Chủ nghĩa quan liêu, Chúc Kim Hạ không phải là chưa từng thấy, nhưng cũng không tính là nhiều.
Tuy trường đại học cũng không thể tránh khỏi những “luật bất thành văn” nơi công sở, nhưng thứ nhất là cô không làm công tác hành chính, thứ hai là cô không giống như các giáo sư ngành Khoa học Kỹ thuật phải nhận dự án, tiếp xúc với khách hàng. Là giảng viên Khoa học Xã hội và Nhân văn, lại là ngành Tiếng Anh hiện đang ở vị thế khó xử, hơi thừa thãi, cô chỉ cần dạy tốt, nghiên cứu tốt là được.
Tuy cũng thường xuyên bị làm phiền bởi những cuộc họp triền miên của khoa, những chỉ thị, chính sách bất tận của lãnh đạo, nhưng trên lớp, cô đối diện với những thanh niên hai mươi tuổi nhiệt huyết, sau giờ học, cô tiếp xúc với những bậc thầy văn học trong lịch sử Tiếng Anh, nhìn chung, cuộc sống đối xử với cô không tệ, thế giới tinh thần tương đối phong phú.
Lần đầu tiên được chứng kiến phong cách quan liêu trực diện như vậy, thật sự khiến người ta… mở mang tầm mắt.
Trên núi, không chỉ có không khí loãng, mà còn có cả lớp vỏ bọc lịch sự giữa người với người.
Chúc Kim Hạ đứng ở một góc sân, bỗng nhiên cảm thấy điện thoại rung lên.
Cúi đầu nhìn, rất nhiều tin nhắn hiện lên, đều không phải là tin nhắn tức thời.
Sau khi vào làng, tuy đã có sóng, nhưng tín hiệu cứ nhảy múa tango giữa một, hai vạch, những tin nhắn mà Thời Tự gửi lúc có lúc không, cùng lúc ập đến.
[Bây giờ cô đang ở đâu?]
[Đến làng rồi à?]
[Đã ăn cơm chưa?]
Tin nhắn cuối cùng.
Thời Tự: [Chúc Kim Hạ?]
Khoảng cách giữa các tin nhắn là từ vài phút đến vài chục phút, tin nhắn mới nhất là vừa mới gửi.
Chúc Kim Hạ vội vàng trả lời: [Tín hiệu trên núi không tốt, giờ tôi mới nhận được.]
Tin nhắn cứ xoay vòng vòng, không biết đã gửi đi chưa, giây tiếp theo, điện thoại của Thời Tự gọi đến.
“Sao không trả lời tin nhắn?”
Chưa kịp để cô trả lời, câu tiếp theo đã nối tiếp: “Cô không sao chứ?”
Giọng điệu này…
Chúc Kim Hạ hơi ngẩn người: “Tôi có thể có chuyện gì chứ?”
“…” Đầu dây bên kia im lặng một lúc, giọng điệu dịu dàng hơn: “Cô không trả lời tin nhắn, tôi cứ tưởng…”
Cứ tưởng gì?
Cô đợi một lúc, nhận được một câu: “Cô đã ăn cơm chưa?”
Sao lại hỏi những câu chẳng đầu chẳng đuôi thế này.
Chúc Kim Hạ đưa điện thoại ra xa tai, nhìn màn hình, nhưng thực ra hành động này là thừa thãi, bởi vì số điện thoại có thể cần xác nhận, nhưng giọng nói thì không thể nhầm lẫn.
Tất nhiên cô biết mình đang nói chuyện với ai, chỉ là người này không giống Thời Tự.
“Anh vội vàng tìm tôi, chỉ để hỏi chuyện này?”
Đầu dây bên kia im lặng một lát.
“Không phải.” Thời Tự cân nhắc từ ngữ: “Tôi lo lắng cho Đa Cát, cô không hiểu ông ta, ông ta—”
“Là một tên biến thái?”
Là giáo viên Ngữ văn tạm thời, Chúc Kim Hạ tốt bụng giúp anh chọn ra từ ngữ chính xác nhất trong《Từ điển Hán ngữ》.
“…”
Thời Tự ngay lập tức nhận ra điều gì đó, giọng nói trở nên căng thẳng: “Sao vậy, ông ta đối với cô…?”
“Không có.” Chúc Kim Hạ liếc nhìn hai cô gái đang rửa bát bên cạnh bồn nước, lặng lẽ lùi ra xa, đi đến đầu kia sân: “Là hai cô gái đi cùng xe, mới tốt nghiệp, xuống nông thôn…”
Cô dừng lại bên hàng rào, kể lại những chuyện đã gặp dọc đường. Giọng nói rất nhỏ.
Buổi chiều nắng gắt, may mà trên đầu có một cây đại thụ, cành lá sum suê, che khuất gần hết ánh nắng mặt trời, chỉ còn sót lại những tia nắng loang lổ trên mặt đất.
Cành lá lay động, Chúc Kim Hạ bỗng nhiên có cảm giác như đang ở thời học sinh, thì thầm to nhỏ với bạn bè, buôn chuyện.
Đối với những hành vi của Đa Cát, Thời Tự dường như không hề ngạc nhiên, Chúc Kim Hạ không nhịn được hỏi: “Anh đã biết từ lâu ông ta có sở thích này sao?”
“Ừ.”
“Vậy sao anh không nói cho tôi biết?” Chúc Kim Hạ không dám tin vào tai mình: “Lại còn để tôi đi theo ông ta, cũng không ngăn cản?”
Chỉ nghe thấy đầu dây bên kia cười lạnh một tiếng: “Ngăn cản? Ngăn cản thế nào? Học sinh bị tiêu chảy, tôi chỉ đi có hai phút, quay lại thì cô đã lên núi rồi.”
Cô không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến chuyện này, Thời Tự liền nổi giận.
“Chúc Kim Hạ, tôi đã từng nói là trị an ở vùng núi không tốt chưa?”
“Đã nói, nhưng mà—”
“Nhưng mà cô có chân, là người trưởng thành, có khả năng tự chủ, có thể tự chịu trách nhiệm cho quyết định của mình.” Anh trả lại cho cô từng chữ, từng chữ mà cô đã nói.
“…”
Cô cạn lời.
“Tôi có thể ngăn cản thế nào? Chặt chân cô à?”
Nắng thật gắt. Mặt cô đỏ bừng.
Chúc Kim Hạ cố gắng quạt mát, chuyển chủ đề: “Vậy mọi người đều biết Đa Cát là kẻ lưu manh sao?”
Thời Tự thì không nói, nhưng các giáo viên khác đều nhìn thấy cô đi cùng Đa Cát, vậy mà chẳng ai nhắc nhở cô một câu.
Chúc Kim Hạ cảm thấy khó chịu.
May mà Thời Tự nói: “Họ không tiếp xúc nhiều với Đa Cát.”
Cô lại thoải mái hơn.
Nhưng mà—
“Vậy sao anh biết?”
“Tôi đã nhìn thấy lúc đi họp ở huyện, còn có cuối năm ngoái, có một nữ giáo viên ở trường…”
Thời Tự nói ngắn gọn, không đi sâu vào chi tiết.
“Nữ giáo viên đó sao vậy?”
“…”
“Kể đi.” Cô giục giã.
“Chẳng có gì để kể, đầu năm nay cô ấy đã chuyển trường rồi, cô cũng chưa từng gặp.”
“Chưa từng gặp mới dễ kể chứ, như vậy anh cũng không tính là nói xấu sau lưng người khác.”
Lý sự cùn thế.
Cuộc sống ở vùng núi nhàm chán, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể tạo thành sóng to gió lớn.
Thời Tự hiểu rõ đạo lý im lặng là vàng, nhưng không chịu nổi sự truy hỏi dồn dập của Chúc Kim Hạ.
“… Giáo viên mới tốt nghiệp, được phân đến trường chưa đầy hai tuần, đã bị Đa Cát biết được.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó à?” Thời Tự cười khẩy, nụ cười không hề có chút ấm áp, chỉ có sự mỉa mai lạnh lùng: “Sau đó, ông ta dẫn theo đám tay chân đến, vừa đấm vừa xoa, trước tiên là phát văn phòng phẩm cho học sinh, sau đó là thị uy với giáo viên, qua lại vài lần là quen biết nữ giáo viên mới.”
Giống hệt như lúc ăn trưa hôm nay. Chúc Kim Hạ thầm nghĩ. Trước tiên là hòa đồng với mọi người, khiến người ta bất ngờ, sau đó đột nhiên nổi trận lôi đình, khiến người ta choáng váng.
Giống như huấn luyện chó vậy.
Nghĩ đến đây, cô lại vui vẻ.
“Hóa ra sáng nay ông ta đến tặng sữa, tặng bánh mì, là vì tôi hả?”
Tuy Thời Tự cũng nghĩ như vậy, nhưng lời nói ra lại là: “Chúc Kim Hạ, tự luyến cũng là bệnh, phải chữa đấy.”
Vì tò mò, Chúc Kim Hạ không so đo với anh: “Sau đó thì sao?” Cô nhỏ giọng hỏi.
“Sau đó ông ta lại đến trường hai lần như vậy, liền dọa được cô ấy.”
Chính quyền xã cách trường học không xa, đi bộ chỉ mất mười phút. Trường học quản lý học sinh rất nghiêm ngặt, nhưng không hạn chế giáo viên ra ngoài. Có lẽ là cô ấy ra ngoài vào ban đêm, hoặc là ông ta ở lại qua đêm. Thời Tự không biết rõ.
Đợi đến khi anh biết chuyện, thì bụng cô giáo kia đã to rồi.
Giữa mùa đông, tiết trời lạnh giá đến mức vòi nước đóng băng, anh bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại vào lúc nửa đêm, đầu dây bên kia có người đang khóc, tiếng nấc nghẹn ngào xen lẫn tiếng kêu cứu hỗn loạn.
“Thầy Hiệu trưởng…”
“Thầy Hiệu trưởng, cứu tôi với…”
Thời Tự chạy đến nhà vệ sinh nữ, chỉ thấy người phụ nữ nằm trên đất, mặt mày tái nhợt, và vũng máu ghê rợn bên dưới.
Vùng núi không có bệnh viện, gọi 120, đợi xe cấp cứu từ huyện đến, ít nhất cũng phải ba tiếng, đi đi về về như vậy, người ta đã chết từ lâu rồi.
Thời Tự định gọi người giúp đỡ nhưng bị cô ấy nắm lấy ống quần.
Cô gái hai mươi tuổi đầu, trên mặt vẫn còn nét ngây thơ, yếu ớt cầu xin anh đừng nói cho ai biết.
“Nếu để người ta biết, tôi sống không nổi mất…”
Thời Tự sững người hai giây, không nói hai lời, bế ngang cô ấy lên, lao ra khỏi nhà vệ sinh.
Xe của lão Lý đang đậu ở bãi đất trống, anh đặt cô ấy xuống cạnh xe, lao như bay về phía tiệm sửa xe, lúc quay lại, trên tay đã có chìa khóa xe.
Lúc đưa đến bệnh viện huyện, cô ấy đã gần như bất tỉnh, thở thoi thóp.
Thời Tự đứng chờ bên ngoài phòng phẫu thuật đến sáng, ngọn đèn đỏ mới tắt.
Lúc bác sĩ đẩy cô ấy ra ngoài, thân thể gầy gò dưới tấm ga trải giường trắng toát bất động, giống như nhịp tim của anh lúc đó.
“Cô ấy…”
“Không sao.” Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nói may mà đưa đến kịp thời, giữ được mạng sống: “Anh là ba của đứa bé à?”
Anh hơi do dự, bác sĩ coi như anh mặc định, liền mắng té tát.
“Nhìn anh cũng không còn trẻ nữa, cô ấy trẻ người non dạ, chẳng lẽ anh cũng không hiểu chuyện sao?”
“Muốn giữ thì giữ, muốn bỏ thì bỏ sớm, kéo dài đến bốn tháng rồi còn phá thai bằng thuốc, muốn chết à?”
“Đến muộn thêm một chút nữa, thì khỏi cần đưa vào phòng phẫu thuật, đưa thẳng đến nhà xác luôn đi.”
Đứa bé đã mất.
Thời Tự theo bản năng nhìn người vẫn còn đang hôn mê, cô gái nằm yên tĩnh trên giường bệnh, gương mặt non nớt, rõ ràng bản thân cô ấy cũng chỉ là một đứa trẻ.
Chính vào khoảnh khắc đó, cuối cùng anh cũng nhận ra một số chi tiết mà anh đã bỏ qua, ví dụ như việc Đa Cát thường xuyên đến trường, ví dụ như việc cô gái nhà nghèo lại ăn mặc lòe loẹt một cách bất thường.
Hoặc có lẽ anh cũng là một trong những “tòng phạm”, bởi vì để thể hiện uy quyền, Đa Cát liên tục gửi đồ đến trường, mà anh chỉ nhìn thấy vẻ ngoài hào nhoáng, chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa về ý đồ phía sau.
Chúc Kim Hạ im lặng lắng nghe đến cuối cùng, nghe thấy tiếng thở dồn dập ở đầu dây bên kia.
“Không phải lỗi của anh.”
“Tôi biết.” Thời Tự cũng không giả nai: “Đó là lựa chọn cá nhân của cô ấy.”
Đều là người trưởng thành, có thể tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, anh chỉ là Hiệu trưởng, không phải là người giám hộ của cô ấy. Hơn nữa, cô ấy chưa bao giờ cầu cứu anh, cho đến giây phút cuối cùng.
Chúc Kim Hạ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hoa Hoa và Tiểu Trương bên cạnh bồn nước, bát đã rửa xong, họ đang ngồi trên bậc thềm chơi nước. Không biết ai là người đầu tiên hắt nước vào người kia, hai người chơi đùa, rất nhanh đã biến thành trò chơi té nước.
Hai mươi tuổi đầu, tuổi thanh xuân phơi phới, họ chẳng khác gì cô giáo trong câu chuyện.
Lúc này, ngồi bên cạnh bồn nước, niềm vui cũng đơn giản như trẻ con.
Nhưng khi châm thuốc cho Đa Cát trên xe, Hoa Hoa cũng từng rất khéo léo. Bị Đa Cát ôm vai, nói những lời tục tĩu, họ cũng chỉ cười, không hề phản kháng.
Quyền lực là gì? “Thuốc độc” của người này, là “mật ngọt” của người kia.
Hoàn hồn, Chúc Kim Hạ nghe thấy bên tai thoáng qua một câu nói: “Tôi chỉ đang nghĩ, nếu tôi phát hiện sớm hơn, can thiệp kịp thời, có lẽ sẽ không có chuyện sau này.”
Chỉ là lúc đó, bản thân Thời Tự cũng đang rối như tơ vò.
“Tôi vừa mới về núi, trường học rối ren, chú Vượng bị bệnh, Đốn Châu không nghe lời, châu còn muốn giải thể trường…”
Chuyện nào cũng cấp bách.
“… Không có thời gian để ý đến đời sống cá nhân của giáo viên.”
“Chân mọc trên người cô ấy, anh quan tâm thì có ích gì?” Nhận thấy bầu không khí quá ảm đạm, Chúc Kim Hạ kịp thời dừng lại: “Tôi hỏi anh này, Thời Tự, bây giờ anh làm Hiệu trưởng, so với năm ngoái đã thuần thục hơn rồi chứ?”
“Coi như là vậy.”
“Chẳng phải vẫn để tôi bị Đa Cát bắt cóc sao?” Cô nói một cách đầy lý lẽ.
Thời Tự nghẹn lời.
“Cho nên nói, chỉ có kẻ trộm ngàn năm, làm gì có người canh gác ngàn năm? Anh có canh chừng cũng không được.” Chúc Kim Hạ cười khẽ: “Ngay cả người xinh đẹp như tôi, khiến người ta nhìn là không thể rời mắt, cũng có thể bị bắt cóc ngay trước mắt anh, những người không thu hút bằng tôi, muốn bắt cóc còn dễ dàng hơn.”
Đầu dây bên kia cuối cùng cũng vang lên tiếng cười khẩy.
“Chúc Kim Hạ, có ai từng khen cô mặt dày hơn tường thành chưa?”
Dày thì dày đi.
Chúc Kim Hạ thở phào nhẹ nhõm, ít nhất anh cũng đã cười, phải không?
Chỉ là—
“Tại sao không công khai hành vi của Đa Cát?”
“Cô tưởng là ai đã cất nhắc Đa Cát?” Giọng điệu Thời Tự bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại nặng nề như tảng đá đè nén khiến người ta khó thở: “Chúc Kim Hạ, vùng núi này đủ đoàn kết, cấu kết từ trên xuống dưới. Đuổi được chó sói, lại đến báo hoa mai, chẳng qua là thay bùn sang cát mà thôi.”