“Có muốn mua cái gì không? Cửa hàng vừa mới có một ít đồ từ Cự Thành đấy.”
Sở Quang đang định rời đi thì dừng lại, quay đầu hỏi.
“Có súng không?”
“Thứ đó thì không có, mà cho dù có thì cậu cũng không mua nổi.”
Charles cười một tiếng, thấy Sở Quang định rời đi thì tiếp tục nói.
“Nhưng mà có thức ăn và nguyên liệu đấy. Nếu như tôi là cậu, tôi sẽ tranh thủ mua thêm trước khi nó bị tăng giá.”
Những đồ vật như súng, cho dù là loại rẻ tiền nhất thì cũng khó mà mua được ở phố Bethe này.
Bởi vì nếu như đội buôn vũ khí có thỉnh thoảng đi qua đây buôn bán, thì những vũ khí đó đều sẽ được chuyển hết vào kho của thị trưởng, không có chuyện sẽ bày bán ở cửa hàng cho tùy ý người đến chọn lựa.
Hơn nữa, như Charles đã nói, cho dù là có một khẩu súng bày bán thật, thì những người đi nhặt đồ cũ bán như anh sẽ không thể nào mua được.
Sở Quang biết tại sao Charles lại nói như vậy.
Là một người được tiếp thu nền giáo dục tốt, Charles chắc chắn nhìn ra được những người dân sống ở phố Bethe này, cho dù là người đi nhặt đồ hay là thợ săn thì đều bị thị trưởng và người nhà thị trưởng bóc lột đến nghèo.
Cho dù thị trưởng và người nhà chưa bao giờ đưa tay ra trực tiếp lấy đi những đồng xu của người dân nơi đây.
“Thức ăn và nguyên liệu sắp tăng giá sao?”
Nhìn Sở Quang có vẻ bất ngờ, Charles cười nhạt rồi nói.
“Cậu không để ý sao, dạo gần đây nhiệt độ bắt đầu giảm rồi, mà dị chủng ở bên ngoài thì lại bắt đầu hoạt động mạnh hơn.”
Sở Quang cau mày suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên anh nhớ ra điều gì đó bèn mở miệng nói.
“Mùa đông sắp tới sao?”
“Tôi nhớ là cậu mới đến đây vào năm tháng trước nhỉ, có thể cậu chưa trải qua, tầm thời gian này năm trước thì trời bắt đầu từ từ hạ nhiệt xuống. Năm nay... Có lẽ mùa đông sẽ đến sớm hơn so với năm ngoái, không khéo đến tháng mười đã có tuyết rơi.”
Nói đến đây, Charles dừng lại một chút rồi nói đầy ẩn ý.
“Sắp tới mùa đông rồi.”
“Cho dù là người hay là dị chủng, đều phải có sự chuẩn bị trước khi đông đến.”
Khi lần đầu tiên đến phố Bethe, Sở Quang đã mặc một chiếc áo khoác màu xanh lam, Charles thấy thế vô thức xem anh như một người tị nạn đến đây, vì vậy mà có giúp đỡ anh một chút.
Mặc dù Charles chưa từng thể hiện sự giúp đỡ trong những lần mua bán, nhưng về mặt kinh nghiệm thì ông ấy đã giúp Sở Quang khá nhiều.
Nếu không thì anh đã không thích nghi được với cuộc sống ở đây nhanh như vậy.
Sở Quang nghe xong nghiêm túc gật đầu.
“Tôi biết rồi, cảm ơn.”
“Không có gì đâu.” Charles cười nhẹ, “đừng chết.”
Lúc này đã là đầu tháng chín rồi, nếu tháng mười thật sự có tuyết rơi thì bây giờ chỉ còn hơn một tháng để chuẩn bị thôi.
Với những người sống sót trong cái hoàn cảnh như hiện giờ mà nói thì tuyết rơi chắc chắn không phải là một điều gì tốt đẹp cả, điều này có nghĩa là ngoài tiền thức ăn ra thì sẽ phải trả thêm tiền xăng dầu khí đốt để sưởi ấm.
Hầu hết mọi người đều sống phụ thuộc vào nghề thu nhặt vật liệu cũ, săn bắn rồi mang đi bán, các trang trại gần đây cũng chỉ tuyển thêm người khi vào mùa canh tác bận rộn thôi.
Vào mùa đông, việc thu nhặt vật liệu cũ sẽ càng khó khăn hơn rất nhiều lần, không ai có thể biết trước thứ được chôn vùi dưới lớp tuyết ngoài kia sẽ là những vật liệu bỏ đi có thể đem tái chế được hay là răng nanh của những con chuột đột biến.
Và những con vật có thể săn bắn được như hươu, nai, thỏ để cung cấp thịt cũng sẽ hạn chế hoạt động khi mùa đông đến, hoặc có khi chúng còn trốn luôn trong hang không ra ngoài.
Và điều tồi tệ nhất khi mùa đông đến đó là các đội buôn sẽ không đến phố Bethe để mua bán, cho dù tìm được đồ tốt thì cũng chỉ có thể vứt đống ở nhà, đến tận mùa xuân năm sau mới có thể đem đi bán.
Hoặc có thể mạo hiểm đi đến địa điểm cách thành phố Cự Thành khoảng mười kilomet.
Đó là thành phố Thanh Tuyền, khu lánh nạn có nhiều người sống nhất, cho dù là mùa đông đến thì nơi này cũng không bao giờ đóng cửa.
Tuy nhiên, vị trí của nó lại nằm ở rìa đường vành đai 3, bên cạnh thành phố Thanh Tuyền là khu vực phía Bắc, dọc đường đi ẩn nấp cực nhiều nguy hiểm.
Một người bình thường muốn đi bộ đến đó, lại còn đi giữa trời mùa đông nhiệt độ dưới mười độ thì không khác nào đi tự sát!
...
Rời khỏi cửa hàng, Sở Quang muốn về chỗ ở của anh đầu tiên.
Nói là chỗ ở nhưng thật ra nó chỉ miễn cưỡng được xem như là một cái lán có thể che mưa, thậm chí nó còn không có cửa sổ hay cửa ra vào.
Mới ngày hôm qua thôi, anh còn nghĩ đến việc tiết kiệm một ít xi măng, ván và các vật liệu khác để có thể bịt kín bức tường bị dột lại trước khi mùa đông đến.
Nhưng mà bây giờ có vẻ như là không còn cần thiết nữa rồi.
Sở Quang móc từ trong cái túi ngủ đã mốc meo của anh ra một cái hộp sắt đã bị rỉ, anh dùng sức mở nó ra, ném những đồng xu giấu bên trong hộp xuống chiếc bàn gỗ khập khiễng vì mất chân.
Tổng cộng 47 đồng xu trị giá 1 màu trắng.
Tính luôn trên người anh có 3 đồng xu nữa là vừa tròn được 50 đồng.
Số tiền này là Sở Quang nhịn ăn nhịn uống khổ sở tiết kiệm từng chút một mới có, để một ngày nào đó anh có thể rời đi con phố nhỏ bé này mà chuyển đến thành phố Cự Thành với điều kiện sống tốt hơn.