• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở lại với hành trình tình nguyện của mình, Chúc Kim Hạ nhanh chóng quen thuộc mọi thứ, trở về trung tâm giáo dục giống như về nhà, từng nhịp thở đều rất tự nhiên.

Ngược lại, Viên Phong khi đi sâu vào tìm hiểu tình hình của trường học thì kêu lên mình đã bị lừa đảo online, khác ở chỗ người ta bị lừa sang Myanmar, còn cậu thì bị lừa đến vùng núi sâu hoang vu này.

Chúc Kim Hạ giả vờ ngoáy tai, nói: “Cậu không thấy câu này quen thuộc à?”

Đúng vậy, ngày đó khi cô quyết định đến đây làm tình nguyện, cô cũng từng hỏi cậu câu hỏi tương tự: “Liệu có phải lừa đảo không nhỉ?”

Khi đó, Viên Phong khó chịu đáp qua điện thoại: “Nói bậy gì đấy, người ta mở hội thảo ở Sở Giáo dục tỉnh, làm sao là lừa đảo được!”

Không ngờ giờ đây chính cậu lại đến đây, và môi trường từng khiến Chúc Kim Hạ muốn bỏ cuộc trước đây, lần này cũng hạ gục cậu.

Sau một đêm ngủ lại ở căn nhà nhỏ, Viên Phong thấy lưng mỏi nhừ, giường đơn thì vừa hẹp vừa cứng, xoay người cái là kêu cọt kẹt, chưa kể trời ở đây lạnh, gió từ núi thổi vào chẳng chừa kẽ nào. Cậu ngủ trong bộ quần áo cả đêm, quấn chặt chăn lông mà vẫn rét buốt, chỉ có thể dùng hai chữ để miêu tả nơi ở này: “Quá tồi.”

Bữa sáng hôm đó, cậu được ăn những món mà nghe đồn chỉ dịp Tết mới có, nhưng trà bơ sữa yak thì mặn, bánh đại mạch cứng đến nỗi muốn mẻ cả răng, còn lạp xưởng với xúc xích thì có gì sang chảnh chứ, ngày xưa mẹ cậu bưng ra cậu còn chẳng thèm ăn ấy chứ?

Nói đến đồ ăn, Viên Phong chỉ có thể đánh giá: “Quá tệ.”

Tiếp đến là cơ sở vật chất, chưa nói đến toà nhà dạy học cũ kỹ đến mức mỗi khi trời mưa là thấm nước, bàn ghế thì cũ nát, chỉ riêng thiết bị dạy học, Viên Phong nhớ mình học cấp ba ở thành phố Miên Thuỷ đã dùng thiết bị điện tử, vậy mà ở trung tâm giáo dục này cậu lại thấy bảng đen và phấn, thậm chí màn chiếu cũ chỉ cắm USB chứ không kết nối internet được.

“Lạ thật đấy, đây chẳng phải là đồ hồi tôi học tiểu học à? Thời này rồi mà vẫn còn người dùng mấy thứ này sao?”

Viên Phong cảm thán: “Quá nghèo.”

Rồi khi cậu thấy các học sinh nhỏ tuổi nói tiếng Hán không trôi chảy, và các học sinh lớn hơn thì một hỏi ba không biết gì.

“Quá kém.”

Và trở ngại cuối cùng, cũng không có gì bất ngờ, là chuyện ai cũng phải giải quyết hàng ngày. Khi cậu bước vào nhà vệ sinh đi một vòng, nhanh chóng kéo quần chạy ra ngoài, Viên Phong kêu lên: “Chúc Kim Hạ đâu rồi, tôi muốn về nhà!”

Mùi hôi ở đó không từ nào diễn tả nổi.

Người đưa cậu đi tham quan là Đốn Châu chứ không phải Chúc Kim Hạ. Mới đến đây, cần làm quen với môi trường là điều bắt buộc, nhưng khi Chúc Kim Hạ xung phong nhận nhiệm vụ làm hướng dẫn viên cho Viên Phong, ánh mắt của Thời Tự lướt qua cô, dừng ở Đốn Châu.

Đốn Châu lập tức hiểu ý, nhận ngay trách nhiệm đi cùng Viên Phong.

Viên Phong vừa đi vừa càu nhàu, mãi mà không hiểu nổi tại sao Chúc Kim Hạ, cũng lớn lên trong khu tập thể cùng cậu, được nuôi dưỡng trong thời đại vàng son của các doanh nghiệp quốc doanh, ba bữa mỗi ngày chưa bao giờ lặp lại món, còn có bữa chiều ở nhà trẻ như bọn họ, lại chịu nổi môi trường ở trung tâm giáo dục này.

“Hay đây chính là cái gọi là tình yêu có thể vượt qua mọi trở ngại?” Viên Phong nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy ở nhà vệ sinh liền thấy buồn nôn, quay lại căn nhà nhỏ hỏi Chúc Kim Hạ một cách khó chịu: “Bỏ đi, người sắp chết ngạt còn đòi gì tình yêu nữa?”

Chúc Kim Hạ như thấy lại hình ảnh chính mình ngày trước, có lẽ khi đó, Thời Tự cũng nhìn cô như vậy, một người từ thành phố lớn đến, chẳng khác gì một con ếch vừa nhảy khỏi giếng, một chút khó khăn trong môi trường sống là đã nhanh chóng bị đánh bại.

“Là tình yêu đấy, nhưng không phải kiểu cậu nghĩ đâu.”

Nói đến đây, Chúc Kim Hạ không định giải thích thêm gì nữa, cô muốn để Viên Phong tự cảm nhận.

Cô muốn Viên Phong tham gia dự thính các lớp học, bắt đầu từ lớp của Thời Tự và Đốn Châu. Không ngờ lại có chuyện ngoài dự đoán — Viên Phong ngủ thiếp đi.

Khi chuông hết tiết reo lên, Viên Phong lau vệt nước miếng rồi ngẩng đầu lên, thấy mình bị bọn trẻ con vây quanh với ánh mắt ngạc nhiên, còn Chúc Kim Hạ đang cười lăn lộn bên cửa sổ.

Viên Phong xị mặt, càng quyết tâm phải quay về, nhưng bị Chúc Kim Hạ vỗ vai an ủi.

“Chuyện nhỏ thôi, đừng để bụng.”

“Ngày đầu tiên tình nguyện, ngủ gật trên lớp, còn bị học sinh vây quanh. Ai còn mặt mũi dạy học sinh nữa?” Viên Phong quả quyết: “Bỏ đi, ai thích dạy thì dạy, tôi dạy không nổi!”

Chúc Kim Hạ chậm rãi nói: “Tôi dạy được, sao cậu không dạy được? Da mặt cậu còn dày hơn tôi nhiều mà.”

Viên Phong đang đi xuống lầu, nghe vậy khựng lại, quay đầu chợt lóe lên ý nghĩ: “Ừ? Chẳng lẽ cậu cũng…”

Chưa kịp nói xong, từ biểu cảm của Chúc Kim Hạ cậu cũng đoán được phần nào, cậu ghé đến gần nói nhỏ: “Vậy là cậu cũng ngủ gật rồi à?”

Chúc Kim Hạ thành thật thừa nhận, chính thức gia nhập “hội khó lòng giữ tỉnh táo”: “Tôi cũng ngủ gật.”

Ngay cả một học sinh ưu tú từ xưa đến nay cũng gục xuống ngủ…

“Tôi đã bảo không thể là lỗi của tôi mà.” Viên Phong như được khai sáng: “Sổ tay mở ra, bút cầm chắc, đang nghe bỗng dưng gục xuống như bị uống thuốc mê vậy!”

Chúc Kim Hạ cười không ngớt.

Viên Phong bất chợt phản ứng lại, nheo mắt hỏi: “Khoan đã, cậu biết rõ anh em nhà kia có chiêu ru ngủ mà còn cố ý chọn lớp của hai người đó cho tôi nghe, rốt cuộc là có ý đồ gì?”

Chúc Kim Hạ chớp mắt, nhe răng cười: “Đã gọi là anh em rồi thì đường tôi đi, đương nhiên cậu cũng phải trải nghiệm một lần.”

“Cậu—”

Đang đùa giỡn thì đến giờ vào lớp của Chúc Kim Hạ.

“Xem các tấm gương không tốt xong rồi, giờ để cậu xem một tiết giảng mẫu quốc gia tiêu chuẩn đây, đi nào!”

Khi cô trở lại, Thời Tự nhanh chóng giao lớp 5 trước đây, nay là lớp 6, lại cho cô. Cô hứa với Thời Tự rằng sau khi công việc ổn định, cô sẽ đảm nhận thêm lớp 4 và lớp 5 mới.

Cô không thể dạy những học sinh nhỏ tuổi hơn do khả năng tiếng Hán của các em còn yếu, chỉ có thể dạy từ lớp 4 trở lên.

Viên Phong cầm sổ dự thính bước vào lớp của Chúc Kim Hạ. Ngay khi vừa vào cửa, tiếng reo hò náo nhiệt của đám học trò khiến cậu giật mình, như thể màng nhĩ cũng rung lên.

Chuyện gì thế này, cảnh tượng thần tượng xuất hiện sao?

Cậu nhìn người bạn thân vốn trầm tĩnh của mình, thấy cô hoà mình vào đám trẻ khác màu da với cô một cách đầy tự nhiên.

Bọn trẻ rộn ràng nói:

“Cô giáo Chúc, cô đã trở lại rồi!”

“Chúng em nhớ cô lắm!”

“Hiệu trưởng mà dạy tiếp nữa là môn Ngữ văn của em đạt điểm 0 rồi!”

Những lời ngây ngô của lũ trẻ khiến Viên Phong cũng phải bật cười.

Ngay sau đó, Chúc Kim Hạ giới thiệu về cậu, nói rằng cô không chỉ trở lại, mà còn mang theo một người bạn rất giỏi.

Đám trẻ liền quay đầu lại, vô số đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm vào Viên Phong, tiếng reo hò và tiếng vỗ tay lại vang lên.

Viên Phong lùi lại theo phản xạ, nhưng đằng sau là bức tường, cậu không còn đường lùi, đành phải cười gượng.

Cô ấy thổi phồng đến mức này, chẳng sợ quá đà sao?

Ngày trước làm học sinh, cậu chính là một học sinh cá biệt, giờ làm giáo viên, chắc cũng chỉ là một giáo viên cá biệt nốt, chẳng có gì gọi là giỏi cả.

Chúc Kim Hạ hỏi bọn trẻ: “Thầy giáo mới thế nào?”

Đinh Chân Ngân Hạp dẫn đầu hò reo, kéo dài giọng: “Rất — đẹp — trai!”

Cả lớp cười ầm lên.

Quả là đứa trẻ có con mắt tinh đời, Viên Phong không nhịn được phải hỏi tiếp: “Đẹp trai cỡ nào?”

“Siêu cấp vũ trụ đẹp trai!”

“Vậy so với Hiệu trưởng của các em thì sao?”

“À, Hiệu trưởng vẫn đẹp trai hơn một chút!” Bọn trẻ lập tức đổi ý, ồn ào nói tốt cho Thời Tự.

“…”

Viên Phong lắc đầu thở dài, lập tức phủ nhận nhận định của mình lúc trước. Trẻ con trên núi quả nhiên ít thấy thế giới bên ngoài, con mắt đúng là có vấn đề.

Cậu ngồi ở cuối lớp, lắng nghe Chúc Kim Hạ giảng bài, nghe bọn trẻ trả lời, nghe giọng kéo dài của chúng khi đọc bài thơ.

“Quân vấn quy kỳ vị hữu kỳ,

Ba Sơn dạ vũ chướng thu trì.

Hà đương cộng tiễn Tây song chúc,

Khước thoại Ba Sơn dạ vũ thì.”

(*)Đây là bài thơ “Xích Bích Hoài Cổ” (赤壁懷古) của Lý Thương Ẩn (李商隱)

“Chàng hỏi ngày về chưa hẹn được,

Núi Ba đêm mưa ngập thu đầm.

Bao giờ cùng cắt đèn song tỏ,

Nhắc chuyện đêm mưa núi Ba xưa.”

Trên từng khuôn mặt nâu đen khác biệt so với những đứa trẻ ở thành phố, lại có sự hồn nhiên, ngây thơ như nhau.

Hôm đó trời không mưa, Viên Phong nghiêng đầu, nhưng qua phản chiếu trên kính cửa sổ, cậu thấy ánh sáng từ ngọn đèn chao đảo. Cậu cảm thấy mình đang là người ngoài trong câu chuyện giữa núi rừng và thế giới bên ngoài.

Sau tiết học đó, bọn trẻ vây quanh cậu, hỏi cậu sẽ dạy môn gì, năm nay bao nhiêu tuổi, từ đâu đến… Những câu hỏi dồn dập khiến Viên Phong luống cuống.

Chúng gọi cậu là thầy Viên, từng tiếng từng tiếng một.

Mặt dày như Viên Phong, vậy mà lần đầu tiên thấy chột dạ, cậu biết ở văn phòng cậu cũng được gọi là “thầy Viên” như vậy, nhưng thực lòng hiểu đó không giống cách gọi đối với một người thầy chân chính.

Ví dụ loại giảng viên/giáo viên như Chúc Kim Hạ đây.

Chính vì có sự tự ý thức này mà mỗi lần Chúc Kim Hạ nhờ cậu dạy thay, cậu luôn thoái thác, không phải vì phiền, mà vì bản thân biết rõ tính cách của mình không hợp với nghề dạy học, kiến thức của cậu cũng không đủ cho vị trí này.

Cậu sợ làm lỡ dở tương lai của bọn trẻ.

Xuống cầu thang, Chúc Kim Hạ ôm giáo án hỏi cậu: “Sao, cậu vẫn muốn về không?”

Viên Phong khựng lại, cười nhạt: “Không biết cậu nghĩ thế nào, bọn trẻ này đâu phải học sinh của cậu, kết quả học tập không liên quan đến lương, mà vẫn kéo tôi đến đây làm gì, để lỡ dở chúng à?”

“Tôi với cậu có thể nhìn nhận khác nhau về việc lỡ dở học sinh.” Chúc Kim Hạ nói: “Trước đây tôi cũng lo như vậy, nhưng có người từng nói rằng ở ngôi trường này chẳng có gì để tôi có thể làm hại cả. Bây giờ tôi cũng nói với cậu như vậy, yên tâm mà dạy.”

Nghĩ đến khi đó, Chúc Kim Hạ không kìm được nụ cười.

Viên Phong ngẩng đầu nhìn cô.

“Nếu ngay cả học sinh tiểu học tiếng Hán còn chưa sõi mà cậu cũng không dạy nổi, tôi thật phải nghi ngờ bằng cấp của cậu đấy.” Chúc Kim Hạ nhướn mày: “Bằng tốt nghiệp của cậu có phải làm ở Cửu Nhãn Kiều không vậy?”

Cửu Nhãn Kiều là nơi nổi tiếng của tỉnh về các “dịch vụ” làm giấy tờ giả.

Viên Phong cười nhạt: “Cậu bớt khiêu khích tôi đi, tôi đâu dễ mắc bẫy như vậy.”

Cậu làm bộ bước xuống, chờ đợi Chúc Kim Hạ giữ lại, ai ngờ cô làm ngược lại, chỉ tiếc nuối nói: “Thế thì làm sao đây, tôi ở lại còn cậu thì về Miên Thuỷ?”

“…”

Cảnh này quá quen thuộc, Chúc Kim Hạ không thể không nhớ đến ngày trước, cô mỉm cười nhìn trời: “Đã không muốn ở lại, tôi sẽ nhờ Hiệu trưởng đưa cậu đi. Trời sắp tối rồi, đường núi ban đêm khó đi, đi thì đi sớm.”

Cô còn nói đúng từng lời mà Thời Tự đã nói với cô.

Viên Phong dừng lại ở những bậc thang cuối cùng: “Cái gì, cậu thật muốn tôi đi sao?”

“Ép buộc thì không tốt mà.” Chúc Kim Hạ thấy rõ ý đồ nhỏ của cậu: “Hay là… cậu có thể miễn cưỡng ở lại?”

“…”

Hai người nhìn nhau vài giây.

Viên Phong bực bội nói: “Ở lại cũng chẳng phải vì cậu dùng chiêu khích tướng, chủ yếu là mắt bọn trẻ này quá kém, dám nói tôi không đẹp trai bằng tên Hiệu trưởng của cậu, đúng là thầy nào trò nấy, cậu với đám học trò mắt kém như nhau!”

Chúc Kim Hạ bật cười: “Vậy là đồng ý ở lại rồi hả?”

“Cũng không phải là không thể ở lại chút nữa.” Viên Phong đảo mắt: “Đợi tôi sửa lại gu thẩm mỹ lệch lạc của chúng, đi cũng chưa muộn.”

“Đúng đúng, thầy Viên là đẹp nhất, thầy Viên đẹp trai nhất!”

Hoá ra chiêu của Thời Tự quả thật có tác dụng.

Chúc Kim Hạ đứng ở hành lang, cười đến run cả vai, nhìn Viên Phong sải bước đi ra ngoài, cô định đi theo, bất ngờ bị ai đó nắm lấy tay, giật mình.

Quay đầu lại, là Thời Tự.

Bọn trẻ đã xuống sân thể dục, hành lang toà nhà vắng lặng, Thời Tự đến sau, rõ ràng đã nghe hết đoạn đối thoại.

Anh buông tay cô, nụ cười nửa như chế giễu: “Cô giáo Chúc, đã trả phí bản quyền chưa đấy? Học lỏm chiêu của tôi mà học nhanh ghê nhỉ?”

Chúc Kim Hạ còn đang ngơ ngác nhìn cổ tay mình vừa được buông ra, đầu óc thoáng chậm lại nửa nhịp, cô bèn hỏi: “Đây không phải là giúp anh tuyển thêm người sao? Dùng chiêu của anh cũng phải trả phí à?”

Trả phí kiến thức?

“Còn nữa.” Thời Tự không đáp, nhắc lại lời của cô vừa nói lúc nãy: “Thầy Viên là đẹp nhất, thầy Viên đẹp trai nhất à?”

“…”

“Về Miên Thuỷ một chuyến, mắt hỏng rồi sao?” Thời Tự liếc cô một cái.

Chúc Kim Hạ cười bất mãn: “Đều là nói đại cho cậu ấy vui thôi, anh cũng tin à?”

“Hay lắm, với người khác thì nói lời hùa theo cho họ vui, còn với tôi thì toàn nói lời chọc giận.” Thời Tự cười nhạt, chỉ ra sự bất công của cô.

“Ôi này, phải nói lý lẽ chút chứ.” Chúc Kim Hạ lườm anh một cái: “Em làm thế là vì ai hả? Trường học đang thiếu người, em mới lừa được một người ở lại giúp, nói vài lời hay thì có gì sai? Nếu cậu ấy đi rồi, chúng ta lại tìm ai nữa?”

Cậu ấy, chúng ta. Cách gọi phân biệt rõ ràng.

Người bạn thân gần ba mươi năm trong mắt cô cũng thành người ngoài, còn anh lại thành người nhà, Thời Tự không rõ sao trong lòng lại thấy vui, trong đôi mắt đen lấp lánh như suy tư điều gì đó.

Chúc Kim Hạ hỏi: “Sao vậy, không xuống sân giám sát thể dục à?”

Tiết thứ hai kết thúc, bọn trẻ ra sân tập thể dục, tiếng nhạc vang lên khắp trường.

“Đi chứ, sao lại không? Cô giáo Chúc đã vì tôi—”

Anh ngừng lại một nhịp, Chúc Kim Hạ tim đập nhanh một nhịp, hít sâu một hơi mới nghe thấy phần tiếp theo.

“—Vì trung tâm giáo dục mà bận lòng, đương nhiên tôi cũng phải làm gương, trở thành tấm gương chứ.”

Anh đi lướt qua cô, chậm rãi bước xuống cầu thang.

Chúc Kim Hạ: …

Viên Phong cứ thế ở lại, tiếp bước Chúc Kim Hạ.

Từ ngày đó, Đốn Châu từ một viên ngọc sáng ngời trong giới nghệ thuật tấu hài, trở thành viên ngọc bị bỏ quên. Trong sự nghiệp 23 năm diễn tấu hài độc thoại của cậu, chưa từng gặp được người đồng điệu, giờ đây cuối cùng cũng gặp được đối thủ ngang tài, cùng Viên Phong xướng ca đối đáp, khiến Chúc Kim Hạ và Thời Tự như lạc vào vườn hoa, mỗi ngày bên tai đều là tiếng vo ve của hai chú ong mật.

Hai người ban đầu là kim khâu đụng mũi nhọn, hễ không hợp ý là cãi nhau.

Chẳng hạn như lúc ăn cơm, Đốn Châu muốn Chúc Kim Hạ giúp xem lại giáo án. Học kỳ này Sở Giáo dục có yêu cầu giáo viên nộp giáo án tự biên soạn, còn phải dự thi, Đốn Châu không mong đạt giải, nhưng nghe nói nếu không đạt tiêu chuẩn sẽ bị trừ lương.

Đạt giải thì nhỏ, thiếu tiền thì to.

Cậu nhờ cô xem giúp, tiện thể cũng là cơ hội được tương tác với người trong lòng, bèn cầm giáo án tiến đến.

Viên Phong ngồi ngay bên cạnh, vươn cổ ra như một chú hươu cao cổ cố nhìn.

“Phần đầu ổn rồi, đến đoạn này, có hơi lộn xộn…”

Đốn Châu thắc mắc: “Lộn xộn là sao?”

Đang lúc Chúc Kim Hạ tìm cách giải thích cho khéo, tránh làm nản lòng chiến sĩ, thì Viên Phong đã nhanh gọn chen vào.

“Nghĩa là xem đến đây, đầu óc cậu như cái nồi nấm độc ở Vân Nam ấy, vừa rối vừa có độc. Cậu viết cho học sinh đọc, hay viết cho lãnh đạo đọc thế? Lúc thì ngôn ngữ giảng dạy, lúc lại như báo cáo, cậu có ăn nhầm nấm không mà viết thế này?”

Đốn Châu: Tôi? @#¥%…&?

Nếu không phải có Thời Tự can thiệp, còn Chúc Kim Hạ can ngăn, chắc chắn hai người đã không thể không động thủ.

Lại như giáo án của Đốn Châu, sau khi hoàn thành nhờ sự hướng dẫn của Chúc Kim Hạ và Thời Tự, cộng thêm sự chỉ trích của Viên Phong, cậu rạng rỡ cầm bản thảo, ở phần cảm ơn cuối bài trang trọng đọc to tên hai người đầu tiên, cảm ơn họ đã kiên nhẫn giúp đỡ.

Cuối cùng, cậu nhìn Viên Phong.

“Còn kẻ mang ý đồ xấu, suốt ngày làm loạn tâm trí tôi, thì không được đưa vào lời cảm ơn đâu.”

Viên Phong: “Cảm ơn cậu không nhắc đến tên tôi, vì đây không phải cảm ơn, là vu oan.”

Thế là chiến tranh nổ ra lần nữa.

Lần thứ ba là Đốn Châu chủ động gây sự, khi rảnh rỗi cậu theo sau Thời Tự, vào nghe buổi đứng lớp đầu tiên của Viên Phong. Viên Phong tiếp nối công việc của Thời Tự là dạy Toán.

Trong lớp, để giữ trật tự, Đốn Châu không chen ngang, chỉ dùng ánh mắt đấu với Viên Phong:

“Làm bộ gì thế kia?”

“Tóc bôi sáp hả, tưởng bôi là đẹp trai hơn tôi chắc?”

“Hả, lắp bắp rồi hả? Ha ha ha ha cuối cùng cũng có ngày này!”

Được một lúc, Thời Tự lạnh mặt đuổi cậu ra khỏi lớp.

Tối đó ăn cơm, Chúc Kim Hạ hỏi Viên Phong hôm nay dạy thế nào, hôm nay tiết của cô trùng giờ với tiết của Viên Phong nên cô không đi nghe được.

“Chắc không vấn đề gì đâu nhỉ? Tôi nhớ hồi nhỏ chúng ta thi kể chuyện, cậu lúc nào cũng kể hay hơn tôi. Khi đó ba mẹ hai bên đều bảo miệng lưỡi cậu về sau không làm giáo viên thì sẽ làm bán hàng giỏi, chắc chắn thành công.”

Viên Phong khiêm tốn đáp: “Cũng tạm, Hiệu trưởng nghĩ sao?”

Thời Tự nhận được ám hiệu trong ánh mắt của Chúc Kim Hạ và những cú đá dưới gầm bàn, khựng lại, rồi gật đầu, nhã nhặn đáp: “Tốt hơn tôi.”

Dù giỏi hơn anh cũng chẳng có gì đáng khoe, nhưng Viên Phong vẫn ngẩng cao đầu đầy tự hào.

Đốn Châu ngồi cạnh hừ một tiếng, nói mọi người cứ thổi phồng đi, để xem có thổi đến trời được không.

Viên Phong nghiêng đầu nhìn cậu, mắt nheo lại: “Cậu có ý kiến gì sao?”

“Không, tôi có ý kiến gì được chứ, thầy Viên giỏi như thế mà.” Đốn Châu nhún vai: “Với chất lượng giảng dạy như của thầy, không đưa ra nước ngoài cho người ta chiêm ngưỡng thì quá tiếc, mà cứ giữ mãi ở vùng núi này, quá là phí phạm.”

Viên Phong cảm giác có điều gì không ổn, quả nhiên nghe tiếp câu sau.

“Với trình độ của thầy, một khi bị lực lượng địch bắt được, hoàn toàn có thể bằng sức một người mà khiến nền giáo dục của nước đó lùi lại mười năm!”

Chiến tranh thế giới lần ba oanh oanh liệt liệt mà nổ ra.

Núi rừng tự có điều kỳ diệu, dù điều kiện có khắc nghiệt đến đâu, người vừa đến có bao nhiêu không cam tâm, thì sau thời gian ngắn cũng sẽ hòa nhập, thậm chí lạ kỳ mà yêu quý nơi này.

Viên Phong cũng dần dần như Chúc Kim Hạ trước đây, thích nghi với môi trường mới, bắt đầu luyện viết phấn, bắt đầu hoà mình vào lũ trẻ.

Một chiều nào đó, Chúc Kim Hạ đứng bên cửa sổ phòng Thời Tự, nhìn Viên Phong đang chơi game di động bên dưới, xung quanh là một đám trẻ con, bất giác mỉm cười.

Đám trẻ hò hét: “Tránh ra! Tránh ra!”

Viên Phong điều khiển nhân vật tránh được đòn tấn công của con rồng, đắc ý: “Thầy giỏi không?”

“Giỏi!” Lũ trẻ đồng thanh đáp.

Cậu vừa tấn công tiếp, vừa hỏi đầy kiêu hãnh: “So với Hiệu trưởng thì sao?”

Quả thật rất nhỏ mọn, cậu vẫn ghi nhớ chuyện hôm bữa bị lũ trẻ nói không đẹp trai bằng Thời Tự.

Lũ trẻ đáp: “Hiệu trưởng không chơi game.”

“Thời đại này ai mà không chơi game chứ? Đúng là cổ lỗ sĩ…” Viên Phong lầm bầm.

Cậu bé đứng gần nhất khẽ đáp: “Em cũng không chơi.”

“Em cũng không chơi.”

“Chúng em đều không chơi.”

Viên Phong ngạc nhiên hỏi: “Sao không chơi? Phụ huynh cấm à, hay Hiệu trưởng cấm?”

“Vì không có điện thoại.” Đám trẻ đồng thanh đáp.

Viên Phong sững người: “Thế còn máy tính?”

“Không có.”

“Ti vi thì sao?”

“Nhà em có.”

“Nhà em không có.”

Có ti vi đã là hiếm, bọn trẻ không biết gì về Genshin Impact, Liên Minh Huyền Thoại, thậm chí chưa từng nghe đến trò Xếp Kẹo đã nổi tiếng nhiều năm.

Viên Phong hỏi bọn trẻ bình thường chơi gì, chúng đáp đá cầu, nhảy dây. Nhưng ngay cả cầu và dây cũng không phải đứa nào cũng có, phải lấy ở phòng thể dục của trường thì mới có mà chơi trong một tiết.

Những thú vui quen thuộc trong tuổi thơ của trẻ em thành phố, đối với bọn trẻ nơi đây lại trở thành xa xỉ.

Viên Phong đang thất thần thì nghe có đứa reo lên: “Thầy ơi, thầy chết rồi!”

Cậu cúi đầu nhìn, thấy màn hình xám xịt.

Nhưng game có thể chơi lại, còn tuổi thơ của trẻ chỉ có một lần.

Viên Phong bỗng nảy ra một ý nghĩ: Ra ngoài.

Chúng nhất định phải ra ngoài.

Khoảnh khắc này, cậu mới hiểu ý câu Chúc Kim Hạ từng nói. Khi cậu đùa rằng tình yêu có thể vượt qua mọi trở ngại, cô trả lời: “Là tình yêu đấy, nhưng không phải kiểu cậu nghĩ.”

Tình yêu rộng lớn không chỉ giới hạn ở tình yêu giữa người với người.

Khi Viên Phong trò chuyện cùng bọn trẻ, Chúc Kim Hạ đứng lặng bên cửa sổ tầng ba nhìn, phía sau có tiếng bước chân, cô không cần quay lại cũng đoán được là ai.

Thời Tự đứng bên cạnh, thấy cô vẫn cười, bèn hỏi: “Cười gì vậy?”

“Vui vì cậu ấy cũng thích nơi này.”

“Lại biết rồi?”

“Chúng em là bạn thân mà.” Chúc Kim Hạ đáp ngay: “Dù cậu ấy chỉ phát một tiếng, em cũng biết cậu ấy muốn đi vệ sinh hay đi nặng.”

Thời Tự bật cười, ý vị sâu xa nói: “Thế mà cũng có thần giao cách cảm được.”

Chúc Kim Hạ nhận ra điều gì, cúi đầu ngửi ngửi.

“Ngửi gì?” Thời Tự hỏi.

“Chua quá.” Chúc Kim Hạ hít mũi: “Hiệu trưởng, lọ giấm nhà anh đổ phải không?”

Hai người nhìn nhau, Thời Tự bật cười.

“Rốt cuộc lên núi làm gì vậy?” Cuối cùng anh hỏi: “Nhận Dự án Cầu Vồng chẳng giống tính em.”

“Ồ? Anh cũng biết?”

“Biết chứ. Dù không bằng mức độ em hiểu Viên Phong, kiểu như cậu ấy chỉ phát một tiếng, tôi lại không đoán được cậu ấy muốn đi vệ sinh hay đi nặng…”

“Thời Tự.” Chúc Kim Hạ bật cười: “Anh vẫn chưa nói xong sao?”

Anh cũng cười theo: “Nhưng em thích gì, không thích gì, tôi vẫn biết.”

“Vậy anh thấy em không thích Dự án Cầu Vồng sao?”

“Không, em thích Dự án này, nhưng em chỉ thích giảng dạy, không thích những việc xã giao và những khâu phiền toái.”

Chúc Kim Hạ mỉm cười: “Nhưng em vẫn nhận đó thôi.”

Anh chăm chú nhìn vào đôi mắt sáng của cô: “Đúng, nhưng em vẫn nhận. Vì sao vậy?”

“Thời Tự, anh cố tình hỏi em sao?” Chúc Kim Hạ lườm anh.

Thời Tự khẽ cười, đưa tay gãi tai: “Nếu tôi bảo tôi không biết thì sao?”

Dù anh biết, nhưng vẫn không tin, vì anh chưa từng mong được sở hữu ánh trăng ấy, vậy mà ánh trăng lại tiến đến gần, sáng ngời rực rỡ đến vậy, anh nào có phúc phận.

“Đúng là anh mà, đã được lợi mà còn giả ngây.” Chúc Kim Hạ tức giận đáp.

“Vậy, thật sự là do đâu?”

“Vì bọn trẻ, em không đành lòng rời chúng. Vì chú Vượng, em muốn giúp trung tâm giáo dục bằng khả năng của mình. Vì vào đông núi sẽ có tuyết, Miên Thuỷ không có, em muốn người phương Nam như mình được nhìn thấy băng giá trải dài. Vì…”

Cô thong thả đưa ra một loạt lý do, cuối cùng dừng lại nhìn thẳng Thời Tự, hừ một tiếng.

“Anh thật muốn em nói à? Nói xong không đẩy em ra xa nữa chứ?”

“Cứ nói đi, nói cũng không vi phạm pháp luật.” Thời Tự thờ ơ nhướn mắt: “Dù sao em cũng ở trước mặt rồi, muốn đẩy cũng không đẩy xa được nữa.”

Dứt lời, anh mỉm cười: “Chúc Kim Hạ, chuyện trước sau em đều nắm chắc thật đấy.”

Chúc Kim Hạ im lặng nhìn anh một lúc rồi nhẹ giọng hỏi: “Thời Tự, lần này anh có đẩy em đi nữa không?”

Lúc ấy, ánh sáng đã tắt sớm ở lối nhỏ, đèn vàng ấm áp trong sân và khu dạy học đã thắp sáng, sương mù phủ trắng từ ngọn núi, bay lơ lửng gần mặt đất, gió khẽ thổi luồn qua cổ áo cô.

Cô lặng lẽ ngắm nhìn người đàn ông mặc đồ đen trước mặt, từ khi cô trở lại, anh bắt đầu học cách cạo râu mỗi ngày.

Bậu cửa trước đây chỉ toàn là tỏi và ớt anh trồng, nay được thay bằng hàng loạt món đồ chơi nhiều màu sắc, anh từ ngoài núi mang từng con từng con về, xếp ngay ngắn chỗ ánh mặt trời chiếu vào.

Ngày thứ hai cô và Viên Phong lên núi, anh đích thân lái xe xuống huyện kéo về mấy thùng nước khoáng, cùng hàng đống vật dụng linh tinh. Cô tan học trở về, nhìn thấy một hàng ly latte trên bàn, kèm theo dầu gội, kem đánh răng, cả bàn chải điện như của cô ở nhà.

Giữa phòng còn có chiếc lò sưởi, sợ cô lạnh không ngủ được, anh đặc biệt mang về.

Bên giường có một chiếc túi ủ tay, đã sạc đầy, kiểu dáng là tất Giáng sinh màu đỏ, trang trí một bông tuyết nhỏ.

Anh lại tự mình nấu ăn cho cô, từng món đều là món cô thích, anh không nói gì, cũng chăm sóc cả Viên Phong.

Chúc Kim Hạ nghĩ, thực ra không cần phải hỏi thêm gì, dù là anh hay cô, đều biết vì sao cô đến đây, cũng biết anh đã chuẩn bị sẵn hoa tươi và thảm đỏ đón cô, mỗi sáng tối đều nhìn cô tắt mở đèn bên cửa sổ, có lẽ còn gặp gỡ cô trong giấc mơ.

Thế thì cần gì phải hỏi.

Cô dè dặt bao năm, đối xử với mọi người qua một lớp màn, luôn không nỡ nói lời từ chối, vậy mà bên anh, cô học được cách dũng cảm đối diện với tình cảm của chính mình.

Nghĩ vậy, Chúc Kim Hạ không hỏi thêm, đôi mắt sáng ngời nhìn vào mắt anh.

“Thời Tự, nếu mọi chuyện thuận lợi, Dự án Cầu Vồng sẽ tiếp tục, em đã nộp đề án chi tiết cho Viện trưởng, xin phép đưa sinh viên Sư phạm vào thực tập mỗi cuối kỳ. Em biết anh tạm thời không thể rời núi, ai cũng dựa vào anh, không sao, em sẽ dẫn người đến giúp anh.”

“Dự án Cầu Vồng bắt đầu từ Trung tâm Giáo dục Nghi Ba, em sẽ đưa nơi này vào trọng điểm, có sự hỗ trợ của trường Đại học Miên Thuỷ, có nhiều ánh mắt ở tỉnh và huyện nhìn vào, sẽ không dễ dàng ngừng lại.”

“Còn chuyện của em và anh, em chưa nghĩ xa. Yêu xa nghe không đáng tin chút nào, chúng ta cũng không còn là thanh niên nữa. Nhưng nghĩ lại, mỗi học kỳ được gặp anh một lần, được ăn cơm anh nấu, được nhắn tin trò chuyện với anh, nghe cũng không tệ lắm, anh thấy sao?”

Cô cười, đôi mắt sáng, rực rỡ hơn ánh sao đêm mai sẽ hiện.

Thời Tự không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô, nghe nhịp tim dồn dập, bỗng nhớ đến một câu thơ của Cố Thành:

“Em nguyện làm một mặt trăng ban ngày,

Không mong phồn hoa chói loà,

Không lẫn vào dòng đời xô bồ.”

Đối với anh, cô chính là mặt trăng ấy. Đã từng được ánh sáng rực rỡ soi chiếu, làm sao có thể dũng cảm quay về bóng tối.

Thời Tự nhìn cô, nhìn vào đôi mắt bình thản và môi cười, chỉ thấy trong ngực trào dâng một cơn sóng lớn.

Biển cả ngày đêm biến đổi theo ánh trăng, anh cũng dậy sóng theo mỗi nụ cười của cô.

Giữa cái nhìn ấy, Chúc Kim Hạ dần dần thấy bối rối. Cô vừa nói nhiều như thế, kể chuyện, giải thích lòng mình, sao đối diện không nói gì nhỉ?

Cô cụp mắt, khẽ ho: “Lúc này cũng không nói gì, có thật đáng mặt đàn ông không?”

Cô ngẩng đầu nhìn trộm, bắt gặp Thời Tự mỉm cười.

Cuối cùng, cô cũng đợi được anh mở lời.

“Chúc Kim Hạ.”

“Ừ?”

Tim cô dần bay bổng, không biết anh sẽ nói gì? Đáp lại cô chăng, hay lại từ chối?

Cô nín thở đợi chờ, giây phút chờ đợi dài như mấy mùa trôi qua, cuối cùng nghe được câu tiếp theo.

Chỉ nghe Thời Tự hỏi: “Chúc Kim Hạ, em vào núi mấy ngày rồi?”

Ừm?

Đi đâu rồi?

Chúc Kim Hạ nhẩm đếm: “Bốn ngày rồi, sao vậy?”

“Bốn ngày rồi hả.” Thời Tự thở dài: “Thế chẳng phải bốn ngày không tắm rồi sao?”

“…”

Chúc Kim Hạ giật mình, đưa tay ngửi, lẽ nào người có mùi? Anh ngửi thấy rồi?

Không đúng, đây là mùa đông, không ra mồ hôi, mà cô còn lau rửa mỗi tối, gội đầu mỗi sáng, sao lại có thể có mùi được?

Chúc Kim Hạ ngửi đi ngửi lại, cuối cùng không chắc chắn ngẩng đầu hỏi: “Đúng là bốn ngày chưa tắm, sao vậy?”

Tiếng cười của Thời Tự nhỏ đến khó nhận ra, anh nhướn mày, nhìn cô từ tốn, cuối cùng khẽ nói: “Muốn xuống thị trấn tắm bồn không?”

••••••••

Lời tác giả:

Có mùi rồi.

Mùi chua của tình yêu ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK