Chúc Kim Hạ tức giận chạy về nhà, lúc này mới phát hiện đồ dùng vệ sinh cá nhân vẫn còn ở bồn rửa mặt, cô hung hăng lau mặt, nghiêm túc suy nghĩ hai giây, dù sao cũng là Thời Tự mua, thôi, vứt đi!
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cuối cùng cô cũng không thể không gội đầu rửa mặt vào ngày mai, nên đành phải quay lại lấy.
Nào ngờ cô lại gặp Thời Tự trên sân trường.
Thời Tự đuổi theo từ ký túc xá ra, không thấy người đâu, chỉ thấy chiếc xô bên cạnh bồn rửa mặt. Anh lại gần mới phát hiện không chỉ có xô mà đồ dùng vệ sinh cá nhân cũng đều ở trong bồn rửa mặt.
Những thứ này vẫn là do anh chuẩn bị cho Chúc Kim Hạ trước khi cô đến.
Anh dừng lại một chút, lặng lẽ dọn dẹp đồ đạc, lại đổ đầy nước vào xô, cuối cùng một tay bưng chậu, một tay xách xô, đang định mang về nhà, quay đầu lại liền nhìn thấy bóng dáng người kia quay trở lại.
Đèn trên sân trường vẫn sáng, Chúc Kim Hạ đứng bên cạnh ký túc xá, vừa vặn nằm trên ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, gương mặt bị bóng tối che khuất, bóng dáng thon dài in trên mặt đất.
Anh lại gần, lúc này mới nhìn rõ biểu cảm của cô.
Cô lạnh nhạt đưa tay ra: “Để tôi tự làm.”
“Không phải bong gân à?”
Vừa về đến nhà, anh đã nghe nói chuyện nhảy Oa Trang, Vân Nam Bạch Dược(*) vẫn là do anh bảo Đốn Châu mang đến, lúc này liếc nhìn chân cô cũng không thấy gì bất thường.
(*)Vân Nam Bạch Dược (云南白药) (viên): có tác dụng cầm máu, tăng tuần hoàn máu và từ đó làm giảm các vết máu tụ, giảm sưng. Ngoài ra thuốc còn có tác dụng chống viêm và làm lành vết thương.
“Bong gân cũng không liên quan đến anh.” Cô đưa tay giật lấy xô nước.
Bình thường cô chỉ xách nửa xô nước, đổ đầy cô không xách nổi, mà hôm nay Thời Tự lại đổ đầy, anh xách lên thì nhẹ nhàng, cô lại không nhấc nổi.
Giằng co một hồi, cô cướp được xô nước, nhưng chiếc xô nhựa “bộp” một tiếng rơi xuống đất, nước bắn tung tóe làm ướt cả giày.
“Cô xách không nổi.”
“Xách không nổi cũng không liên quan đến anh.”
Cơn bướng bỉnh nổi lên, Chúc Kim Hạ không chịu thua, cắn răng xách xô nước lên, còn đưa tay ra giật lấy chiếc chậu trong tay anh.
Thời Tự cũng nổi giận: “Cô có thôi đi không?”
“Không phải anh nói sao?” Cô mỉa mai: “Bất cứ chuyện gì không muốn làm, cứ từ chối thẳng thừng là được — đây không phải là điều anh vừa dạy sao?”
“…”
“Vậy nên bây giờ tôi từ chối lòng tốt của anh, phiền anh buông tay ra.”
Được rồi, tự hại mình rồi.
Giằng co mấy giây, Thời Tự buông tay.
Chúc Kim Hạ cướp lấy xô nước rồi bỏ đi, tiếc là một tay xách xô, một tay bưng chậu, chân lại còn khập khiễng, bước đi khó khăn, chẳng có chút phong thái nào.
Thời Tự lạnh lùng nhìn cô, thầm nghĩ “chó cắn Lã Động Tân, không biết điều”, mặc kệ cô ta đi.
Nhưng đôi chân lại không nghe lời, một lần nữa tự ý chạy đến. Anh giật lấy xô nước.
Chúc Kim Hạ: “?”
“Anh làm gì vậy?”
Anh không nói gì, lướt qua cô đi thẳng về phía nhà.
“Trả xô nước cho tôi!”
Thời Tự không quay đầu lại: “Trả cho cô? Xô nước là do tôi mua, quyền sử dụng thuộc về tôi, tôi muốn xách thì xách.”
So về độ vô lý, cô, người có tính cách “chiều lòng người khác”, có thể đấu lại anh sao?
Chúc Kim Hạ tức giận đến mức mắng chửi: “Thời Tự, đồ khốn nạn!”
Anh cũng cười lạnh: “Giữ nguyên phong độ này, từ ngày mai hãy sống thật với bản thân, muốn mắng thì mắng, be real.”
“…”
Chúc Kim Hạ tức giận, anh còn không quên quay đầu lại hỏi: “Thế nào, phát âm của tôi có chuẩn không, cô giáo Tiếng Anh?”
Khiêu khích trắng trợn, thật là quá đáng!
Thời Tự sải bước vào phòng cô, đặt đồ xuống rồi xoay người bước ra lại đụng phải Chúc Kim Hạ đang hùng hổ đuổi theo ở cửa. Cô không kịp phanh lại, đâm sầm vào vai anh.
May mà Thời Tự kịp thời kéo cô lại.
Nhìn kỹ mới thấy Chúc Kim Hạ đang nước mắt lưng tròng, cũng không biết là do đau hay do tức giận nữa.
Tay anh siết chặt, giọng nói dịu xuống: “Cô không sao chứ?”
Chúc Kim Hạ hất tay anh ra, che trán nói: “Cút ra ngoài!”
“Chúc Kim Hạ—”
“Cút, cút, cút!” Cô vào phòng, bê xô nước mà anh vừa mang vào ra, vất vả ném trước mặt anh: “Cầm xô nước của anh đi, cút về chỗ của anh đi!”
Nước lại bắn tung tóe, làm ướt cả nền xi măng.
“Chúc Kim Hạ—”
“Bảo anh cút đi mà, không hiểu tiếng người à?”
Lúc cô đứng thẳng dậy, nước mắt đã dàn dụa trên mặt.
Cô biết mình giống như một người đàn bà chanh chua, không biết điều, mất kiểm soát cảm xúc, trút giận lên người vô tội.
Trong thùng rác bên cạnh vẫn còn ly trà sữa đã uống cạn.
Trong chiếc laptop đã gập lại, một bức thư nằm lặng lẽ mà cô đã dốc hết tâm sức để giao tiếp, nhưng lại bị người ta chế giễu.
Trên bàn là một chồng vở bài tập chất cao như núi, cô đã viết những lời phê chi tiết cho từng bài, số chữ gần như bằng cả bài văn, nhưng bên tai lại vang lên lời trách móc không đúng lúc của Vu Tiểu San.
Chẳng có việc gì suôn sẻ cả.
Ban đầu cô tưởng đến vùng núi này sẽ tìm được nơi trú ẩn, kết quả lại “lỗ hổng” khắp nơi.
Nước mắt tuôn rơi, lăn dài trên má.
Cô đưa tay che mặt, nhưng chúng lại tuôn ra từ kẽ tay.
Cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở dốc: “Anh chẳng biết gì cả.”
“Thời Tự, anh chẳng biết gì cả!”
Thời Tự quả thật chẳng biết gì cả.
Anh không biết tuyến lệ của con người lại giống như vòi nước, có thể chảy ra nhiều nước mắt như vậy.
Cũng không biết tại sao chúng rơi xuống đất, rõ ràng không phát ra tiếng động, nhưng lại vang dội bên tai.
Anh không biết điều gì đã thôi thúc anh đưa tay ra, nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của cô, muốn làm gì đó, nhưng lại như bị điện giật, đột ngột dừng lại.
Anh chẳng biết gì cả.
Anh chỉ chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn những giọt nước mắt tuôn ra từ kẽ tay cô, mơ hồ nghĩ, rốt cuộc nên đối xử với cô như thế nào, ranh giới ở đâu.
Anh vẫn nắm lấy tay cô, cánh tay mảnh khảnh, yếu ớt, khiến người ta lo lắng chỉ cần dùng một chút lực là sẽ gãy.
Vì vậy, anh không dám dùng sức, cũng không dám buông lỏng.
Quá gần thì sợ đường đột, nhưng cũng không muốn buông tay.
Thời gian như ngừng trôi, cho đến khi Chúc Kim Hạ bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hất tay anh ra, lùi lại một bước.
Anh ấy… từ lúc nào?
Trong sự lúng túng, cô bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, vội vàng lấy tay áo lau mặt rồi lùi vào trong phòng.
“Muộn rồi, đi ngủ thôi!”
Nói rồi, cô định đóng cửa lại.
Cửa chưa kịp đóng đã bị người ta dùng tay chặn lại.
Thời Tự nhìn cô chằm chằm, không nói gì cũng không buông tay.
Chúc Kim Hạ vội vàng nói: “Anh làm gì vậy?”
“Không phải cô nói tôi chẳng biết gì cả sao?” Thời Tự bình tĩnh một cách kỳ lạ, thản nhiên nói: “Vậy thì đừng ngủ nữa, nói tiếp đi.”
“… Nói gì?”
“Nói cho đến khi tôi biết thì thôi.”
“Tôi, tôi không biết anh đang nói gì!”
“Thật ra, tôi cũng không biết.”
Ánh mắt Thời Tự từ hốc mắt ướt át của cô dần dần di chuyển xuống, đến chóp mũi đỏ ửng như quả bóng hề, vừa đáng thương vừa buồn cười, rồi đến đôi môi vốn hồng hào, giờ lại trắng bệch vì bị cắn chặt.
Anh chặn cửa, hỏi: “Cô đang chột dạ điều gì, Chúc Kim Hạ?”
Chúc Kim Hạ như bị kim châm: “Tôi chột dạ?”
Thời Tự nhìn cô: “Cô không chột dạ sao?”
Biểu cảm của anh quá thản nhiên, ánh mắt quá bình tĩnh, như bầu trời quang đãng sau cơn mưa tuyết.
Những lời phản bác đã đến bên miệng, nhưng mãi không thể thốt ra, Chúc Kim Hạ đứng trong phòng, há miệng, đầu óc trống rỗng.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng cô là người đầu tiên né tránh ánh mắt, cơn giận dữ lúc nãy, giống như quả bóng bay bị kim châm thủng, xì hơi hết sạch.
Cô nhìn chằm chằm vào một vết bẩn nhỏ trên mặt đất, hít một hơi thật sâu.
“Anh nhìn thấy rồi chứ? Trưa nay, sau khi ăn cơm xong, lúc anh đứng sau bàn trà…”
Anh biết cô đang nói gì, bức thư trên máy tính.
Anh đáp: “Ừ.”
“Trước đây tôi cũng đã nói rồi, Thời Tự, tôi đã kết hôn.” Cô nhìn chằm chằm vào vết bẩn, lơ đãng phân biệt hình dạng của nó: “Ở chỗ dì Phương, lúc dì ấy cố gắng mai mối cho chúng ta—”
“Ừ.” Anh vẫn đáp lại một cách đơn giản, cho biết anh nhớ.
“Tối hôm đó, sau khi từ thị trấn trở về, tôi hỏi anh tại sao không hỏi lý do tôi đến dạy học tình nguyện, anh nói dù sao tôi cũng sẽ rời đi, tôi đến đây, bọn trẻ được lợi, vậy là đủ… Lúc đó tôi rất vui vì anh không truy hỏi.”
“Bây giờ thì sao?”
“Bây giờ tôi hy vọng anh hỏi.”
Cô như đã hạ quyết tâm, thu hồi ánh mắt từ mặt đất, bất kể nó có hình dạng gì, trong mắt cô chỉ có Thời Tự.
Thời Tự gật đầu: “Tại sao cô lại đến dạy học tình nguyện?”
“Vì muốn trốn chạy.” Chúc Kim Hạ nói: “Tôi muốn ly hôn, nhưng chồng tôi không đồng ý, chuyện này ầm ĩ đến mức ai cũng biết, nên tôi đã bỏ trốn.”
Thời Tự im lặng.
Hèn gì, hèn gì vừa hỏi chuyện dạy học tình nguyện xong, cô đã thu dọn hành lý lên đường. Hèn gì ngay cả điều kiện cũng không hỏi rõ ràng, đã mơ mơ màng màng “nhảy vào hố”.
“Lẽ ra đám cưới được tổ chức vào tháng tám, còn chưa đầy nửa năm nữa, giấy đăng ký kết hôn đã có, công ty tổ chức tiệc cưới đã đặt, váy cưới đã chọn, ảnh cưới đã chụp, nhưng đến cuối cùng, tôi lại hối hận.” Cô nói như đang kể chuyện của người khác: “Chuyện là như vậy, tôi đến vùng núi này là để trốn tránh mớ hỗn độn, không có hoài bão cao cả, cũng không có tinh thần cống hiến. Cuộc sống của tôi ở bên ngoài cũng rối như tơ vò, không chịu nổi thêm sóng gió nữa.”
Nói xong, cô cảm thấy hơi mệt mỏi.
Cô nghĩ, tốt nhất là anh đừng nói gì, nhưng hơi thở vô thức nín lại đã tiết lộ sự mong đợi trong lòng. Có lẽ anh nên nói gì đó, nói gì cũng được.
Một lúc sau, Thời Tự gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Lại là một khoảnh khắc im lặng, bên tai chỉ còn tiếng gió, tiếng nước.
Cuối cùng vẫn là anh kết thúc cuộc trò chuyện.
“Muộn rồi, ngày mai cô có tiết học đầu tiên, ngủ đi.”
Rốt cuộc anh cũng không nói gì.
Anh lặng lẽ bê chiếc xô bị cô vứt bỏ hai lần, đổ nước bắn tung tóe vào phòng. Lần này, Chúc Kim Hạ không còn phản kháng, nghiêng người nhường đường, khẽ nói cảm ơn.
Thời Tự bê nước vào, cúi người đặt dưới gầm bàn, kiểm tra xem nước khoáng ở góc tường còn đủ hay không, tiện tay thu dọn túi rác đã đầy, đã ra đến cửa rồi, cuối cùng anh vẫn quay đầu lại.
“Chúc Kim Hạ.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, trái tim như treo lơ lửng. Ánh mắt bất an đó khiến Thời Tự thấy khó chịu, cô vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng anh biết rõ hơn ai hết, cô chỉ đang cố gắng gồng mình.
Anh nhìn vào đôi mắt ấy, cuối cùng cũng không nói gì, xoay người bỏ đi.