài hoa dại, biểu tượng cho hạnh phúc, may mắn trong văn hóa Tây Tạng.

Anh không kìm được mà thở gấp hơn, yết hầu chuyển động nhẹ, chút động tĩnh đó đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Chúc Kim Hạ.

Anh đang do dự, đang giãy giụa, đang đấu tranh tư tưởng.

Cô đang chờ đợi, đang mong chờ, đang nín thở.

Một lúc lâu sau, như thể không chịu nổi sự dằn vặt này, Chúc Kim Hạ chủ động tiến lên vài cm, kéo khoảng cách vốn đã đủ gần lại gần hơn nữa.

“Anh đang đợi gì vậy, Thời Tự?” Cô lại khẽ thở dài, gọi tên anh.

Nhận thấy người đàn ông có xu hướng lùi lại, cuối cùng cô cũng không quan tâm đến nhiều thứ như vậy nữa, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang dừng giữa không trung của anh, dồn hết can đảm và sự kiêu hãnh của cả đời này.

“Anh không hôn em sao, Thời Tự?”

••••••••

Lời tác giả:

Thức đêm viết chương mới, sáng ra xem bình luận, thôi thì đăng ba chương cùng lúc luôn vậy, đỡ bị nói là câu giờ hay chậm chạp. Tôi có nhịp điệu của riêng mình, vốn đang trong giai đoạn kết thúc nên dễ bị ảnh hưởng, từ hôm nay sẽ không xem bình luận nữa. Tất cả đều có lì xì, cảm ơn mọi người đã theo dõi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK