• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả đêm ngủ không ngon, nên hôm sau khi dự giờ, Chúc Kim Hạ liên tục ngáp ngắn ngáp dài.

Rút kinh nghiệm từ hôm trước, cô quyết định “trốn học”.

Cũng không trốn nhiều, chỉ hai tiết, một là tiết Toán của Thời Tự, hai là tiết tiếng Tây Tạng của Đốn Châu.

Cô đã được lĩnh giáo “thực lực” của hai anh em này, ngay cả khi tinh thần tỉnh táo nhất cũng khó chống đỡ được khả năng ru ngủ của họ, huống chi là trong tình trạng thiếu ngủ?

Trong ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.

Giữa buổi chiều, Chúc Kim Hạ vừa ngáp vừa ngồi bên rìa sân thể dục xem học sinh tiểu học học thể dục.

Là lớp 1 hay lớp 2 nhỉ?

Sao mà bé tí hon thế này?

Mấy cô bé đang đá cầu thấy cô, bẽn lẽn đi đến, dùng tiếng Phổ Thông ngọng nghịu mời cô: “Cùng, đá!”

Chúc Kim Hạ xua tay: “Cô đá không giỏi, các em đá đi.”

Cô bé vẫn kiên trì: “Cùng, cùng đá!”

Trước ánh mắt long lanh của cô bé, Chúc Kim Hạ không thể từ chối: “… Được rồi, đừng chê cô gà mờ là được.”

Lũ trẻ chia thành hai đội, thi xem đội nào đá được nhiều hơn.

Thời đi học, Chúc Kim Hạ đã không giỏi đá cầu, bây giờ chân tay lại càng cứng đờ.

Hiệp 1, đá được 5 cái.

Hiệp 2, 3 cái.

Rõ ràng ngoại trừ cô ra, mọi người đều rất giỏi trò chơi này.

Chẳng mấy chốc, đội có Chúc Kim Hạ đã bị bỏ xa về điểm số.

Mấy cô bé đã oẳn tù tì giành được cô về đội lúc đầu còn hớn hở, giờ đây đều im thin thít, túm tụm lại thì thầm to nhỏ một hồi rồi dùng tiếng Phổ Thông lơ lớ nói với cô: “Không chơi với cô nữa.”

Chúc Kim Hạ: “…”

Có thể thấy, trường học này không có dạy môn Kỹ năng sống.

Cô vừa tự an ủi bản thân là người lớn phải rộng lượng, vừa xấu hổ quay trở lại chỗ ngồi thì nghe thấy tiếng cười khẽ sau lưng.

Quay đầu lại, vị Hiệu trưởng nào đó đang đứng đó với vẻ mặt đắc ý, rõ ràng đã chứng kiến toàn bộ sự việc.

“Sao chỗ nào cũng có anh vậy?” Chúc Kim Hạ bực bội.

“Nhận được báo cáo, có người ngủ gật trong giờ học chưa đủ, hôm nay còn trốn học.” Thời Tự lịch sự hỏi: “Xin hỏi cô có biết người đó là ai không?”

Chúc Kim Hạ nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ: “Ai cơ?”

Cô nhìn quanh, xòe tay ra: “Dù là ai thì cũng có lý do chính đáng cả, thuật thôi miên của hai anh em nhà anh, ai mà chẳng sợ.”

“…”

Hai người nhìn nhau một lúc, cô vẫn trưng ra vẻ mặt “chó cùng rứt giậu” khiến Thời Tự phải bật cười.

“Đã trốn rồi thì thôi.” Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, nói “Đi thôi, xuống thị trấn sửa điện thoại.”

Ơ?

Chúc Kim Hạ liếc nhìn chiếc camera gần nhất trên hành lang: “Không sợ bị lôi lên huyện viết bản kiểm điểm nữa à?”

“Cô còn trốn học được, thì tôi viết bản kiểm điểm có là gì.”

“Cũng đúng.” Chúc Kim Hạ gật đầu, đi theo anh: “Một lần ngã là một lần khôn, ít nhất lần này cũng biết trước đáp án, đừng có chép cùng một mẫu nữa.”

Thời Tự lại cười, dừng bước nhìn cô, ánh mắt sáng rực.

Bị anh nhìn như vậy, Chúc Kim Hạ tim đập thình thịch: “Sao vậy?”

Thời Tự ngập ngừng một lát: “Không có gì.”

Anh dừng lại trước tòa nhà nhỏ, nói: “Mang theo cả điện thoại và máy tính, thêm một bộ quần áo để thay nữa.”

“Mang quần áo để thay làm gì?”

“Trong thị trấn có chỗ tắm, cô không muốn tắm rửa à?”

Mắt Chúc Kim Hạ sáng lên: “Tắm chứ!” Nói rồi quay người chạy như bay vào phòng.

Thời Tự mỉm cười, nhớ lại câu nói vừa rồi chưa kịp thốt ra.

— Chúc Kim Hạ, cô trước và sau khi thân thiết với người khác, quả thật khác nhau một trời một vực.

Thị trấn gần trường nhất tên là Ngưu Gia.

“… Thị trấn gì cơ?”

“Ngưu Gia.”

Ngưu Tạp(*)?

(*)牛咱 (niú zá): là Ngưu Gia

 (niú zá): là Ngưu Tạp

Cách đọc giống nhau nên Chúc Kim Hạ nhầm lẫn.

Nghe cái tên thôi Chúc Kim Hạ đã muốn cười, còn Thời Tự thì vẫn bình thản như không.

“Không buồn cười à? Sao anh không cười?”

Thời Tự mặt không cảm xúc: “Nếu cô cũng giống như tôi, từ năm chín tuổi đã nghe đến cái tên này, đến tận hơn ba mươi tuổi mà vẫn còn cười được, thì tôi dám cá, IQ của cô cao nhất là 70, không thể hơn được nữa.”

Chín tuổi à.

Nhớ lại câu chuyện nghe được tối qua, Chúc Kim Hạ hơi thất thần.

“Hiệu trưởng năm chín tuổi bị mẹ đưa đến xã Nghi Ba, bỏ rơi anh ấy, rồi bà ấy bỏ đi…”

Họ đang lái một chiếc xe tải nhỏ cũ kỹ, chủ xe là ông chủ tiệm sửa xe gần đó, người Hán, mọi người đều gọi ông ấy là lão Lý.

Tiệm sửa xe cách trường chưa đầy một cây số, sau khi Thời Tự đến trường, thường xuyên mời lão Lý đến ăn cơm trò chuyện.

Mục đích quá rõ ràng.

Dù sao sau này, dù là giường của học sinh bị hỏng, hay cửa sổ phòng ngủ bị vỡ, lão Lý cũng đều sửa chữa tạm bợ được.

Chúc Kim Hạ cảm thán: “Anh đúng là biết tính toán, sống kiểu vá víu này, lại sống thêm ba năm nữa cũng chẳng sao.”

Thời Tự liếc nhìn cô: “Cái miệng này của cô, dạy Tiếng Anh đúng là phí phạm.”

“Cho nên tôi mới bị anh lừa đến đây dạy Tiếng Trung đấy thôi.” Chúc Kim Hạ hừ nhẹ.

Hôm nay lão Lý đến trường sửa xe, Thời Tự liền mượn chiếc xe tải cũ kỹ của ông ấy, chở Chúc Kim Hạ xuống thị trấn.

“Sao anh không đi xe máy?”

“Cô hỏi tôi à?” Thời Tự nhìn đống đồ lỉnh kỉnh dưới chân cô, nào là laptop, nào là quần áo, đồ dùng vệ sinh cá nhân: “Lúc bảo cô vào dọn đồ, tôi cũng không biết cô có ý định chuyển nhà.”

Chúc Kim Hạ nghẹn họng, hồi lâu sau mới nói: “Cái miệng này của anh, dạy Toán cũng phí phạm.”

Nói là thị trấn gần trường nhất, nhưng lái xe cũng mất hơn một tiếng đồng hồ.

Chúc Kim Hạ vốn đã thiếu ngủ, đi được nửa đường liền ngủ gục.

Đường núi gập ghềnh, đến một khúc cua gấp, Thời Tự tăng tốc hơi nhanh, đầu cô “bịch” một tiếng đập vào cửa kính, đau đến choáng váng, nước mắt lưng tròng.

Bị đôi mắt ngấn lệ kia nhìn chằm chằm gần nửa phút, Thời Tự đành giơ tay đầu hàng.

“Lần sau tôi sẽ chú ý.”

Chúc Kim Hạ hài lòng nhắm mắt lại, rồi lại ngủ thiếp đi ngay lập tức.

Thời Tự nghe tiếng thở đều đều của cô, khẽ mỉm cười.

Mới quen nhau có ba ngày, mà sao cô lại tin tưởng anh đến vậy?

Câu hỏi này, ngay cả Chúc Kim Hạ cũng không trả lời được.

Cô không phải là người thiếu cảnh giác, thực tế, cô đã dạy đại học nhiều năm, dù là với đồng nghiệp hay học sinh, cô đều giữ khoảng cách nhất định.

Với đồng nghiệp, ngoài chào hỏi xã giao, cô không có nhiều giao tiếp.

Với học sinh, cô chỉ liên lạc qua email, ngoại trừ lớp trưởng, cô không cho ai số điện thoại cá nhân.

Từ nhỏ đến lớn, những người quen biết đều miêu tả cô là người “khó gần” và “lạnh lùng”.

Vậy mà cô lại ngủ ngon lành trên xe của Thời Tự.

Lúc tỉnh dậy, xe đã dừng lại ở thị trấn Ngưu Gia.

Chúc Kim Hạ dụi mắt: “Đến nơi rồi à?”

“Đến rồi.”

Thời Tự quay sang nhìn cô: “Cô có mang giấy không?”

Chúc Kim Hạ bừng tỉnh, lấy khăn giấy trong túi ra, lau khóe miệng một cách thuần thục.

Thời Tự mỉm cười: “Một lần ngã là một lần khôn?”

Chúc Kim Hạ mặc kệ anh, mở cửa xe, vác đống đồ lỉnh kỉnh nhảy xuống: “Anh có đi không?”

Người phía sau thong thả bước theo: “Cô biết đường à?”

Quả nhiên cô đứng khựng lại, nhưng nhất quyết không nhìn anh, gáy cô như thể hiện rõ sự bướng bỉnh.

Thời Tự bước qua cô, vừa dẫn đường vừa nói: “Vừa nãy cô ngáy đấy.”

Chúc Kim Hạ đỏ mặt: “Anh nói bậy!”

“Lừa cô làm gì?”

“Tôi ngủ chưa bao giờ ngáy!”

“Thật sao.” Thời Tự giơ điện thoại lên: “Tôi ghi âm lại rồi, cô có muốn nghe thử không?”

Chúc Kim Hạ: !!!

Anh quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, lại cười.

“Muốn xóa không?”

“Xóa ngay!”

“Xóa cũng được.” Thời Tự dễ dãi nói: “Nhưng cô phải chuyển khoản cho tôi trước, coi như phí bịt miệng.”

“Excuse me?” Chúc Kim Hạ cười khẩy: “Người ta thì tình nguyện đi dạy học, anh thì thừa cơ cướp bóc.”

“Đúng vậy, đúng là thói đời thay đổi, lòng người khó đoán.” Thời Tự cười khẩy.

Chúc Kim Hạ tức đến bật cười.

Cô nheo mắt nhìn anh, chiếc áo phông đã bạc màu, gấu quần còn bị sờn chỉ, đôi dép tông dưới chân rách nát, tả tơi.

Tóc tai chắc cũng lâu rồi không cắt tỉa, tóc mái sắp che khuất cả mắt.

Quả thực có chút khí chất của tên côn đồ.

“Keo kiệt thì keo kiệt thật, nhưng nếu không keo kiệt như vậy thì anh ấy cũng không có tiền mua nhiều sách như vậy cho mọi người.”

Lời than thở của Vu Tiểu San vang vọng bên tai.

Chúc Kim Hạ thu hồi ánh mắt, hồi lâu sau mới nói: “Chờ sửa xong điện thoại đã.”

Bước chân Thời Tự khựng lại, quay đầu nhìn cô: ?

“Chờ sửa xong điện thoại, sẽ chuyển phí bịt miệng cho anh.”

Thời Tự sững sờ: “Tôi nói đùa thôi mà.”

“Tôi biết.” Chúc Kim Hạ quay mặt đi: “Không phải anh muốn mua sách cho bọn trẻ sao? Coi như tôi quyên góp từ thiện vậy.”

Cô bước qua anh, tiếp tục đi về phía trước.

Thời Tự phản ứng một lúc, mới hiểu ra, hóa ra cô đã nghe được chuyện của anh từ ai đó?

Nhanh chóng đưa ra kết luận: Không phải Vu Tiểu San thì là Vu Tiểu San.

Miệng rộng thật đấy.

Anh cũng không quan tâm lắm, thong thả đuổi theo: “Này, cô Chúc vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, vậy thì cảm ơn cô trước nhé.”

Chúc Kim Hạ lườm anh một cái, lúc giễu cợt người khác, giọng điệu lại giống người Bắc Kinh.

Cũng chỉ có những chi tiết nhỏ nhặt này, mới có thể thấy chút dấu vết của người từng sống ở thủ đô.

Thị trấn Ngưu Gia không lớn, người cũng không đông, giống như một ốc đảo giữa sa mạc hoang vắng.

Chúc Kim Hạ như “Lưu bà bà vào Đại Quan Viên”(*).

(*)Là một điển tích từ tiểu thuyết “Hồng Lâu Mộng”, kể về một bà già quê mùa (Lưu bà bà) vào thăm vườn Đại Quan của nhà giàu. Thành ngữ này thường được dùng để chỉ người lần đầu tiên tiếp xúc với thứ gì đó mới lạ, tò mò và ngỡ ngàng như người nhà quê lên tỉnh.

Tiệm làm tóc ven đường, từ biển hiệu đến cách bài trí bên trong đều mang đậm dấu ấn thời gian.

Tiệm tạp hóa chỉ có một ô cửa sổ lớn, bà cụ chủ quán ngồi phía sau, kệ gỗ phía sau lưng bày la liệt đủ loại hàng hóa.

Cô nhìn thấy loại đồ ăn vặt mà cô từng ăn hồi bé, không khỏi nhìn thêm vài lần.

Cho đến khi chân trái bỗng nhiên lún xuống.

Cúi đầu xuống, Chúc Kim Hạ phát hiện chân trái mình đang giẫm lên một thứ gì đó khả nghi.

Đây là…

Thời Tự tốt bụng nhắc nhở: “Đừng nghi ngờ nữa, phân bò đấy.”

Chúc Kim Hạ vội vàng rút chân ra, liên tục cọ xát vào mép đường.

“May mà không phải mới.” Thời Tự chậm rãi lên tiếng từ phía sau.

Cô quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh đầy phẫn nộ.

Tiếng cười của anh có xu hướng ngày càng lớn hơn.

Không lâu sau, “thủ phạm” gây ra “tai nạn” cho cô xuất hiện.

Ba chú bò Tây Tạng nhỏ từ xa chạy đến, bước chân thoăn thoắt.

Nếu không phải trên giày vẫn còn dính thứ đáng ngờ kia, có lẽ cô đã thốt lên rằng những chú bò con thật đáng yêu. Nhưng mùi hương kỳ lạ còn sót lại trên chóp mũi đã xóa tan thiện cảm của cô dành cho những con vật nhỏ này.

Túc tắc, túc tắc, đàn bò con tiến đến.

Túc tắc, túc tắc, đàn bò con rời đi.

Khi đi ngang qua cô, chúng còn ngoái đầu nhìn lại, đôi mắt to tròn trong veo và ngây ngô như muốn hút lấy hồn người.

Bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa, ánh nắng chói chang và tinh khôi.

Thôi vậy, giẫm phải phân chó là may mắn, phân bò thì không được sao?

“Tắm bồn.”

Cửa phòng tắm màu vàng nhạt, cửa sổ kính mờ mờ, bên trên dán tấm biển hiệu xiêu vẹo màu đỏ.

Thời Tự sau khi trao đổi với chủ quán trọ, quay đầu lại nói: “Còn một phòng trống, cô vào tắm đi.”

“Còn anh?”

“Tôi đi sửa đồ.” Thời Tự nhận lấy ba lô của cô, hất cằm về phía cửa hàng điện máy đối diện, “Điện thoại, laptop đều ở trong đó chứ?”

“Đều ở trong đó.”

“Ừ.” Thời Tự xách túi, đi được vài bước, lại như nhớ ra điều gì, quay đầu lại nói: “Tắm ba mươi tệ một lần, tôi ghi sổ rồi, đợi điện thoại sửa xong thì chuyển khoản cho tôi.”

“…”

Chúc Kim Hạ: “Chuyển, chuyển, chuyển ngay!”

Bóc lột chết cô rồi!

Thời Tự xách túi, vừa bước ra cửa, nghe loáng thoáng được hai người đàn ông Tây Tạng sau lưng nói chuyện, “Trắng trẻo xinh đẹp”, “Dáng người ngon đấy”.

Anh nhíu mày, cuối cùng vẫn không yên tâm quay đầu lại.

Chúc Kim Hạ không hề hay biết gì, bước vào phòng, nhìn xung quanh, trong lòng dâng lên chút chán ghét.

Căn phòng khá cũ kỹ, chính giữa là ba chiếc bồn tắm gỗ lớn, chủ quán đã thay cho một chiếc bồn một lớp lót dùng một lần, sau đó mở vòi nước.

“Đều là nước suối khoáng nóng tự nhiên.”

Cô gật đầu.

“Trước khi tắm, nhớ khóa cửa cẩn thận.” Chủ quán dặn dò.

Chúc Kim Hạ lại gật đầu, nhìn ông ta rời đi, sau đó cài then cửa.

Mặc dù môi trường không được như ý, nhưng được tắm rửa sạch sẽ vẫn khiến người ta vui vẻ.

Cô cởi bỏ quần áo, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay lên ngửi thử, suýt chút nữa thì ngất xỉu.

Cô tắm rửa hết hơn nửa tiếng.

Lúc bước ra khỏi phòng, bất ngờ nhìn thấy một người đàn ông đứng sừng sững ở cửa, cô giật nảy mình, lùi lại hai bước.

Nghe thấy động tĩnh, người đàn ông quay đầu lại: “Tắm xong rồi à?”

Cô lúc này mới nhận ra đó là Thời Tự.

Anh đeo ba lô của cô, đứng đó như một vị thần giữ cửa.

“Sửa xong rồi sao?” Chúc Kim Hạ kinh ngạc: “Nhanh vậy?”

“Chưa sửa.” Thời Tự liếc nhìn về phía sảnh lớn: “Người phức tạp quá.”

Chúc Kim Hạ sững người, theo sau anh đi ra khỏi hành lang, đến sảnh lớn, lúc này mới giật mình nhận ra, tất cả mọi người đều đang nhìn cô.

… Quen thuộc với khung cảnh xung quanh, với những làn da rám nắng, vậy mà cô lại quên mất mình là người từ nơi khác đến.

Thời Tự quay đầu lại, nhìn mái tóc ướt sũng của cô: “Không cần sấy khô à?”

“Để khô tự nhiên là được.”

“Mặt trời sắp lặn rồi.” Anh ngẩng đầu nhìn trời: “Nhiệt độ trên núi xuống nhanh lắm.”

Chúc Kim Hạ trùm mũ áo khoác lên đầu: “Không sao, vậy được rồi.”

Anh không nói gì thêm, dẫn cô đến một quán ăn bên cạnh: “Cô xem muốn ăn gì trước đi, tôi sang đối diện sửa đồ.”

Chúc Kim Hạ ngồi xuống, trong quán ăn không có thực đơn, chỉ có rất nhiều loại rau củ được bày bán ở cửa ra vào, chủ quán bảo muốn ăn gì thì gọi món đó.

Mọi thứ đều mới mẻ và thú vị.

Cô nhìn những loại rau xanh mà mình không hề quen biết, có lẽ là rau dại mọc trên núi, không thể gọi tên được, đành phải đợi Thời Tự quay lại rồi gọi món.

Ngẩng đầu nhìn cửa hàng đối diện, Thời Tự đang nói chuyện với chủ quán một cách thành thạo, một lúc sau, trên đường lại có những chú bò Tây Tạng chạy qua, tiếng vó chân vang lên túc tắc.

Cuối cùng anh cũng quay lại quán ăn: “Gọi món chưa?”

Chúc Kim Hạ lắc đầu: “Chưa.”

Thời Tự nghiêng đầu nhìn cô, một lúc sau mới hiểu ra: “Không biết chữ à?”

“…”

Thời Tự bật cười, quay đầu gọi món bằng tiếng Tây Tạng, Chúc Kim Hạ hỏi anh đã gọi những món gì, anh nói món lên là biết ngay.

Cô khịt mũi: “Giỏi lắm, toàn giả thần giả quỷ.”

“Cũng chỉ lừa được mấy người chân tay vụng về, cơm nước không phân biệt được thôi.”

“…”

Hình như hai người bọn họ chưa bao giờ hòa thuận quá ba giây, luôn luôn trở về trạng thái đối đầu, căng thẳng.

Giống như vô số lần trước đó, Chúc Kim Hạ trừng mắt nhìn anh, nhưng kỳ lạ là, trong lòng cô lại chẳng chút bực bội.

Có lẽ là vì anh đã lái xe suốt quãng đường dài, chỉ để đưa cô đi tắm rửa, sửa chữa đồ đạc.

Có lẽ là vì sự im lặng của anh, âm thầm đứng canh giữ bên ngoài khi cô tắm.

Nhìn Thời Tự ăn ngấu nghiến, nhanh chóng giải quyết xong một bát cơm chan đầy, Chúc Kim Hạ vừa thầm nghĩ, quả nhiên là thổ phỉ trên núi, chẳng biết đến lễ nghĩa là gì, vừa quay đầu lại gọi: “Chủ quán, cho thêm một bát cơm chan nữa!”

Ai ngờ Thời Tự lại nói: “Không cần.”

Ánh mắt anh dừng lại trên đĩa thức ăn của cô, Chúc Kim Hạ lập tức có linh cảm chẳng lành.

Quả nhiên—

Thời Tự ung dung cầm lấy đĩa của cô. “Đây không phải còn thừa sao?”

“…”

Cô đã nói mà!

Chúc Kim Hạ nhanh tay lẹ mắt, giật lại đĩa thức ăn: “Bữa này tôi mời, anh cứ gọi thoải mái, không cần ăn đồ thừa đâu.”

“Lãng phí thật đáng tiếc.” Lúc này Thời Tự lại tỏ ra mình là người có học thức: “Tiết kiệm lương thực là truyền thống mỹ đức của dân tộc Trung Hoa mà.”

Chúc Kim Hạ: “…”

Chúc Kim Hạ tuyệt vọng. Cô biết Thời Tự không có ác ý, cũng không hề có ý định tạo ra bầu không khí xấu hổ, nhưng cô không thể nào chấp nhận việc Thời Tự ăn đồ thừa của mình.

Cuối cùng cô giáo Chúc chỉ đành nhặt lại đôi đũa: “Tôi ăn! Tôi ăn hết còn không được sao?”

Cô vội vàng ăn một miếng cơm, hàm hồ quay đầu lại, bực bội nói: “Chủ quán, cho anh ta thêm một bát cơm chan nữa!”

Thời Tự đáng ghét, cứ theo cái đà này thì chẳng mấy chốc từ một cô gái mình hạc xương mai lúc mới vào núi, khi ra khỏi đây cô sẽ thành người phụ nữ cán mốc trăm ký mất thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK