• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời đã tối đen, núi non xa xăm chìm vào bóng tối mịt mùng.

Trong bếp, dì Phương vội vã muốn quay lại phòng, giọng nói nhanh hơn thường ngày rất nhiều. Dì chỉ hướng dẫn cho Trát Mỗ vài thao tác rồi vội vàng giao lại công việc cho cô bé.

“Cháu cứ làm trước đi, có gì không hiểu thì hỏi dì, giờ dì phải về xem chú Vượng của mấy đứa.”

Bà thậm chí không kịp pha nước ấm, sợ tốn thời gian, chỉ nhanh chóng rửa tay bằng nước lạnh. 

Nước giá buốt khiến cơ thể khẽ run lên, nhưng trên môi bà vẫn nở một nụ cười mãn nguyện, bước chân nhanh nhẹn đẩy cửa quay vào phòng.

Lạ lùng thay, người vừa mới còn ngồi trên giường ấm đã không còn ở đó nữa.

Tách trà trên bàn vẫn đầy, nhưng hơi ấm đã tắt.

Ti vi không biết từ khi nào đã chuyển sang một bài hát khác:

“Ngươi ngắm nhìn cảnh sắc bao la, vạn dặm tuyết phủ. Nâng niu sơn hà, gói trọn vào thơ ca, mỉm cười, đời này mấy khi có thể tận hưởng phong cảnh thế này?”

“Lạp Vượng?”

Dì Phương nhìn quanh, gọi tên chú Vượng, nhưng không có ai đáp lại.

Dù biết rằng sức khỏe ông đã yếu, không thể tự leo lên tầng, bà vẫn vội vã chạy lên lầu hai, kiểm tra từng phòng một, giọng gọi ngày càng gấp gáp cuống cuồng.

Không có ai.

Ánh đèn trong từng phòng dần bật sáng, nhưng bóng dáng ông vẫn không thấy đâu.

Chẳng bao lâu sau, bà nghe tiếng cổng sân dưới nhà mở ra, tiếp theo là tiếng của Đốn Châu, giọng cậu hốt hoảng gọi chú Vượng, vang lên trong nỗi sợ hãi như một con cừu lạc bầy.

Thình thịch, thình thịch.

Tim bà như gõ từng nhịp lớn, dồn lên tận cổ họng.

Bà gần như không nhớ mình đã làm thế nào để chạy xuống lầu và mở cửa chạy ra ngoài. Đứng dưới hiên, bà nhìn thấy trên nền tuyết trắng là một người nằm bất động.

Đốn Châu ôm chặt lấy ông, gương mặt đẫm nước mắt, gọi chú Vượng trong tiếng nức nở.

Trát Mỗ từ trong bếp loạng choạng chạy ra, ngã xuống nền tuyết.

Gió từ dãy núi xa dường như thổi mạnh hơn, nhưng lúc này lại im lìm không tiếng động. Bóng cây vẫn rung rinh, nhưng tiếng xào xạc biến mất. Tiếng khóc của Đốn Châu, tiếng nức nở của Trát Mỗ, tất cả âm thanh như bị hút hết khỏi tai bà.

Dì Phương như đang trong một giấc mơ, từ từ bước xuống sân, từng dấu chân in hằn trên tuyết, giống như từng dấu ấn mà ông đã để lại trong cuộc đời bà, mỗi dấu chân đều khắc sâu không thể quên.

Bà nhìn người đàn ông đang nằm yên lặng trong vòng tay của Đốn Châu, dường như nơi khóe môi còn vương lại nụ cười thanh thản.

Làm sao ông ấy có thể cười được?

Một đời trọn nghĩa, sao đến cuối lại bất ngờ bướng bỉnh thế này, rời đi trong ngày sum họp như hôm nay, để lại người ở lại biết phải đối mặt sao đây?

Ở đầu làng, một chiếc xe van màu bạc đã tắt đèn. Đi sâu vào nữa, con đường nhỏ hẹp, khó khăn cho xe cộ qua lại.

Ba người bước xuống xe, cùng nhau đi vào, từng bước chậm rãi trên nền tuyết, dù trời lạnh giá, khóe môi họ vẫn nở nụ cười.

Tết Nguyên Tiêu, người người sum vầy, quả là điềm lành.

Viên Phong cảm thán, chú Vượng quả là biết chọn ngày để tỉnh dậy, một lần là đêm Giao Thừa, lần này là đêm Nguyên Tiêu. Phải chăng đây chính là sự an bài của trời cao?

Khi đến gần ngôi nhà nhỏ, bỗng nhiên họ nghe thấy tiếng khóc.

Thời Tự nghiêng đầu, nhìn qua hàng rào đá thấp và thấy cảnh tượng trong sân.

Trái tim như ngừng đập.

Đêm đó, tuyết lại rơi dày đặc ở xã Nghi Ba, tuyết như lông ngỗng rơi suốt cả đêm. Sáng hôm sau, cả núi đồi phủ lên tấm áo trắng tang thương.

Theo ý nguyện của chú Vượng khi còn sống, tang lễ được tổ chức một cách vô cùng giản dị.

Người Tạng thường chuộng thiên táng, mộc táng, nhưng cả gia đình ông đều không theo đạo Phật. Cuối cùng, Thời Tự đề nghị chôn cất ông ở triền núi phía sau trung tâm giáo dục.

Trên triền núi có một khu rừng nhỏ, vào ngày mưa, Đốn Châu sẽ mang theo rổ đến đây hái nấm, cải thiện bữa ăn.

Từ đó có thể nhìn bao quát cả trung tâm giáo dục, chú Vượng sẽ ở lại mãi trên mảnh đất mà ông đã gắn bó và bảo vệ.

Tang lễ không có thầy pháp cúng tế, cũng không có cảnh long trọng phô trương, chỉ vài người lặng lẽ đứng trên triền núi, Thời Tự cẩn thận đặt tro cốt của ông vào lòng đất, bên trên là một cây non vừa nhú mầm.

Họ không báo cho ai, nhưng khi đưa ông xuống núi, có vài người dân làng bắt gặp.

Rất nhanh sau đó, nhiều người từ làng đã đến, cả những đứa trẻ ngây thơ, cả những người lớn trang nghiêm, cả những người chưa từng đi học ngày nào, lẫn những cựu học sinh biết đọc, dù không ai rời khỏi xã Nghi Ba.

Những ngày sau đó, nhiều người từ xa về thăm, có người từ huyện thành gần đó, có người từ các thành phố xa xôi, dù là kỳ nghỉ đông, nhưng trung tâm giáo dục chưa bao giờ đông vui đến thế.

Tất cả đều nói với ba anh em: “Xin hãy nén đau thương.”

Nhưng Đốn Châu và Trát Mỗ chỉ càng rơi nước mắt khi nghe câu nói ấy.

Riêng Thời Tự không khóc. Từ đầu đến cuối anh chưa từng rơi lệ, thậm chí rất ít nói.

Khi hai em trai em gái khóc nấc không thành tiếng, khi dì Phương như già đi mười tuổi chỉ qua một đêm, Thời Tự vẫn đứng thẳng tắp trước mọi người, như một cây cổ thụ, bất khuất trước gió tuyết.

Anh cảm ơn từng người đến viếng, điềm nhiên tổ chức mọi việc, thậm chí còn dặn dò Chúc Kim Hạ: “Ra phòng ngủ nấu ít trà nóng, đừng để ai bị cảm lạnh.”

Chúc Kim Hạ và Viên Phong ra sức hỗ trợ anh, một người liên tục nấu trà, một người lái xe xuống thị trấn chuẩn bị cơm nước, mang lên nhiều hộp cơm và mua thêm mì gói, cơm tự sôi cho mọi người dùng khi cần.

Tang lễ khép lại sau ba ngày.

Trung tâm giáo dục nhìn qua không có gì khác, chỉ là trên triền núi giờ có thêm một bia mộ trắng xóa, trên đó khắc một câu:

“Cả đời thời hoàng kim của ông đều bén rễ nơi khe núi sâu, lặng lẽ không tên, nhưng âm vang còn mãi.”

Dì Phương nhìn câu chữ đó, khép mắt lại.

Với mọi người, ông có thể là một người vĩ đại, là vị Hiệu trưởng hy sinh bản thân để vun đắp cho các học sinh miền núi. Trung tâm giáo dục còn tồn tại bao lâu, câu chuyện của ông sẽ còn truyền lại bấy lâu.

Nhưng với bà, Lạp Vượng là thanh xuân khắc cốt ghi tâm của bà, là nỗi nhớ khôn nguôi suốt bốn mươi năm, là những kỷ niệm trong sáng của thời thiếu nữ, là những tình cảm chẳng thể quay lại.

Từ nay, người đời chỉ biết đến một Hiệu trưởng đã cống hiến hết mình cho giáo dục miền núi, không ai biết đến những điều giữa hai người.

Có những tiếc nuối mãi không bao giờ trọn vẹn, giống như ngày trước bà từng lo sợ một lần gặp là thêm một lần xa, không biết ông còn tỉnh dậy được mấy lần, mà chẳng ngờ rằng sẽ chẳng bao giờ có lần sau nữa.

Trong màn nước mắt mờ ảo, bà như thấy người đàn ông ấy, khuôn mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt đục ngầu.

Lần đầu tiên ông nắm tay bà, khi hai người tóc đã trắng xóa.

Ông nói: “Khổ cho em rồi, là tôi có lỗi với em.”

Nào ngờ, đó lại là lời từ biệt cuối cùng.

Bà còn chưa kịp nói với ông rằng, cả đời này ông không có lỗi với ai, chỉ có lỗi với chính mình. Ông tự trách vì không tìm thấy người em gái, nhận hết trách nhiệm xây dựng trường và trang trải chi phí, đặt học sinh vào lòng, thậm chí tằn tiện nuôi dạy vài đứa trẻ mồ côi, nhưng lại để thanh xuân và tình yêu vuột mất.

Mang theo bao tiếc nuối ấy, ông lại ra đi một cách thanh thản như vậy.

Hình ảnh cuối cùng mà dì Phương nhìn thấy là ông nằm yên lặng trên nền tuyết, gương mặt bình yên, thậm chí còn khẽ mỉm cười.

Giống như lúc còn trẻ, bà lén nhìn qua cửa lớp, thấy ông trên bục giảng viết cho học sinh bài thơ:

“Nơi sảnh đường chỉ có ánh nến đỏ rực, hãy cứ thong thả nâng ly, thong thả ca hát.

Nhân gian cách biệt lâu rồi, không cần phải buồn.”

Sau tất cả, dì Phương cuối cùng cũng có thể kìm nén nỗi đau và ăn được bữa cơm nóng đầu tiên, Đốn Châu và Trát Mỗ cũng vì khóc cạn nước mắt mà thôi đỏ hoe mắt.

Giữa khoảng lặng của nỗi buồn, cuộc sống vẫn tiếp tục.

Huống hồ, mọi người từ lâu đã chuẩn bị tinh thần cho ngày này.

Nhưng vào lúc nỗi buồn của mọi người bắt đầu nguôi ngoai, Thời Tự lại đổ bệnh.

Sau khi tiễn biệt những người đến viếng, trung tâm giáo dục trở lại yên tĩnh, sân trường không còn ai qua lại, chỉ còn tiếng gió xào xạc, tuyết trắng ngập trời.

Mọi người lên xe, trong cái lạnh của băng tuyết chầm chậm quay lại triền núi.

Đống lửa trong sân đã bị tuyết phủ trắng xóa.

Đây là nhà của chú Vượng, nhưng từ nay sẽ không còn bóng dáng ông nữa.

Mọi người chia nhau nấu ăn, dọn dẹp sân vườn, chỉ riêng Thời Tự ngồi im lặng trong phòng khách, nơi ngày trước chú Vượng vẫn thường ngồi.

Không ai giục anh, tất cả đều lặng lẽ chăm chỉ làm việc.

Chúc Kim Hạ nhận lấy bát mì mà Trát Mỗ đã nấu xong, bê một bát vào đưa cho Thời Tự. Khi vào phòng, cô phát hiện anh đã ngủ thiếp đi trên bàn trà.

Ban đầu cô nghĩ chắc là anh quá mệt mỏi, nhưng dù mệt đến đâu cũng không thể ngủ ngay tại đây được, trong thời tiết này dễ bị cảm lạnh lắm.

Cô nhẹ nhàng tiến đến, định đánh thức anh dậy để anh lên giường nghỉ ngơi.

“Thời Tự.”

“Thời Tự?”

Chúc Kim Hạ gọi liền mấy lần, nhưng anh vẫn không phản ứng.

Cô hơi sững sờ, đưa tay đẩy nhẹ anh, ngón tay chạm vào cổ anh lộ ra ngoài, bất giác nhận thấy nhiệt độ nóng rực nơi lòng bàn tay.

Thời Tự bị sốt, không rõ đã sốt bao lâu, có lẽ từ trước nhưng anh vẫn cố gắng chịu đựng cho đến khi lễ tang kết thúc mới chịu ngã gục.

Cơn sốt bùng phát mạnh mẽ, ngay trong đêm đó, Thời Tự sốt lên đến gần 40 độ.

Dì Phương cho anh uống thuốc hạ sốt nhưng hoàn toàn không có tác dụng.

Chúc Kim Hạ nhìn gương mặt mệt mỏi của mọi người, quầng thâm dưới mắt họ cực kì rõ rệt, rồi nhẹ nhàng khuyên tất cả hãy đi nghỉ ngơi.

Một mình cô ở lại trông nom Thời Tự.

Cô liên tục thay nước lạnh, chườm khăn để hạ sốt cho anh.

Khăn trong tay cô nhanh chóng trở nên ấm lên, lại phải nhúng vào nước lạnh lần nữa.

Cơ thể Thời Tự đầm đìa mồ hôi, trong cái lạnh của thời tiết này, cả ga trải giường và gối đều ướt sũng.

Anh mơ màng giữa cơn sốt, lúc tỉnh lúc mê, phần lớn thời gian chìm đắm trong những giấc mơ, thỉnh thoảng phát ra tiếng nói mơ hồ.

Phần lớn chỉ là những tiếng lẩm bẩm rời rạc, nhưng khi Chúc Kim Hạ ôm chặt anh, cô nghe thấy trong những lời mê sảng ấy có hai từ:

“Chú Vượng.”

“Chú Vượng.”

Người đàn ông kiên định và trầm lặng ấy cuối cùng đã bộc lộ nỗi lòng trong cơn bệnh yếu đuối.

Nước mắt nóng hổi trào ra từ đôi mắt nhắm nghiền, mi anh khẽ run rẩy như đôi cánh bướm, để lại những giọt nước long lanh.

Anh gọi “chú Vượng” từng tiếng, và mỗi lần như vậy, Chúc Kim Hạ lại ôm anh chặt hơn.

Cô cúi xuống, hôn lên đôi mắt ướt đẫm của anh.

“Em ở đây.”

“Chú Vượng.”

“Em ở đây.”

Thời Tự mơ rất nhiều giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, anh chỉ là một đứa bé chín tuổi, gầy gò, cô đơn, một ngày nọ bỗng đến dãy núi xa lạ này, không hiểu ngôn ngữ của người Tạng, cũng không ai ở đây giống mình.

Rồi mẹ anh bỏ đi, anh ở lại núi một mình, gọi trời không thấu, gọi đất chẳng nghe.

Anh mơ thấy hình ảnh vị Hiệu trưởng ngày đó, khi ấy còn trẻ, một người đàn ông mộc mạc, quần áo chắp vá, ánh mắt tràn ngập sự thương cảm khi trao phong thư mẹ để lại.

Người ta bảo: “Thằng bé còn nhỏ, đừng để nó biết sự thật.”

Nhưng ông nói: “Trẻ con cũng là con người, không thể giấu giếm. Biết được sự thật, nó mới có thể quyết định tương lai của mình.”

Ông làm cho anh một chiếc giường gỗ nhỏ.

Trong vô số đêm ác mộng, ông ôm anh vào lòng, nhẹ nhàng gọi: “Thời Tự, Thời Tự không khóc nhé.”

Ông dạy anh viết chữ, đọc sách, dắt anh đi chăn bò, cưỡi ngựa.

Ông nói: “Cháu không có cha, ta thì không có con, hai ta gặp nhau có lẽ là ý trời, cùng nhau sống nhé, ta sẽ không để cháu chết đói đâu.”

Năm chín tuổi, lần đầu tiên Thời Tự có một người cha đặc biệt, họ trông chẳng giống nhau chút nào, nói những ngôn ngữ khác nhau, một người da ngăm đen, người kia lại trắng trẻo.

Trong những giấc mơ chập chờn ấy, người đàn ông dần già đi, còn anh ngày càng trưởng thành.

Giữa đêm, Thời Tự tỉnh dậy, nỗi đau nén chặt suốt mấy ngày nay cuối cùng bùng phát như cơn thác lũ.

Anh vùi mặt vào gối, bật khóc nức nở.

Chúc Kim Hạ ôm chặt lấy anh, nhẹ nhàng an ủi, nói em luôn ở đây.

Ngoài câu nói đó ra, mọi ngôn từ đều trở nên vô nghĩa, cô không biết phải dùng cách nào để xoa dịu nỗi đau của anh.

Từ chiếc gối vọng ra tiếng khóc nghẹn ngào, không thể kiềm chế.

Anh nói: “Chúc Kim Hạ, em biết không, anh không còn cha nữa rồi.”

Năm chín tuổi, cậu bé mất tất cả ấy đã được cuộc đời ban cho một món quà quý giá.

Nhưng đến năm ba mươi ba tuổi, số phận lại thu hồi món quà đó từ cậu.

••••••••

Lời tác giả:

Hôm nay là một chương ngắn, là đoạn chuyển tiếp. Ngày mai sẽ là chương dài. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ (dù chương này không vui lắm :( Nhân đây phát lì xì nè!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK