• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lớp học, lũ trẻ đang tự học buổi tối, vì sự xuất hiện của Hiệu trưởng mà hơi náo loạn, ai nấy đều vươn cổ ra nhìn hành lang.

Đốn Châu quay đầu lại bực bội nói: “Tất cả ngồi xuống làm bài tập cho thầy!”

Cậu thấp giọng hỏi Thời Tự trên hành lang.

“Họp gì thế, sao em không nghe nói?” Cậu không nhớ Thời Tự đã từng nhắc đến việc cuối tuần sẽ đi họp ở huyện thành.

Vài giây sau.

Thời Tự nói: “Thông báo bất ngờ.”

Đốn Châu cũng không nghĩ nhiều, châu, huyện là như vậy. Cứ ba ngày lại họp một lần, chuyện nhỏ nhặt cũng có thể gọi mọi người dậy để họp khẩn cấp, đặc sản Trung Quốc mà.

“Vậy khi nào anh quay trở lại?”

“Trước khi lên lớp vào thứ hai.”

“Hả, đi lâu thế à?” Đốn Châu nhẩm tính, cả thảy ba ngày: “Họp gì mà dài dòng thế?”

“Tôi sẽ cố gắng đi sớm về sớm.” Thời Tự dừng lại một chút: “Trường học bên này em chú ý chút nhé, có việc gì thì liên lạc ngay, tôi luôn túc trực.”

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Đốn Châu, Thời Tự liền rời đi.

Anh không mượn xe của lão Lý, lần này đi mấy ngày, nếu mượn xe thì lão Lý sẽ gặp khó khăn trong việc đi lại.

Vác túi xách lên vai, đội mũ bảo hiểm lên đầu, Thời Tự lái xe máy phóng thẳng đến huyện thành. Lúc rời đi là bảy giờ rưỡi tối, anh đi nhanh, mười giờ đã đến nơi.

Trên đường đi nhanh như gió, ngoài tiếng gió ồn ào bên tai, hình như anh có thể nghe thấy Chúc Kim Hạ đang nói chuyện.

“Anh không cần mạng nữa à? Không được vượt quá tốc độ!”

Trong ba tháng đó, cô luôn nhắc nhở anh như vậy.

Từ nhỏ Thời Tự đã lớn lên trên núi, có thể nhìn thấy rõ sự tuân thủ quy tắc hoàn toàn khác biệt trên người Chúc Kim Hạ, cô tuân thủ quy định, giữ vững giới hạn đạo đức, hoàn toàn khác với phong cách uống rượu vui chơi phóng khoáng của núi rừng.

Trên núi không có cảnh sát giao thông, cũng không có đèn giao thông, càng không có lưu lượng xe cộ khổng lồ như trong thành phố, rất nhiều lúc lái xe ban đêm, mọi người muốn lái bao nhanh thì cứ lái.

Thêm vào đó, người Tây Tạng thích uống rượu, lái xe trong tình trạng say rượu cũng là chuyện xảy ra như cơm bữa.

Nhưng Chúc Kim Hạ kiên quyết phản đối, chỉ cần anh và Đốn Châu có dấu hiệu vượt quá tốc độ, cô nhất định sẽ lải nhải cho đến khi bọn anh chịu nghe lời mới thôi.

Thỉnh thoảng lão Lý uống rượu say, lái xe từ trường học về tiệm sửa xe, cô cũng sẽ nghiêm khắc cấm cản, thúc giục những giáo viên chưa uống rượu đưa ông ấy về.

Lão Lý hay nói đùa rằng đây nào phải là đón một cô giáo tình nguyện, đây rõ ràng là đón một “Võ Tắc Thiên” giá lâm mà.

Nghĩ đến những chuyện này, ánh mắt Thời Tự dịu đi một chút, không còn nghiêm trọng như vậy nữa.

Theo một ý nghĩ xuất hiện trong đầu, những chuyện liên quan đến cô như thể được xâu chuỗi lại, cứ lần lượt hiện ra. Trên đường đi huyện thành, anh nhớ đến việc cô đến cả nửa thùng nước cũng cầm rất vất vả, rửa bát cũng có thể bị nước sông lạnh đến nỗi giật mình, suýt chút nữa thì làm vỡ bát.

Cô không giỏi làm việc nhà, khả năng thực hành lại kém, không giống như lời nói đao to búa lớn của cô.

Điều này hoàn toàn trái ngược với phương châm nuôi dạy con cái trên núi, dân miền núi đa phần giỏi chịu đựng, sức trâu, còn cô là người trí thức chính hiệu, lần đầu tiên tiếp xúc liền có thể tưởng tượng ra được gia đình đã nuôi dạy cô như thế nào, có lẽ là từ nhỏ đã là người mười ngón tay không chạm vào nước mùa xuân, ăn bằng miệng, mặc bằng tay.

Nhưng xung quanh đều là những bóng dáng thực tế trần trụi, anh lại chỉ hướng về tâm hồn thanh cao không vướng bụi trần kia.

Thời Tự không thể tưởng tượng nổi, với dáng vẻ yếu đuối kia của cô, làm sao có thể chăm sóc bệnh nhân trong bệnh viện. Cô cầm nổi ấm nước nóng sao, phân biệt được các loại thực phẩm trong căn tin sao, lúc bà cụ thức giấc ban đêm có đỡ được không…

Có một khoảnh khắc, Thời Tự thậm chí còn cảm thấy nếu như cô không ly hôn cũng tốt, ít nhất thì Vệ Thành cũng sẽ ở bên cạnh giúp cô, dù cho không phải là một người chồng đạt chuẩn, nhưng cũng có thể làm một người giúp việc có năng lực, phải không?

Trên đường đi, anh cứ quay cuồng trong những suy nghĩ kỳ lạ này, trong đó rõ ràng nhất chính là—

Có lẽ anh điên rồi, nếu không thì sao lại lái xe ban đêm đến Miên Thủy?

Đến đó rồi làm gì? Không đột ngột sao?

Như thể bị ma ám.

Nhưng trước mắt luôn có một khuôn mặt xuất hiện, người phụ nữ hốc mắt đỏ hoe nhìn trời, che giấu nói trời nóng quá, sắp mưa rồi.

Càng lúc càng nhíu mày chặt hơn, Thời Tự lái xe càng lúc càng nhanh, vượt quá tốc độ như gió.

Anh để xe ở bãi đỗ xe của trường tiểu học huyện thành, nói với bác bảo vệ một tiếng rồi quay người gọi điện cho tài xế quen. Trên núi mỗi ngày chỉ có một chuyến xe khách đi Miên Thủy, nhưng lại có không ít tài xế chạy thêm.

Đối phương ngạc nhiên nói: “Miên Thủy? Bây giờ đi à???”

Tuy xe dù thời gian linh hoạt, có thể khởi hành bất cứ lúc nào, nhưng từ trên núi đi xuống thành phố mất nhiều thời gian, thường là khởi hành trước buổi trưa, đến tối vừa hay đến nơi. Hơn nữa buổi sáng có nhiều người đi, chớp mắt là có thể ghép được một chiếc.

Đây là lần đầu tiên gặp người khởi hành vào giờ tối om này, tài xế không muốn đi lắm, dù sao thì đường núi quá nguy hiểm, lại còn phải vượt qua núi tuyết.

Đã cuối tháng chín rồi, ở nơi cao nhất, ban đêm lúc nhiệt độ thấp nhất đã có thể có tuyết rơi.

“Chỉ có một mình anh, lại còn là giờ này, thôi đi, có việc gì không thể đợi sáng mai rồi đi à?”

Thời Tự ngắn gọn nói: “Tôi có thể trả thêm tiền.”

Đầu dây bên kia dừng lại: “Thêm bao nhiêu?”

“Anh quyết định là được.” Không do dự một chút nào.

Thời Tự nói xong liền khựng lại, lại cảm thấy xa lạ. Anh quả thật là mê muội rồi, đến cả tiền cũng không thèm tính toán nữa.

Bình thường ghép xe đi Miên Thủy mất 300 tệ một người, hôm nay Thời Tự chơi sộp bao xe, tài xế liền hét giá 1500 tệ.

Giá cả đã thỏa thuận xong, tài xế không nhịn được, vẫn là phát hiện lương tâm mà cho anh một lời khuyên.

“Như vậy thì lỗ cho anh quá. Hay là thế này, tôi có mấy người bạn lái xe tải, tối nay cũng phải chạy đêm, tôi tìm cho anh một người tối nay đi Miên Thủy, anh đi cùng xe với họ, cho vài đồng là được.”

Như vậy anh ta tiện, anh cũng tiện.

Người Tây Tạng cũng không quá quan tâm đến tiền bạc, có lúc còn thích giúp đỡ hơn.

Nửa tiếng sau, một chiếc xe tải chở hàng màu xanh thẫm dừng lại trước cổng trường tiểu học huyện thành, có người thò đầu ra từ cửa sổ xe: “Là anh muốn lên Miên Thủy sao?”

Thời Tự cầm túi xách lên xe, lấy thuốc lá và bật lửa vừa mới mua ở quán tạp hóa ra khỏi túi, thuốc lá Ngọc Khê 25 tệ một bao.

Bác tài là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, nhận lấy thuốc lá anh đưa, nói: “Chuyện gì mà gấp gáp thế, nửa đêm còn chạy xuống thành phố?”

Thời Tự thản nhiên nói: “Nhà có chút chuyện.”

Trong bệnh viện.

Bệnh tình của bà nội không có biến chứng, huyết áp đang hồi phục, chỉ là bà cụ không có tinh thần, luôn thích ngủ.

Ban đêm bà tỉnh lại một lúc, Chúc Kim Hạ kéo ghế trông bệnh đến bên giường. Cô ngồi trên ghế, đầu gối lên cạnh bà nội, hai bà cháu dựa vào nhau mà nói chuyện phiếm.

Bà nội chọc trán cô. “Cháu này, muốn ly hôn thì cũng phải ly hôn sớm chứ, lại còn chần chừ đến bây giờ. Hôm trước bà xem tin tức, chuyên gia nói độ tuổi sinh con tốt nhất của phụ nữ là từ hai mươi lăm đến hai mươi chín tuổi, nhìn cháu kia, sắp bỏ lỡ rồi.”

Chúc Kim Hạ nói đùa khiến bà cười: “Đừng nghe chuyên gia nữa, tuổi này làm gì mà chẳng phải là tốt nhất? Tuổi này cháu đi nhặt rác cũng nhặt được nhanh nhất, nhiều nhất. Phải không, đại ca?”

Bà nội Chúc bị chọc cười.

“Nói nhăng nói cuội gì thế?”

“Nói thêm nữa, ai mà muốn nuôi con nít chứ, vất vả lắm bà ơi.” Chúc Kim Hạ nghiêm túc hỏi: “Bà nội, bà có biết người phụ nữ mà cháu ngưỡng mộ nhất trên đời này là ai không?”

“Là ai?”

“Là Bạch Tố Trinh.” Chúc Kim Hạ nói: “Sinh con xong liền đi nghỉ dưỡng ở Tháp Lôi Phong, không cần phải chăm con, không cần phải dạy con làm bài tập, lại còn không cần phải xử lý những chuyện lặt vặt trong gia đình, vừa ra khỏi tháp con trai đã đỗ Trạng nguyên, quá là nhàn hạ phải không?”

Bà nội cười đến nỗi hụt hơi, thế mà lại khiến Chúc Kim Hạ giật mình, vội vàng bảo cháu không nói linh tinh nữa.

Đầu giường một chiếc đèn ngủ nhỏ đang bật, hai bà cháu cứ thế nói những câu chuyện vô bổ, về chuyện ly hôn, cuối cùng bà nội cũng thông suốt.

Bà chỉ có một yêu cầu: “Lần sau tìm đối tượng, nhất định phải để bà xem mắt!”

“Vâng vâng vâng, bà cứ việc xem mắt.” Chúc Kim Hạ lại hỏi: “Vậy xin hỏi yêu cầu của bà đối với người yêu tương lai của cháu là…?”

“Trước tiên phải đẹp trai, như vậy thì gene mới tốt.” Bà nội bẻ ngón tay tính toán.

Chúc Kim Hạ gật đầu, điểm này cô giống bà nội, đều là người cuồng nhan sắc như nhau.

“Tiếp theo phải tốt với cháu, không phải kiểu nói hay như hót kia, nói thì có thể không nói, nhưng việc vẫn phải làm.” Nhớ đến Vệ Thành, bà nội vẫn còn tức giận: “Đàn ông là phải có trách nhiệm, có năng lực, để phụ nữ nuôi gia đình còn bản thân cả ngày chơi game thì coi là cái thá gì?”

Cái gì mới coi là nói ít làm nhiều đây?

Chúc Kim Hạ hơi khựng lại, không hiểu sao lại nhớ đến vị Hiệu trưởng miệng thì cay nghiệt nhưng lòng lại tốt bụng, luôn âm thầm cống hiến kia.

Dạy học mà không mong muốn được báo đáp điều gì, vậy có coi là việc lớn không?

Cô không thoải mái lắc lắc đầu, cố gắng đuổi hình ảnh người ta ra khỏi đầu.

“Còn gì nữa ạ?”

“Điều cuối cùng, phải có nhân phẩm tốt.” Bà nội chỉ chỉ trán cô: “Cháu xem nhà kia kìa, bình thường trông thì tốt với cháu, nhưng đến lúc quan trọng, hừ, cả nhà hợp sức bòn tiền của cháu. Chúng ta phải tìm người sẵn lòng chi tiền cho cháu, chứ không phải là người nhăm nhe tài sản của cháu như thế.”

Chi tiền cho cô à…

Hình ảnh người kia vừa mới bị đuổi đi lại chui trở lại trong đầu.

Chúc Kim Hạ nhớ đến vô số khoảnh khắc, từ bát mì full topping do “người yêu cũ” của anh nấu đến ly cà phê mà anh mua cho cô vào đêm trước ngày đầu tiên cô lên lớp, từ những bữa cơm ngày càng phong phú sau khi cô đến trung tâm giáo dục, đến ly trà sữa mà anh lặn lội đến huyện thành mua cho cô.

Chờ đã, Chúc Kim Hạ nhớ đến kiểu trai tồi trên mạng, kiểu người chỉ gửi lì xì 5 tệ 2 hào, nhưng lễ nào cũng gửi.

Cô do dự hỏi bà nội: “Chi bao nhiêu tiền mới coi là sẵn lòng chi?”

Bà nội nói: “Làm sao mà có con số cụ thể được? Người ta có người giàu có người nghèo, tỷ phú chi cho cháu 80 – 100 nghìn, cũng không bằng người lương tháng 10 nghìn chi cho cháu 8 nghìn.”

Rất nhanh, Chúc Kim Hạ phát hiện ra người mà cô đang so sánh trong lòng vậy mà lại là Thời Tự, cảm thấy chuyện không lành, cô vội vàng nói lảng sang chuyện khác.

“Đó là tiêu chuẩn của bà, cháu tìm bạn trai chỉ có hai tiêu chuẩn.”

“Hai tiêu chuẩn nào?”

“Có hai kiểu người không thể yêu. Một là người đã có người yêu, chúng ta không thể làm chuyện thất đức đó được.”

Bà nội gật đầu: “Vậy kiểu người còn lại thì sao?”

“Kiểu còn lại là người không có ai yêu, người khác không cần, chúng ta cũng không cần!”

“…”

Hai bà cháu cười ha hả trong phòng bệnh.

Nói chuyện một lúc, bà nội lại mệt rồi, dần dần nhắm mắt lại.

Chúc Kim Hạ nằm trên ghế trông bệnh, đang định ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhàng trên đỉnh đầu.

“Kim Hạ.”

“Dạ?”

“Không phải là vì cháu vừa mới ly hôn mà bà đã thúc giục cháu tìm người mới, chỉ là bà luôn nghĩ, ba mẹ cháu đều không ở bên cạnh, từ nhỏ cháu đã thiếu thốn quá nhiều, có thêm người yêu thương cháu cũng tốt.”

Cô nghẹn lại.

“Cơ thể bà ngày một yếu đi, nửa thân đã chôn vào đất rồi, luôn mong muốn sau khi bà đi rồi, sẽ có người thay bà yêu thương cháu.”

Hốc mắt Chúc Kim Hạ cay xè, sợ bà nội buồn, cô cố ý nói: “Từ từ ạ, nào có nhanh như vậy, bây giờ cháu tìm bạn trai cũng là tái hôn rồi, không được chuộng trên thị trường hôn nhân đâu. Cho nên bà giữ gìn sức khỏe, phải sống lâu trăm tuổi mới có thể nhìn thấy bạn trai mới của cháu.”

Bà nội cười, nói đây không phải là cô gái mà bà dạy dỗ.

“Bà nói cho cháu biết, nếu như giá trị của một người sẽ bị hao mòn vì hôn nhân, vậy thì chứng tỏ hôn nhân không phải là thứ tốt đẹp gì, chỉ là đống thối nát mà thôi.”

Chúc Kim Hạ sững sờ.

“Cho nên nhất định phải tìm một người yêu thương cháu, tìm một người sẽ không cảm thấy giá trị của cháu bị tổn hại vì ly hôn. Nếu như tái hôn không thể khiến cháu hạnh phúc hơn, vậy thì thà không bước vào hôn nhân nữa, cháu nhớ kỹ chưa?” Bà nội nói từng chữ một cách dứt khoát.

Bà cụ có một trai một gái, trung niên mất chồng, lúc về già lại mất con trai, vậy mà vẫn kiên cường vượt qua. Bà cụ có nhan sắc xinh đẹp, trình độ văn hóa cũng tốt, những năm trước cũng có rất nhiều người đến giới thiệu đối tượng tái hôn, nhưng bà lại thà thiếu còn hơn chọn bừa, chưa bao giờ chấp nhận thỏa hiệp.

Mọi người xung quanh đều khuyên bà cụ, nói phụ nữ một mình nuôi con không dễ dàng, tại sao không tìm một người bạn đời để cùng nhau cố gắng chứ.

Bà cụ nói tôi một mình nuôi con đã rất vất vả rồi, tại sao lại phải tìm một ông già, tự kiếm thêm một người để mình phục vụ làm gì? Lẽ nào tôi muốn tự hành hạ bản thân ư?

Sự cứng đầu kia đã giúp bà cụ vượt qua những năm tháng khó khăn nhất, giờ đây cũng được hiển hiện trên người Chúc Kim Hạ.

Dưới ánh đèn ngủ vàng vọt, Chúc Kim Hạ chậm rãi dùng sức gật đầu đáp.

“Cháu nhớ kỹ rồi ạ.”

Ngủ trong bệnh viện không yên giấc, chỉ cần hơi cựa quậy một chút là chiếc ghế trông bệnh bên dưới liền kẽo kẹt. Chúc Kim Hạ trằn trọc một lúc, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của bà nội, nửa đêm liền chạy ra ghế dài trên hành lang ngồi.

Cô lấy tài liệu dự án nghiên cứu khoa học ra xem lại tới rạng sáng, mãi đến khi cơn buồn ngủ ập đến, xác định mình có thể ngủ ngay lập tức, cô mới nhẹ nhàng quay trở lại ghế trông bệnh trong phòng để chợp mắt một lúc.

Nhưng vừa mới nhắm mắt chưa được bao lâu, tiếng bước chân trên hành lang liền nhiều hơn, cô y tá tốt bụng đẩy cửa vào, thúc giục cô đưa bà cụ đi kiểm tra lại.

“Lát nữa đông người lại phải xếp hàng, tranh thủ lúc này chưa có ai, mau đi chụp CT đi.”

Chúc Kim Hạ mượn xe lăn từ phòng y tá, bà nội nhìn thấy cảnh này, tức cười bảo:

“Bà bị cao huyết áp chứ không phải liệt nửa người, cần gì phải làm lớn chuyện như vậy?”

“Bác sĩ nói lúc này huyết áp của bà vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, có thể không vận động thì đừng vận động vẫn tốt hơn.”

Cô kiên quyết đẩy bà nội đến phòng chụp CT, thức khuya lại thêm chưa ăn sáng, một đoạn đường ngắn cũng khiến cô thở hồng hộc.

Tòa nhà nội trú và phòng chụp CT ở hai tòa nhà khác nhau, phòng khám bệnh đông nghịt người. Trong lúc chờ đợi, Chúc Kim Hạ thấy ghế dài ở cửa đều có người ngồi.

Cô gần như thức trắng cả đêm, nửa đêm về sau mới chợp mắt được một lúc, lúc này mắt vẫn còn sưng, không biết là do hôm qua khóc hay là do thiếu ngủ phù nề, cô ngồi trên xe lăn soi lại bản thân trong điện thoại.

Trong lúc đó điện thoại đột nhiên sáng lên, khuôn mặt trên màn hình biến mất, thay vào đó là ảnh đại diện hình ngọn núi kia.

Trái tim cô đập nhanh, mở ra xem, Thời Tự gửi tin nhắn hỏi cô tình hình của bà nội thế nào.

Chúc Kim Hạ trả lời: [Cũng tạm được, trông khá ổn định, lúc này đang chụp CT kiểm tra lại.]

Nhìn đồng hồ lại hỏi: [Tiết đầu tiên anh không có lớp à?]

Bên kia không có động tĩnh.

Chúc Kim Hạ ngáp một cái, cầm điện thoại ngồi trên xe lăn, vừa chờ bà nội kiểm tra xong vừa chờ tin nhắn trả lời của Thời Tự, mí mắt như thể bị gắn chì, cứ nặng trĩu rơi xuống.

Thời Tự gửi tin nhắn lúc đang ở ngoài cổng, lúc này anh đã đứng trước cửa bệnh viện.

Con đường lái xe ban đêm như thể không có điểm dừng, núi non chập chùng, dọc đường đi chỉ có sông Kim Sa làm bạn đồng hành.

Lúc trời tờ mờ sáng, những ngọn núi xanh bên đường dần dần biến mất, xe từ quốc lộ đi vào cao tốc thành phố, sau đó đi ra từ một lối ra, hòa vào con đường tám làn xe rộng rãi bằng phẳng.

Trong tầm mắt không còn núi cũng không còn nước, thành phố lờ mờ trong màn sương mù dày đặc, dòng xe cộ tấp nập tới lui xua tan đi sự yên tĩnh của buổi sáng.

Lúc này, Thời Tự không thường hút thuốc cũng đã hút hết nửa bao thuốc lá cùng bác tài, trong mắt có những tia máu đỏ li ti.

Bác tài đưa anh đến cửa bệnh viện theo chỉ dẫn của bản đồ, còn chúc anh mọi chuyện thuận lợi, gia đình bình an.

Thời Tự cầm chiếc túi xách xẹp lép xuống xe, ngẩng đầu nhìn cánh cổng bệnh viện hoành tráng trước mặt, cằm vừa mới cạo sạch sẽ tối hôm qua đã lại mọc ra một lớp râu lún phún màu xanh khác, bộ quần áo cũng nhăn nhúm không khác gì dưa chua.

Anh mua một chai trà “Đông Phương Mỹ Nhân” ở quầy báo trước cửa, uống vài ngụm hết chai, lại quay đầu xin ông chủ quầy kẹo cao su, xé bao rồi ném vài viên vào miệng.

Vị bạc hà mạnh mẽ mang theo cơn lạnh buốt xộc thẳng lên đầu, cũng khá là tỉnh táo.

Làm xong mọi việc, anh lại nhấc túi lên, phờ phạc bước vào sảnh khám bệnh, nhìn xung quanh muốn tìm phòng chụp CT, còn chưa nhìn thấy biển hiệu đã nhìn thấy cái người đang ngủ gà ngủ gật trên xe lăn kia.

Nói ra thì kỳ lạ, trong sảnh người qua lại tấp nập, cô chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản màu sáng, ngồi trên xe lăn lại càng thấp bé hơn lúc bình thường. Người con gái ấy vốn nên bị dòng người xô bồ che khuất, đáng lẽ ra không nên nổi bật trong mắt anh như thế này.

Nhưng anh lại nhận ra cô ngay lập tức.

Lúc đó là lần đầu tiên gặp mặt trên núi, anh nhìn thấy cô ngay lập tức cũng dễ hiểu thôi, dù sao thì người trên núi có làn da đen, không ai trắng như bóng đèn trăm watt được như cô cả.

Nhưng đây là thành phố, người dân ai cũng trắng bật tông, còn cô lại như thể mở thêm một bộ lọc, cực kỳ đặc biệt trong mắt anh.

Thời Tự cười, cảm thấy mình có lẽ là vô phương cứu chữa rồi.

Lúc đi xe ban đêm, vì sợ bác tài mệt mỏi, anh còn thay phiên lái xe với bác tài, đến trạm dừng nghỉ việc đầu tiên là đi vệ sinh, việc thứ hai là mua cà phê, uống liên tục năm sáu chai vẫn cảm thấy mệt.

Tập trung chú ý trong thời gian dài, não cũng như nhão ra, không tài nào suy nghĩ được thêm điều gì khác, chỉ có dây thần kinh căng thẳng là vẫn căng như dây đàn.

Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Chúc Kim Hạ, dây thần kinh kia đột nhiên chùng xuống.

Trên đường đến đây anh vẫn luôn tự hỏi, có đột ngột không, chạy xa xôi như vậy, có hỏi qua người ta có cần anh hay không chưa.

Nhưng lúc này đây, khi đã nhìn thấy cô rồi, anh lại cảm thấy đáng giá biết bao. Dù cho có bị mắng là đột ngột, là tùy tiện, nhưng ít nhất anh cũng đã gặp được cô rồi, phải không?

Đã bao lâu rồi?

Hơn một tháng rồi chứ?

Vượt qua núi non chập chùng, cuối cùng anh cũng đến trước mặt cô.

Quả nhiên là cô giáo Chúc của bọn họ.

Thời Tự dừng bước, nhìn chằm chằm người phụ nữ kia và chiếc xe “thời thượng” của cô từ xa, khóe miệng nhếch lên, rất nhanh liền tiếp tục bước đi, tốc độ còn nhanh hơn lúc trước.

Anh dừng lại trước mặt Chúc Kim Hạ, nhìn đầu cô gật gù từng nhịp, mỗi lần tỉnh lại cũng chỉ là nheo mắt và hơi ngẩng cằm lên một chút, còn chưa mở mắt ra đã vội nhắm lại để tiếp tục giấc ngủ chẳng ngon.

… Giống hệt như lúc vừa mới lên núi, lần đầu tiên nghe giảng liền ngủ gật trong lớp anh.

Lúc đó anh nghĩ gì nhỉ?

Quả nhiên là công chúa đến từ thành phố, không nể mặt chút nào, ngủ say sưa, đến cả chuông tan học cũng không đánh thức được cô.

Suy nghĩ chậm rãi quay trở lại. Giữa sảnh khám bệnh là mái vòm tròn trong suốt, ánh sáng dịu dàng chiếu lên người cô giống như lớp lưới bạc được dệt bằng ánh trăng.

Một tia sáng chiếu lên mặt cô, hơi chói mắt, khiến cô ngủ không yên, lông mày cũng hơi nhíu lại.

Thời Tự nhìn khuôn mặt mệt mỏi tái nhợt của cô, nhận thấy dưới mí mắt cô có thêm hai quầng thâm mắt hơi xanh xao. Người da trắng là vậy đấy, hơi thức khuya một chút cũng trông tiều tụy một cách rõ rệch.

Anh cúi đầu nhìn cô, hơi giơ tay lên, không lệch một ly mà che đi tia sáng kia.

Vốn là muốn để cô ngủ yên giấc một chút, nhưng đáng tiếc ánh sáng thay đổi làm Chúc Kim Hạ cảm nhận được, lông mi run rẩy hai cái, chậm rãi mở mắt ra.

Phản ứng đầu tiên là — Sao mình lại ngủ gật thế này?

Sau khi nhìn thấy người trước mặt, phản ứng thứ hai là — Chắc là chưa tỉnh ngủ?

Chúc Kim Hạ trợn trừng mắt nhìn người trước mặt, ánh mắt mơ hồ, tầm mắt từ mái tóc hơi rối bù của anh đến lớp râu lún phún mọc lên như măng, rồi đến bộ quần áo nhăn nhúm và chiếc túi xách xẹp lép trong tay, hoàn toàn khác với dáng vẻ trong cuộc gọi video tối hôm qua.

“… Tôi đang mơ sao?”

Chúc Kim Hạ khó hiểu nhíu mày, tưởng mình chưa tỉnh ngủ, không nghĩ ngợi gì, giơ tay lên tát mình một cái.

“Chát”, một tiếng giòn giã.

Cô hít một hơi lạnh, phát hiện người trước mặt vẫn còn ở đó, nhìn kỹ lại, bộ quần áo này không phải là bộ quần áo đã nhìn thấy trong cuộc gọi video tối hôm qua sao?

Mơ cũng không thể nào chi tiết như vậy chứ?!

Chúc Kim Hạ không thể tin nổi mà trợn trừng mắt.

“Thời Tự?”

Người kia nhìn xuống.

“… Sao anh lại đến đây ??????”

Thời Tự ném chiếc túi xách trong tay lên đùi cô.

“Đến xem màn biểu diễn nghệ thuật của em.”

••••••••

Lời tác giả:

Hôm qua dài quá, hôm nay để tôi dịu dàng viết ngắn lại một chút (thật ra cũng 5500 chữ rồi!).

Đoạn sau đều là màn đối diễn của hai người họ, trước tiên tôi sẽ hét lên một tiếng, mọi người cứ nhảy múa theo là được (?).

Tất cả đều có lì xì, đều có đều có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK