“Vù vù vù chủ nhân, ngài đã đến tìm tôi rồi”
Vù vù vù phía trước là tiếng ròng rọc chạy trên sàn bê tông.
Sau khi trở lại mặt đất, trước tiên Sở Quang lên tầng 3 của viện điều dưỡng.
Vốn dĩ muốn tìm Tiểu Thất tìm hiểu một chút về tình hình, kết quả đi còn chưa đến cửa sổ đã nhìn thấy sọt giấy vụn đến gần mình một cách đáng thương.
Sở Quang nhìn với vẻ mặt đầy bối rối, không biết nó lại làm sao nữa rồi.
“Có chuyện gì với cậu vậy?”
“Tiểu Thất chỉ còn một cục pin”
Uầy.
Còn tưởng chuyện gì nữa chứ.
Đợi chút….
Sở Quang: “Để tôi đi đâu tìm chỗ sạc pin cho cậu nhé?”
Tiểu Thất: “Trên người tôi có cổng sạc không dây nên ở lại chỗ lánh nạn đợi một lúc là được!”
Sở Quang: “........”
Chả trách anh không thấy ổ cắm nào trong chỗ lánh nạn cả, chiếc máy chủ trên bàn trước giờ cũng không có điện, hóa ra là công nghệ cao.
Mặc dù sạc không dây cũng không hẳn là công nghệ cao.
Sở Quang đem theo robot hình thùng rác này xuống tầng.
Ngoan ngoãn cất lại ròng rọc phía dưới, Tiểu Thất đột nhiên nói.
“Đúng rồi, chủ nhân à”
“Lại sao nữa?”
“Tôi đột nhiên nhớ ra, hệ thống động lực của chỗ lánh nạn dường như được để cung cấp điện từ lõi phản ứng nhiệt hạch”
“Phản ứng nhiệt hạch?”
“Chà, thế thì điện bên trong có thể dùng rất lâu.”
“Ồ, đó là một chuyện tốt.” Sở Quang đã bắt đầu suy nghĩ trong lòng, làm thế nào để trộm cục điện bên trong.
Tiểu Thất nói tiếp.
“Thế nhưng, điều này cũng có thể không phải là chuyện tốt”
Mạch suy nghĩ bị cắt ngang bởi câu nói này, Sở Quang đang xuống cầu thang dừng bước.
“Ý gì?”
“Bởi vì năm nay đã là năm 2340, so với năm chỗ lánh nạn xây dựng mà nói, coi như là rất lâu rất lâu sau đó rồi.”
Cái gì?
Sở Quang vội vàng hỏi.
“Nếu như điện đã dùng hết rồi thì phải làm sao?”
Tuy nhiên, câu trả lời của Tiểu Thất lại khiến anh suýt hộc máu.
“Không biết.”
“Không biết???”
“Vấn đề quan trọng như này vậy mà đmm cậu lại nói không biết!”
Lẽ nào không có phương án dự phòng khẩn cấp hay sao???
Tiểu Thất dè dặt nói.
“Vì theo kế hoạch….chỗ lánh nạn này lẽ ra đã được mở từ 100 năm trước rồi, nhưng không biết tại sao lại trì hoãn tận một thế kỷ.”
Sở Quang “......”
Thấy Sở Quang không nói, Tiểu Thất tiếp tục nhỏ giọng an ủi.
Thực ra ngài không cần phải quá bi quan, phòng điện của chỗ lánh nạn số 404 có lẽ ở tầng 3 của chỗ lánh nạn, chỉ cần ngài mở khóa tầng đó, thay thanh nhiên liệu kịp thời là OK.
Sở Quang suýt nữa không kìm được mà phun ra.
“Đcm, đi đâu tìm thanh nhiên liệu phản ứng nhiệt hạch đi!”
Đây đã là 211 năm của thời đại đất hoang rồi.
Tiểu Thất: “Ơ, sẽ có cách đúng không?”
Sở Quang: “....”
Dù nói thế nào đi nữa, cũng không thể dồn cục tức vào mấy cái đồ điện tử được.
Vậy thì quá là “low” rồi.
Sở Quang đặt Tiểu Thất xuống cạnh thang máy, nhìn theo con robot thùng rác lẩm bẩm lăn về lại.
Tâm trạng có chút bực bội.
Nhưng mà, Sở Quang cũng biết rõ, lúc này nóng vội chả giúp ích được gì cả, vấn đề phải giải quyết từng cái một.
Tạm thời lượng điện không có vấn đề gì quá lớn, dù chỗ lánh nạn bị trì hoãn mở cửa tận một thế kỷ, nhưng dẫu sao thế kỷ vừa qua cũng không có công việc nào hết, có lẽ nó đã hoạt động trong chế độ tiết kiệm năng lượng, lượng điện còn lại nói không chừng còn có thể sử dụng trong vài chục năm.
Ngược lại, mùa đông đang đến gần ngay trước mắt càng đáng để anh căng thẳng hơn.
Thời gian chuẩn bị đã không còn nhiều nữa…
Rời khỏi viện điều dưỡng.
Sở Quang đến trước lò xi măng, thấy những người chơi đang hăng hái bận rộn làm việc, đã bắt đầu qua lò xi măng thứ 2 rồi.
Đống đất nung bên cạnh cũng được xếp 8 cái chồng lên nhau.
Đây chính là bỏ qua thời đại nông nghiệp, trực tiếp nhảy vọt sang công nghiệp hóa!
Trong lòng Sở Quang vui mừng khôn xiết.
May mà mình quản người có sách, quản thôn có cách!
“Quản lý, anh đến rồi!”
“Ừm, nãy tôi vừa đi xuống một chuyến…mấy cái này là ý tưởng của cậu sao? Sở Quang nhìn lò đất nung xi măng phía sau, hỏi.
“Đó là công lao của tất cả mọi người”
“Không cần phải khiêm tốn, tôi đều nhìn thấy hết cả rồi, tổ chức sẽ ghi công các cậu!”
Lão Bạch mặt đầy phấn khởi.
Đây chẳng phải là điều mà anh mong đợi sao!
Đặc biệt là nửa câu sau.
“.....Ngoài ra, tôi sẽ thay mặt tổ chức, thưởng cho mỗi người 1000 điểm cống hiến, coi như là phần thưởng cho việc mở khóa vật liệu xây dựng xi măng. Và kể từ bây giờ, cậu chính là đội trưởng xây dựng của trạm tiền đồn chỗ lánh nạn số 404!”
“Cậu có thể tự do phát huy sức sáng tạo của mình để thiết kế và xây dựng căn cứ tiền đồn của chúng ta trong phạm vi kế hoạch.”
Nếu như lúc này có thể nghe được âm thanh nhắc nhở “ting” của hệ thống thì thật tuyệt.
Như vậy chắc chắn rất ngầu luôn.
Hoặc là, cửa sổ bật lên trước mắt người chơi hiển thị nhắc nhở phần thưởng cũng được.
Nhưng rất đáng tiếc, không có gì cả.
Dù vậy, lời hứa hẹn cùng lời khen bằng miệng này cũng khiến Lão Bạch phấn khích đến đỏ cả mặt.
Công trạng!
Chức vụ!
Và độ thiện cảm!
Có vẻ như hệ thống ẩn của trò chơi này phong phú hơn anh tưởng.