Mục lục
Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy nhiên bọn họ không hề biết rằng, đối với hầu hết những người sống sót có thể đi bộ một mình trong vùng đất hoang vu mà nói, mức độ kỹ năng này chỉ là bài tập cơ bản mà thôi.

Trong năm tháng qua, Sở Quang không học được gì khác, ngoại trừ việc anh đã luyện thành thạo kỹ năng ném lao.

Nếu không thì anh cũng không có cơ hội để đứng đây làm màu rồi.

“Chim cắt?! Lớn như vậy á?” Cuồng Phong ngạc nhiên nói, điều này đã làm thay đổi nhận thức của anh về các loài chim.

Phương Trường nuốt một ngụm nước bọt.

“Là do tia gam-ma sao?”

“Không chỉ là tia gam-ma. Virus, vi khuẩn, vũ khí di truyền...... các loại nhân tố giống nhau tạo thành mọi thứ mà chúng ta nhìn thấy hôm nay. Đương nhiên, dị chủng chỉ là một trong những mối đe dọa mà chúng ta gặp phải. Trong một số trường hợp, con người còn nguy hiểm hơn cả chúng.

Sở Quang ngẩng đầu nhìn lên cây tùng trước mặt bốn người chơi, nói tiếp.

"Con chim cắt vừa rồi, hẳn là đã làm tổ trên cái cây này, chả trách chúng ta đông như vậy mà nó cũng không rời đi.”

Nói chung, loài chim rất hiếm khi chủ động khiêu khích các sinh vật trên mặt đất lớn hơn mình, thực đơn của chúng chủ yếu là gián đột biến hoặc chuột và sóc.

Mặc dù con vật đã bay đi, nhưng bay không xa, đoán chừng là đang chờ chết trên ngọn cây nào gần đó.

Loại ống nước nhọn này, tuy rằng lực xuyên qua không lớn, nhưng chạm rỗng bên trong là rãnh hút máu tự nhiên, chỉ cần trên người bị đâm thủng một lỗ, gần như chắc chắn sẽ chết.

Đừng có nói là chim, ngay cả người gặp phải, cũng rất khó khâu vết thương lại.

Dạ Thập cúi đầu xấu hổ.

“Xin lỗi...... tôi chỉ lo chặt củi nên không để ý.”

“Không cần xin lỗi,” Sở Quang ngẩng đầu nhìn, “Trứng chim là thứ đồ tốt.”

Lát nữa có lộc ăn rồi.

......

Phán đoán của Sở Quang rất nhanh đã được xác minh.

Dưới một gốc cây cong queo, anh tìm thấy con chim đen kia đã chết.

Dùng dao găm lấy máu của nó, lột sạch lông nó, Sở Quang ném nó vào nồi sắt, đặt trên bếp làm bằng gạch, nhét cành cây khô và lá héo dưới bếp, lấy diêm đã mua từ trước đốt lên.

Khói bếp bốc lên.

Trước khi đun sôi nước, Sở Quang vớt con chim lớn đã chần qua nước ra khỏi nồi, xiên vào thanh thép, nướng trực tiếp trên lửa.

Còn có mấy quả trứng được nướng cùng.

Không có muối, cũng không có hương liệu.

Nhưng dù như vậy, vẫn ngon hơn nhiều so với lúa mì nửa xanh nửa chín một nửa rồi.

“Thứ này...... có thể ăn được sao?”

Nhìn “cơ thể đột biến” kia trên vỉ sắt, bản năng của Dạ Thập là bài xích, nhưng mùi thơm không hiểu sao cứ không ngừng khiêu khích, vẫn không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Trong trò chơi mà lại có thể ăn cơm nữa!

Điều này đối với người sành ăn mà nói, chắc chắn là một sự bất ngờ ngoài ý muốn.

Mà điều này cũng khiến anh trong phút chốc cảm thấy rằng, những vất vả của buổi sáng này đều xứng đáng.

“Chín rồi thì có thể ăn, tôi sẽ nói cho các cậu biết những thứ nào không ăn được.” Sở Quang chậm chạp xoay vỉ nướng, để mỗi mặt của thức ăn đều được làm nóng đầy đủ.

Không có nhiều cơ hội được ăn món ăn dân dã ở khu đất hoang vu.

Cho dù thỉnh thoảng có thể bắt được những món ăn được như thế này, cũng sẽ nhanh chóng hư hỏng do thiếu hụt phương pháp bảo quản.

Ở đây, muối là vật tư khan hiếm hơn cả điện.

Đặc biệt là đối với những người may mắn sống sót sống ở các thành phố nội địa như Thanh Tuyền mà nói, việc sử dụng số lượng lớn muối để ướp thực phẩm là không thiết thực.

Về những thứ như tủ lạnh, nghe nói có một cái trong lâu đài của Trấn trưởng, nhưng Sở Quang mới chỉ nghe nói qua chứ chưa hề được thực sự nhìn thấy.

Tất nhiên, những người sống sót cũng không phải hoàn toàn không có cách.

Ví dụ như trang trại của ông Brown — cứ điểm của những người sống sót bên cạnh, sẽ sản xuất một loại lá cây thuốc lá giàu hợp chất thơm như hắc ín, ngay cả khi hun khói mà không có muối, thì cũng có thể kéo dài thời hạn sử dụng thực phẩm thêm vài tháng.

“Quản lý à, xin hỏi rốt cuộc chúng ta cần bao nhiêu củi vậy?”

Chờ đợi thức ăn được nấu chín là một loại giày vò.

Để dời sự chú ý khỏi đồ ăn, Phương Trường chủ động bắt đầu cuộc trò chuyện.

Nghe thấy câu hỏi này, Sở Quang thuận miệng trả lời.

“Có bao nhiêu thì chặt bấy nhiêu.”

Các người chơi đưa mắt nhìn nhau, bộ dạng không mấy hăng hái.

Lúc đầu Sở Quang cũng không quan tâm lắm, nhưng lúc này, lại đột nhiên nghĩ ra một việc.

Bọn họ là “người chơi”, cũng chính là “người ngoài cuộc”.

Không giống như mình đã từng xuyên không đến đây, họ có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào, không hề tồn tại tính chất sinh tồn cấp bách.

Ngay cả khi mình nói với họ tầm quan trọng của việc dự trữ củi, họ căn bản sẽ không bao giờ thực sự hiểu rõ câu nói này rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Danh tính của người chơi đã được định đoạt, góc độ suy xét vấn đề của họ khác với mình. Ngay cả khi họ gan dạ không ngại khó, thì cũng khó có thể tiếp tục đánh đổi cho một việc không được đền đáp.

Có nhiệm vụ.

Tất nhiên cũng phải có phần thưởng mới được.

“Để tôi nghĩ xem......”

Sở Quang sờ cằm rồi rơi vào trầm tư.

Đột nhiên, anh nghĩ đến một điểm mấu chốt.

“Bốn giờ chiều, chúng ta sẽ thống kê thành quả của ngày hôm nay.”

“Cây có cánh tay dày, mỗi mét dài, đóng góp 1 điểm. Cây có đùi dày, mỗi mét, đóng góp 2 điểm — ”

Tuy nhiên điều mà Sở Quang không ngờ tới là, giọng nói của anh ta vừa mới hạ xuống, bốn con cá ướp muối đang bưng bát, đã xoạc một tiếng mà đứng lên.

*cá ướp muối: chỉ những người không có ước mơ, không muốn động tay động chân làm gì cả.

“Quản lý, đột nhiên tôi cảm thấy không đói lắm.”

“Tôi cũng vậy.”

“Đằng nào thì một lúc nữa mới dọn cơm, tôi đi tuốt thêm hai cái cây nữa đây!”

“Đột nhiên tôi muốn chặt cái gì đó.”

Sở Quang: “......?”

Anh còn chưa nói điểm đóng góp này có thể dùng để làm gì mà......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK