• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Được Thời Tự thuyết phục, cuối cùng Chúc Kim Hạ vẫn đến trường dạy học. Chỉ là trong lòng chất chứa tâm sự cộng thêm tối qua lại thức trắng đêm, thành ra vẻ mệt mỏi làm thế nào cũng không thể che giấu trên khuôn mặt của cô.

Giờ giải lao, tại phòng nghỉ giảng viên, cô chạm mặt một giảng viên của khoa Hóa. Người đó chào hỏi cô, nhìn cô một cái rồi ngạc nhiên nói: “Ồ, cô Chúc, mắt cô trông thật đặc biệt!”

“Hả?” Chúc Kim Hạ sờ lên mắt theo bản năng: “Sưng hả?”

Cô thầm nghĩ, trước khi đi, không phải Thời Tự đã nói là hôm nay không sưng sao. Nghĩ đến đây, những hình ảnh trong hành lang lại hiện lên trong đầu, nhịp tim bắt đầu loạn nhịp.

“Không, ý tôi là quầng thâm mắt của cô, trông như kiểu trang điểm mắt khói tự nhiên vậy.”

Chúc Kim Hạ lúng túng bỏ tay xuống, tự cười mình thần hồn nát thần tính. Người ta chỉ nói một câu bâng quơ mà cô đã nghĩ lung tung rồi.

Giảng viên khoa Hóa thấy tinh thần cô không tốt, bèn kể cho cô nghe câu chuyện cười xảy ra trong giờ học hôm nay.

“Tôi nói đá khô không phải là đá, muốn sinh viên nêu một vài ví dụ tương tự, có người nói ‘nước cường toan không phải nước’, có người nói ‘soda không phải kiềm’, kết quả đến cuối giờ nhìn thấy một cậu mập mạp ngồi chơi game ở hàng ghế sau, tôi gọi cậu ta đứng dậy hỏi, cô đoán xem cậu ta nói gì?”

“Nói gì ạ?”

“Cậu ta nói một tràng cho tôi luôn, nói ‘hotdog không phải chó’, ‘modem quang không phải mèo’, ‘ốc sên không phải trâu’, còn nói—” Giọng nói ngừng lại, rồi đột nhiên cao vút: “‘Gà rừng không phải gà!’ Cô tin nổi không?”

(*)光猫 (modem quang): thiết bị mạng quang

    蜗牛 (ốc sên): chữ “ngưu/” trong từ này không phải nghĩa “trâu”

     (gà rừng): một loài chim, không phải là gà

“…”

Giảng viên khoa Hóa thở dài: “Sinh viên bây giờ, ngồi học hai tiếng thì như ngồi trên đống lửa, chơi game cả ngày lẫn đêm thì vững như Thái Sơn.”

Chúc Kim Hạ bị chọc cười, nhờ có anh ta mà tâm trạng nửa tiết sau cũng khá hơn.

Sáu giờ chiều, tan học, đúng vào giờ cao điểm, trên đường về bệnh viện tắc nghẽn kinh khủng, trên bản đồ gần như toàn một màu đỏ thẫm, ít nhất cũng là màu vàng.

Cô nhắn tin cho Thời Tự, nói mình đang tắc đường, chắc phải bảy rưỡi mới đến bệnh viện, hỏi anh bên đó thế nào rồi.

Thời Tự gửi lại một đoạn video ngắn, bà nội đang ngồi trên giường bệnh xem tivi, tay cầm một que kem ăn dở, người đàn ông sau ống kính cười khẽ: “Chào Kim Hạ đi, bà nội.” Cụ bà liền cười toe toét, giơ tay làm hình chữ V.

Thật kỳ lạ, mệt mỏi cả ngày bỗng chốc tan biến.

Chúc Kim Hạ mỉm cười, hỏi anh: [Anh mua kem hả?]

[Ừ.]

[Sáng nay không phải còn nói đồ ngọt không tốt sao?]

Thời Tự đáp: [Sau bữa trưa, tôi hỏi bà muốn ăn hoa quả gì, bà nói dâu tây, tôi đang nghĩ xem trời này tìm đâu ra dâu tây, thì bà liền nói tiếp “… Kem vị dâu”.]

Lúc đó Thời Tự đã bật cười, cái vẻ lanh lợi đó, anh cứ có cảm giác như nhìn thấy hình bóng của Chúc Kim Hạ trong bà.

Bà cụ năm nay đã tám mươi tuổi, nhưng sáng nào cũng kiên trì rửa mặt, gội đầu, lúc Thời Tự ra ngoài mua kem, bà còn ngượng ngùng dặn anh lúc về nhớ mua cho bà một chai gel giữ nếp tóc, nếu không tóc bà sẽ xù lên, không còn xoăn nữa…

Bà sống rất biết chăm chút bản thân.

Lúc ở bên cạnh chăm sóc bà, Thời Tự thường ngẩn người nhìn từng cử chỉ, hành động của bà, anh nghĩ, ba bốn chục năm nữa, có lẽ Chúc Kim Hạ khi về già cũng sẽ như thế này.

Nếu con đường họ cùng đi chỉ có chừng này thôi, thì có lẽ anh sẽ không thể tận mắt nhìn thấy bà cụ Chúc Kim Hạ lúc đó. Hôm nay may mắn được nhìn thấy trước một chút, cũng coi như không uổng công chuyến này.

Chúc Kim Hạ không biết anh đang nghĩ gì, chỉ thấy buồn cười vì bà nội nhanh chóng thân thiết với anh như vậy, còn có thể đổi cách làm nũng đòi ăn kem như trẻ con. Tính cách không muốn làm phiền người khác của cô phần lớn là học từ bà nội mà ra mà.

Cô xoa xoa thái dương đang hơi nhức trên xe, hỏi: [Hai người ăn tối cùng nhau à?]

Thời Tự đáp: [Bà nội ăn rồi, tôi thì chưa.]

Chúc Kim Hạ lại hỏi: [Sao anh không ăn?]

Nói xong, cô cảm thấy mình hỏi hơi thừa, bèn bực bội đập nhẹ đầu vào cửa kính xe rồi nhanh chóng chữa ngượng: [Tôi cũng chưa ăn, ăn cùng nhau nhé?]

Trong gương chiếu hậu, tài xế tò mò nhìn cô một cái, cô coi như không thấy.

Còn ở bệnh viện, trong khung chat của Thời Tự đã soạn sẵn bốn chữ: [Đợi em cùng ăn.]

Còn chưa gửi đi đã nhận được tin nhắn trả lời của cô, anh mỉm cười, xóa hai chữ “đợi em” rồi nhấn gửi.

[Cùng ăn.]

Nhận được câu trả lời này, Chúc Kim Hạ ngồi ở ghế sau mỉm cười thoải mái. Người ta một khi đã thả lỏng thì không thể nào chống lại được cơn mệt mỏi, tay cầm điện thoại, cô ngủ thiếp đi trên chiếc xe đang chạy lúc dừng lúc chạy, chỉ là kỳ lạ, rõ ràng cơ thể rất mệt mỏi, nhưng lúc tỉnh dậy khóe miệng vẫn còn vương nụ cười, tinh thần lại rất sảng khoái.

Đến bệnh viện, bên ngoài trời đã tối đen, màn đêm buông xuống.

Vừa xuống xe, cô nhìn thấy một đôi tình nhân trẻ đang cãi nhau bên đường, cô gái sải bước đi trước, chàng trai vừa giải thích vừa đuổi theo phía sau, khiến người đi đường phải ngoái nhìn.

Chúc Kim Hạ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại nhắn tin cho Viên Phong.

[Thế nào rồi, thế chiến thứ ba kết thúc chưa?]

Chuyện này là do cô mà ra, cô không khỏi áy náy trong lòng.

Bên kia ban đầu không trả lời, mãi cho đến khi cô đi qua khu khám bệnh, bước vào thang máy của tòa nhà nội trú, đột nhiên một cuộc điện thoại gọi đến.

Lúc cửa thang máy đóng lại, Chúc Kim Hạ chưa kịp chuẩn bị đã bắt máy, ai ngờ vừa kết nối, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói the thé của một người phụ nữ.

“Chúc Kim Hạ phải không?”

Người gọi đến không phải Viên Phong, mà là Đậu Đậu, bạn gái của cậu ấy. Xem ra Thế chiến thứ ba vẫn chưa kết thúc, còn đang bùng nổ dữ dội hơn, giống như sắp mở ra một chiến trường mới.

Bị giọng nói chói tai đó làm cho màng nhĩ đau nhức, Chúc Kim Hạ theo phản xạ đưa điện thoại ra xa một chút. Còn chưa kịp lên tiếng, đối phương đã mắng dạo đầu một trận xối xả.

“Cô bị nghiện đàn ông à, cứ phải bắt tất cả đàn ông xung quanh cô xoay quanh cô mới chịu được hả?”

— Đây là lời mở màn của Đậu Đậu.

Cô ta nói hồi còn đi học cũng vậy, hết người đàn ông này đến người đàn ông khác say mê Chúc Kim Hạ, cô khát tình đến thế à, cứ thích tận hưởng cảm giác được ngàn người tung hô như vậy sao.

Cơn mắng chửi bất ngờ ập đến khiến Chúc Kim Hạ trở tay không kịp.

Trong thang máy không chỉ có mình cô, bên cạnh còn có vài người nhà bệnh nhân và một y tá đang đẩy xe thuốc. Ngoại trừ tiếng thông báo tầng, không gian nhỏ hẹp không ai nói chuyện, yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng kim rơi. Cũng vì vậy, những lời mắng nhiếc chói tai đó như một quả bom phát nổ trong môi trường kín mít, ai nấy đều nghe rõ mồn một.

Xung quanh thang máy là những tấm gương sáng bóng, soi rõ vẻ mặt lúng túng của mọi người, Chúc Kim Hạ đứng ở phía trước, ngước mắt lên nhìn, thấy mọi người trong gương đều đang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, có một người chạm mắt với cô, vội vàng cúi đầu xuống.

Giọng mắng chửi trong điện thoại vẫn tiếp tục.

“Sao không nói gì? Chột dạ hả?” Đối phương cười lạnh một tiếng: “Lúc có chồng thì hết lần này đến lần khác sai bảo Viên Phong, bây giờ ly hôn rồi, càng được nước lấn tới đúng không? Chưa ly hôn đã bắt đầu nói mình bị viêm dạ dày cấp tính, nửa đêm gọi anh ấy đến nhà cô, nếu không phải tôi ngăn cản, cô định quyến rũ anh ấy kiểu gì? Đều là phụ nữ cả, cô nói rõ ràng ra xem nào.”

Chúc Kim Hạ không muốn đôi co với cô ta, thứ nhất là đàn gảy tai trâu, thứ hai là nể mặt Viên Phong.

“Viên Phong đâu, đưa máy cho cậu ấy nghe.”

“Nghe điện thoại làm gì? Cô còn muốn xúi giục anh ấy cãi nhau với tôi à? Nhờ phúc của cô, số lần chúng tôi cãi nhau đủ để viết thành một cuốn tiểu thuyết rồi đấy, cô không thể yên ổn một chút, biến khỏi cuộc sống của chúng tôi được à?”

Đối phương nghiến răng nghiến lợi, tiếp tục lôi ra từng tội trạng của cô.

“Trước đó thì giả vờ bị bệnh, thấy gọi anh ấy không được lại bắt đầu lấy người già ra làm lá chắn. Chúc Kim Hạ, đừng nói bà cô bị ốm, bà cô có chết thì cũng không liên quan gì đến anh ấy—”

“Cô nói đủ chưa?”

Nhắc đến bà nội, Chúc Kim Hạ nổi trận lôi đình, tính tình tốt đến đâu cũng không thể chịu nổi kiểu khiêu khích này.

Đúng là người đang rối bời vì tình cảm thì lý trí cũng mất kết nối với não bộ luôn. Nhưng hết lần này đến lần khác đối phương lại lôi bà nội cô ra. Nói gì thì nói, hôm qua bà cụ mới vừa trải qua một phen thập tử nhất sinh, cho dù nay đã bình an vô sự, nhưng thân là con cháu trong nhà, dù Chúc Kim Hạ có hiền lành đến đâu cũng không thể nghe nổi những lời lẽ như vậy.

Ting — Đến tầng rồi.

Chúc Kim Hạ bước ra khỏi thang máy, không vội đến phòng bệnh mà sải bước đi về phía cầu thang bộ, cửa vừa đóng lại, tránh khỏi những người trên hành lang.

“Đầu óc rỗng tuếch cũng không sao, quan trọng là đừng để vào nước.”

Cô chưa bao giờ gay gắt như vậy, gằn từng chữ từng chữ: “Mong cô lắc não cho đều trước rồi hãy nói chuyện với tôi. Thứ nhất, tôi và Viên Phong không hề có chút tình cảm nào vượt quá giới hạn bạn bè. Thứ hai, bà tôi thế nào không liên quan gì đến cô, phiền cô giữ miệng cho sạch sẽ, miệng dùng để ăn cơm, chứ không phải dùng để nói bậy.”

Dường như đối phương bị cô làm cho sững sờ. Bọn họ từng là bạn học cấp ba, tuy không có tình cảm sâu đậm gì nhưng dù sao cũng học chung lớp ba năm, ít nhiều cũng hiểu nhau kha khá.

Ấn tượng của mọi người về Chúc Kim Hạ là một quả hồng mềm, không bao giờ cãi nhau với ai, nếu có xung đột, cô chắc chắn là người nhường nhịn đầu tiên.

Đậu Đậu hơi sững sờ. Chắc là do ấn tượng đã bị đảo lộn, hiếm khi cô ta cứng đờ vài giây rồi mới tìm lại được nhịp điệu. Dù sao cũng từng là chị đại học đường, mắng nhiếc và bắt nạt kẻ yếu là sở trường của cô ta.

“Cô còn dám cãi à, cũng dám lớn tiếng với tôi?” Giọng nói thậm chí còn the thé hơn lúc nãy: “Tôi đã sớm nhìn ra cô không phải dạng vừa rồi, giả vờ yếu đuối, thật ra là đang muốn lấy lòng thương hại! Cô biết tại sao cô không được lòng con gái không? Muốn biết tại sao chúng tôi ghét cô không—”

“Không muốn.” Chúc Kim Hạ lạnh lùng nói: “Mấy người không quan trọng.”

“…”

Đầu dây bên kia nghẹn họng, sao lại không theo lẽ thường thế này? Cô ta đang chuẩn bị cho đợt phản công mới, không ngờ lại bị Chúc Kim Hạ chiếm thượng phong.

“Hoàng Kiến Nhã, có một câu tôi muốn nói với cô từ rất lâu rồi. Nhưng vì quan hệ của cô và Viên Phong, tôi vẫn luôn giữ trong lòng.”

“… Câu gì?”

“Tình yêu vốn dĩ không phải là tất cả của cuộc sống. Vậy mà cô lại sống chết vì yêu, ăn uống, hít thở đều xoay quanh cậu ấy.” Chúc Kim Hạ nói: “Nếu cô thật lòng yêu Viên Phong, thì không nên cản trở các mối quan hệ xã giao bình thường của cậu ấy, hay là cô không tự tin vào bản thân mình đến thế, cứ phải bắt cậu ấy cô lập, ngăn chặn mọi phụ nữ trong cuộc sống của cậu ấy, cô mới có được cái gọi là cảm giác an toàn?”

Mỗi tin nhắn đều kiểm tra, mỗi cuộc trò chuyện đều bị truy cứu, mỗi người bạn là phái nữ đều bị giám sát chặt chẽ. Tất cả người quen đều biết Viên Phong có một cô bạn gái lúc nào cũng coi chừng mình chằm chằm.

Mấy năm nay, vì sự quản thúc của cô ta mà Viên Phong sống như một nhà sư đắc đạo trong chùa, thấy con gái là tránh như tránh tà, mỗi ngày trước khi về nhà đều phải cẩn thận kiểm tra WeChat và QQ trong cầu thang bộ, xóa đi xóa lại vô số lần các cuộc trò chuyện với đồng nghiệp nữ. Cho đến khi chắc chắn rằng ngoài thông tin công việc, bọn họ không còn lại câu nào như “Bận không”, “Có đó không”, “Cơm căn tin hôm nay ngon không”,… những câu xã giao tương tự như vậy thì cậu mới dám mở cửa về nhà.

Thế mà, Đậu Đậu vẫn làm loạn.

“Cô Lý Yến này là ai? Tại sao lại nhờ anh in tài liệu?”

Viên Phong nói: “Anh định đến phòng in nên cô ấy nhờ anh in luôn hộ.”

“Cô ta không có tay à? Văn phòng không còn ai khác à? Cứ phải tìm anh là sao?”

Những chuyện như vậy xảy ra liên tục. Viên Phong sống rất gò bó, đến mức không thể giao tiếp bình thường được.

Có lần cậu ấy cãi nhau với Đậu Đậu, khổ sở vô cùng, muốn tìm Chúc Kim Hạ tâm sự, bèn gửi cho cô một đường liên kết. Chúc Kim Hạ nhấn chuột vào xem, là một tài liệu trực tuyến, có thể cho hai người cùng lúc thao tác, tự do gõ chữ trên cùng một tài liệu.

Chúc Kim Hạ chậm rãi gõ một dấu hỏi chấm trong tài liệu: [?]

Viên Phong giải thích: [Sợ quên xóa lịch sử trò chuyện, hoặc là ngày nào đó cậu tìm tôi, rủi bị cô ấy nhìn thấy thì chết. Sau này cậu có gì muốn nói thì cứ gõ chữ trong tài liệu này.]

Tuy thương cảm cho thằng bạn, nhưng Chúc Kim Hạ vẫn dịu dàng trả lời bằng một chữ: [Cút.]

Là kẻ thù số một trong danh sách đen của Đậu Đậu, cô đã bị Đậu Đậu chặn và xóa khỏi danh sách bạn bè của Viên Phong vô số lần, cũng biết rõ những lời nói đạo lý dù thế nào cũng không thể nói ra từ miệng mình, bởi vì Đậu Đậu vốn không phân biệt phải trái, chắc chắn sẽ không nghe lời khuyên của cô, còn sẽ gây ra một trận chiến mới giữa cô và Viên Phong.

Nhưng đến nước này, cô không muốn nhịn nữa.

Chuyện của cô và Vệ Thành phải nhanh chóng giải quyết để tránh đêm dài lắm mộng, chẳng lẽ chuyện của Viên Phong và Đậu Đậu thì không cần sao? Duỗi đầu là một nhát dao, rụt đầu cũng là một nhát dao, giả vờ như đà điểu vùi đầu xuống cát thì sẽ không bị chết sao?

Đậu Đậu ở đầu dây bên kia vẫn đang hỏi: “Không phải nói một câu thôi sao, vừa nãy cô nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, rốt cuộc muốn tôi nghe câu nào?”

“Câu tiếp theo đây.” Chúc Kim Hạ nói từng chữ một: “Cô nghe cho kỹ nhé. Có bệnh thì uống thuốc đi, cô nhỏ nhen như vậy, không nên yêu đương đâu, thay vào đó thì nên ngồi bên đường dán màn hình điện thoại còn hơn.”

Nói xong, cô cúp máy không chút do dự.

Cô đứng trên cầu thang bộ, lên xuống không một bóng người, chỉ còn lại tiếng vang mơ hồ và đèn chiếu sáng trắng bệch trên đỉnh đầu. Đèn tự động cứ mười giây lại tắt, phải giậm chân mới sáng lại.

Nói chuyện điện thoại xong, vừa gọi đèn sáng lên, cô xoay người lại, phát hiện không biết từ lúc nào cửa đã được mở ra, hé mở một khe hở nhỏ, có người đứng bên ngoài, vừa vặn lộ ra nửa người, cả khuôn mặt.

Cô giật mình hét lên, suýt chút nữa thì làm rơi điện thoại.

Thời Tự nhanh tay lẹ mắt, chụp được điện thoại của cô giữa không trung rồi lại nhét lại vào tay cô.

Chúc Kim Hạ: “…”

Chúc Kim Hạ: “Sao anh lại ở đây?”

“Lấy nước nóng cho bà ở phòng lấy nước nóng bên cạnh.” Thời Tự thong thả nói, giơ chiếc bình nước nóng trong tay lên: “Lúc đi ra nghe thấy có người đang cãi nhau trong cầu thang bộ.”

“… Nghe từ lúc nào?”

Thời Tự cười một tiếng khó hiểu: “Từ đoạn ‘Cô lắc não cho đều rồi hãy nói chuyện với tôi’?”

“…”

Bị anh nhìn thấy bộ dạng đanh đá chua ngoa, miệng lưỡi sắc bén như vậy, Chúc Kim Hạ giật thót mình. Nhưng cô vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh đẩy cửa ra, vừa đi về phía phòng bệnh vừa điên cuồng tua lại trong đầu những lời mình vừa nói lúc nãy.

Cũng thật xui xẻo, làm bánh bao nhịn nhục nửa đời người, hôm nay khó khăn lắm mới nổi dậy một lần lại bị anh bắt gặp ngay tại trận.

Đang lúc cô tự trách mình thì phía sau vang lên một câu nói chậm rãi.

“Giỏi lắm, Chúc Kim Hạ.”

Chúc Kim Hạ dừng lại trước cửa phòng bệnh, quay người lại cảnh cáo anh bằng ánh mắt, ý là anh hãy cân nhắc kỹ, dù sao vừa nãy anh cũng đã thấy rồi, tôi không còn là tôi của ngày xưa nữa…

Cũng không biết ý này có truyền đạt được đến anh hay không.

Ngay sau đó, Thời Tự lấy từ trong túi ra một viên kẹo cao su, nhét vào lòng bàn tay cô.

”… ?”

“Quà chúc mừng.”

“Chúc mừng gì?”

“Chúc mừng em sống đến năm hai mươi chín tuổi, cuối cùng cũng biết nói.”

Chúc Kim Hạ: “…”

Nhìn viên kẹo cao su, cô lại bật cười, nhét lại vào tay anh.

“Thôi khỏi chúc mừng, muốn chúc mừng thì chúc mừng anh đi.”

Thời Tự nhướn mày hỏi lại: “Chúc mừng tôi cái gì?”

“Chúc mừng anh dạy tốt.” Cô mỉm cười liếc nhìn anh: “Hồi đó ai là người nói với tôi, nếu không muốn cười thì có thể không cười, nếu không muốn nói thì có thể im lặng, bất cứ chuyện gì không muốn làm, cứ từ chối thẳng thừng là được— Không phải tôi đang làm theo lời anh dạy sao?”

Thấy vẻ mặt Thời Tự hơi ngưng trọng, cô khẽ hừ một tiếng, nói đều là nhờ Hiệu trưởng dạy dỗ tốt, cô chỉ là làm theo thôi.

Nói xong, cô đẩy cửa bước vào, ngay cả bóng lưng cũng toát lên vẻ kiêu ngạo.

Thời Tự bật cười, bị tiếng hừ nhẹ đó làm cho tai ngứa ngáy, gãi gãi tai, lại cảm thấy chỗ ngứa hình như là chỗ khác.

Cô đã ghi nhớ lời anh nói, cũng sống thoải mái hơn trước.

Vừa về đến phòng bệnh, cô đã bị bà nội giục liên tục: “Mau đi ăn cơm với Tiểu Thời đi, người ta đợi cháu mãi, giờ chắc đói lắm rồi.”

Trời đất chứng giám, rõ ràng cô cũng chưa ăn gì, sao bà nội chỉ thương Thời Tự vậy? Rốt cuộc là bà nội của cô hay bà nội của anh? Chúc Kim Hạ thấy buồn cười, liếc nhìn Thời Tự, anh vẫn bình thản như không.

Hai người bước ra khỏi bệnh viện, tìm một cửa hàng tiện lợi 24 giờ gần đó, ăn tạm bữa tối.

Chúc Kim Hạ mua oden, cầm theo hai chai nước lạnh, Thời Tự chọn lỉnh kỉnh vài hộp cơm bento, hai người ngồi trên ghế dài ven đường ăn.

Lẽ ra nếu là người khác, Chúc Kim Hạ nhất định sẽ làm theo lời bà nội, chọn một nhà hàng sang trọng một chút để cảm ơn tử tế, nhưng người trước mặt là Thời Tự, cách họ sống chung trước giờ vẫn luôn thoải mái tự nhiên, cô cũng không câu nệ hình thức nữa.

“Trường học thế nào rồi?” Chúc Kim Hạ vừa bóc đũa vừa hỏi: “Hiệu trưởng chạy mất rồi, bên đó không loạn à?”

“Hôm nay học sinh được nghỉ cuối tuần, tôi để Đốn Châu và Vu Tiểu San trông coi rồi.”

“Bọn họ biết anh đến Miên Thủy à?”

“Không biết.”

“Vậy anh nói thế nào?”

“Nói thế nào được?” Thời Tự mỉm cười, thấy cô vặn mãi không mở được nắp chai, bèn nhận lấy mở ra rồi đưa lại cho cô: “Chỉ nói là đi họp thôi.”

Chúc Kim Hạ mất mặt nhận lại chai nước, nhấn mạnh: “Vì là nước lạnh, trên nắp chai có nước, tay trơn nên mới không mở được.”

“Ừ, biết rồi, chắc chắn không phải do em yếu.” Thời Tự thuận theo, lười biếng mở nắp hộp cơm gà sốt teriyaki: “Yên tâm, tôi tuyệt đối không dám kỳ thị thể lực của phụ nữ, em cứ yên tâm ăn cơm đi, để dành sức mà tung quyền với người khác.”

“…”

Cho nên nói, quá hiểu nhau chính là điểm không tốt, cô còn chưa tung quyền, anh đã hiểu ra mà né đòn rồi.

Chúc Kim Hạ trừng mắt nhìn anh, coi như không nghe thấy, lại hỏi: “Tôi đi một tháng rồi, mọi người thế nào?”

“Khá tốt.”

“Lớp 5 vẫn là anh dạy Tiếng Hán à?”

“Tôi dạy.”

“Thế thì xong rồi.” Chúc Kim Hạ thở dài thườn thượt: “Ba tháng trời vất vả, tôi khó khăn lắm mới kéo trình độ tiếng Hán của mấy đứa nhỏ lên được một chú. Anh vừa dạy, lại về số không hết.”

Thời Tự liếc nhìn cô một cái: “Tôi cứ tưởng học vị Thạc sĩ của Thanh Hoa, không nói là chất lượng cao, nhưng ít ra cũng ra gì đó chứ.”

“Không liên quan gì đến bằng cấp, tôi ngưỡng mộ trường đại học của anh từ lâu rồi.” Chúc Kim Hạ cười toe toét, giả vờ giả vịt nói: “Chủ yếu là cách dạy học của anh, mọi người chỉ cần chống lại cơn buồn ngủ thôi đã phải dốc hết sức lực rồi, còn đâu sức mà nghe giảng nữa?”

Đang nói, cô phát hiện Thời Tự nhanh tay lẹ mắt, gắp mất viên cá viên chiên trong cốc của cô.

? ? ?

Chúc Kim Hạ: “Này, anh làm gì vậy, tôi chỉ mua một xiên đó thôi!”

Thời Tự nhanh chóng ăn hết: “Thấy em chỉ lo nói chuyện, cứ tưởng em không thích ăn.”

“Anh—”

Chúc Kim Hạ tức nghẹn họng. Tiếp đó, chỉ cần cô vừa nói những lời “khó nghe”, Thời Tự liền “hiểu lầm” mà ăn mất món cô thích.

Thời Tự hỏi cô cảm giác thế nào khi trở lại trường đại học sau học kỳ mới.

Cô nói mình vừa mới nhận giấy chứng nhận ly hôn được vài ngày, đã có giáo sư lớn làm mai mối, muốn giới thiệu cho cô các giảng viên Khoa học Tự nhiên trong trường.

“Điều kiện thế nào?”

“Cũng khá tốt.” Cô bẻ ngón tay tính: “Người bên khoa Hóa nhận các công trình bên ngoài, một chu kỳ công trình từ sáu tháng đến một năm, nghe nói một dự án có thể kiếm được bảy con số.”

“Người bên khoa Toán tuổi còn trẻ đã là học giả Trường Giang rồi, cũng là người có tiền đồ.”

“Ồ, còn có một người bên Khoa học Xã hội và Nhân văn, dạy Lịch sử, tuy dạy học không kiếm được nhiều tiền, nhưng gia đình anh ta giàu có, sư huynh tôi nói anh ta có một hòn đảo ở Đông Nam Á, không biết thật hay giả.”

Thời Tự lười biếng nói: “Tôi cũng có đảo.”

“Đảo gì? Đảo điên à?” Chúc Kim Hạ cố tình hỏi.

“Đảo nợ chất chồng.”

Cô cười ha hả, tiếng cười còn chưa dứt, viên khoai tây nghiền cuối cùng đã bị người ta múc mất.

Chúc Kim Hạ ngừng cười, trừng mắt nhìn anh: “Lần thứ tư rồi đấy.”

“Lần thứ tư gì?”

“Đây là lần thứ tư anh cướp đồ tôi thích ăn rồi đấy.”

Thời Tự tiếc nuối đặt đũa xuống, nói: “Xin lỗi, tôi không biết.”

“Thôi đi anh.” Chúc Kim Hạ hậm hực: “Chọn đâu trúng đó, anh còn dám nói không biết tôi thích ăn gì sao?”

“Làm sao tôi biết em thích ăn gì được?”

Thời Tự làm ra vẻ mặt “Em đừng có vu oan cho tôi”, tuy trông cũng không hề luống cuống, chỉ là đang phối hợp diễn với sự hỏi tội của cô mà thôi.

Hai người ngồi trên ghế dài, bị đồ ăn ở giữa ngăn cách, nghe thì căng thẳng nhưng thật ra biểu cảm lại rất thoải mái. Trên đời này, có người thích tương kính như tân, cũng có người quen với việc đấu khẩu cho vui.

Chúc Kim Hạ liếc nhìn anh: “Anh không biết?”

“Không biết.” Thời Tự thong thả dựa vào ghế dài: “Tôi chưa từng hỏi em, em cũng chưa từng nói cho tôi biết.”

“Đừng có giả vờ, mấy tháng ở trên núi, hôm nay tôi không ăn lê, ngày mai anh chỉ mua táo và chuối. Ngày mai tôi không ăn mướp đắng và rau ngải cứu, ngày kia anh liền khai trừ chúng ra khỏi danh sách món ăn. Còn dám nói không biết tôi thích ăn gì sao?”

“Ồ—” Thời Tự kéo dài giọng, vẻ mặt như bừng tỉnh ngộ: “Thì ra em nghĩ như vậy à?”

“Chẳng lẽ không phải?”

“Hồi nhỏ em có xem phim không?” Thời Tự trả lời bằng một câu không liên quan.

Chúc Kim Hạ sững người, tưởng mình nghe nhầm: “… Phim gì?”

“Đừng nghĩ lung tung, không phải loại phim em đang nghĩ đâu.” Thời Tự khẽ cười: “Hồi nhỏ thuê đĩa ở cửa hàng băng đĩa, đầu phim không phải đều có câu đó sao — ‘Nếu có tình tiết trùng hợp, hoàn toàn là ngẫu nhiên’.”

Chúc Kim Hạ nheo mắt lại: “Vậy ý anh là anh căn bản không để ý đến việc tôi thích ăn gì, không thích ăn gì, tất cả đều là tôi tự mình nghĩ vớ vẩn với đoán mò?”

“Chứ sao nữa?”

“Chà, Thời Tự, anh đúng là mọc rễ tre trên mặt — giả vờ hay lắm, đồ mặt dày!”

“Khen ngợi quá lời rồi.” Thời Tự gãi tai, vẻ mặt thỏa mãn.

“Ai khen anh???” Chúc Kim Hạ thấy cạn lời: “Tôi thật sự ngưỡng mộ làn da của anh, dưỡng tốt thật đấy!”

“Vậy sao, cảm ơn, chắc là do tố chất bẩm sinh.”

“… Đây cũng không phải là khen anh!”

Cãi nhau chí chóe, lại là cãi nhau chí chóe.

Người mắng không hề tức giận, người bị mắng lại vui vẻ, lời nói nghe thì gay gắt, nhưng kỹ càng nghe lại thì toàn là những màn đấu khẩu vô nghĩa của trẻ con ba tuổi.

Người đi đường thong thả tản bộ, trên cầu vượt xa xa xe cộ qua lại, dưới chân cầu vượt, một nhánh của sông Đà chảy róc rách, so với sông Kim Sa chỉ e dè hơn một chút.

Trăng tròn trên cao, xuyên qua tầng mây lặng lẽ nhìn xuống nhân gian, gió đêm thấy nó quá ngông cuồng bèn thổi mây tụ lại, như một lớp sương mỏng che khuất tầm mắt của mặt trăng.

Một lúc lâu sau, Chúc Kim Hạ ợ một cái, quay đầu lại nhìn, phát hiện Thời Tự đã ăn hết phần còn lại của cô.

Người này đúng là có số làm thùng rác.

Chúc Kim Hạ lại trợn trắng mắt nhìn anh: “Anh xem anh kìa, giờ trông trẻ ra hẳn.”

“Sao lại?”

“Chuyên gia nói rằng, nghèo đói có thể khiến người ta trẻ lại.” Chúc Kim Hạ xoa bụng: “Sau này anh già rồi sẽ được nghe con cháu đi ra ngoài ba hoa với người ta, nói ông tôi là Hiệu trưởng của Trung tâm Giáo dục Nghi Ba, năm nay tám mươi tuổi rồi, bởi vì cả đời ki bo nên nhìn trẻ như cháu trai vậy.”

Thời Tự cười đến nỗi run cả vai.

Anh dọn hộp cơm lại, vứt vào thùng rác ven đường, quay lại đứng trước ghế dài, dùng mũi giày khẽ đá vào cái chân đang vắt vẻo vô duyên của cô.

“Làm gì?” Chúc Kim Hạ ăn uống no say, nằm ườn ra đó như ông địa chủ, trông rất thoải mái.

Người đàn ông đút hai tay vào túi quần, mỉm cười nhìn xuống cô.

“Tôi nói này cô Chúc, mọi người đang ra sức tìm mùa xuân thứ hai cho cô, vậy cô đã chọn được người nào ưng ý chưa?”

Chúc Kim Hạ ngước mắt nhìn anh, khóe miệng cong lên, thong thả nói: “Tôi còn tưởng anh không quan tâm chứ.”

“Trò chuyện sau bữa ăn, hỏi bâng quơ thôi.”

“Vậy thì đừng hỏi.”

“…”

Im lặng một lát.

“Cứ nói là có hay không đi.” Thời Tự cười một tiếng, lấy tay ra khỏi túi quần, đôi mắt đen láy, sáng long lanh như những vì sao vắng mặt trên bầu trời đêm nay.

Chúc Kim Hạ hừ hừ, thấy anh nhìn chằm chằm vào mình, cảm thấy cũng thả thính đủ rồi, bèn nhếch mép nói: “Không có. Tôi kén cá chọn canh lắm, mèo hoang chó hoang ven đường không dễ gì lọt vào mắt tôi được.”

Thời Tự cười: “Lúc thì thu nhập bảy con số, lúc thì nhà có đảo, vậy mà cũng gọi là mèo hoang chó hoang?”

“Không phải quý ngài Hiệu trưởng đây tốt nghiệp từ Thanh Hoa sao, không học đạo lý ‘giàu sang không cám dỗ’ à?” Chúc Kim Hạ khịt mũi coi thường: “Có tiền mua tiên cũng được, nhưng ngàn vàng khó mua nổi sự vui vẻ của tôi.”

Nói rồi, cô lại bĩu môi hừ một tiếng: “Cái trung tâm nghèo xác xơ nào đó chẳng có ai khiến tôi động lòng, chỉ toàn người khiến tôi động sát tâm thôi…”

Thời Tự lại cười.

Sang thu rồi, gió đêm se se lạnh, cành cây ven đường bị gió thổi xào xạc, như đang tấu nhạc.

Chúc Kim Hạ ngước mắt lên, bất chợt thấy Thời Tự ngồi xổm xuống trước mặt cô, như vậy, tầm mắt của họ hoàn toàn ngang bằng nhau.

Tim cô đập mạnh, nghe thấy anh hỏi: “Vậy còn tôi?”

…?

“… Anh gì?”

“Chúc Kim Hạ, bây giờ em nhìn tôi, là động sát tâm hay là động lòng?”

Thời Tự cong khóe miệng, như thể vừa hỏi một câu hỏi bâng quơ. Chỉ là sau khi nói xong câu này, anh không chớp mắt mà chỉ lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt như dòng sông đêm yên tĩnh, lặng lẽ nhưng mãnh liệt chảy về phía xa.

••••••••

Lời tác giả:

Chuyện tình cảm rắc rối của Viên Phong là một trong những chi tiết quan trọng khi lên núi, đã viết xong rồi, mọi người đừng lo lắng, không phải là viết lan man để câu chữ, sau này cũng sẽ không nhắc đến nhiều nữa.

Mấy hôm trước thấy có độc giả đọc《Ngày độc lập của tôi》cùng cô con gái lớp 5, tôi vừa mừng vừa lo, vinh dự khi được trở thành tác phẩm ngôn tình khai sáng của cô bé, nhưng những cảnh hôn sắp tới và cảnh giường chiếu kịch tính sau khi lên núi thì phải làm sao bây giờ, giờ áp lực đến lượt tôi rồi :)

Lì xì 100 tệ, chúc mọi người tuần mới may mắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK