Đêm khuya.
Giấc ngủ này của Sở Quang rất bất an, trong khoảng thời gian này tỉnh dậy mấy lần, bàn tay chạm vào khẩu súng giấu trong túi ngủ, rồi lâu lâu mới ngủ thiếp đi.
Trong chỗ lánh nạn quá an nhàn, căn bản không cần lo lắng về bất kỳ mối nguy hiểm nào, đến nỗi đột ngột quay trở lại kiểu môi trường không ổn định này, anh lại có chút không cách nào thích ứng được.
“Thả lỏng thôi.”
Sở Quang thở dài, bàn tay bất giác lại chạm vào khẩu súng giấu trong chăn, nòng súng vừa thô vừa dài tràn đầy cảm giác an toàn.
Cũng không biết người chơi bên kia thế nào rồi.
Mặc dù mình đã dặn dò Tiểu Thất phải làm gì lúc mình không có ở đó rồi, nhưng mình không ở đó, rốt cuộc cũng không thể yên tâm được.
Ngủ đến năm giờ sáng rồi lại tỉnh, Sở Quang làm thế nào cũng không ngủ được nữa, cứ thế mở to mắt, lặng lẽ chờ đợi.
Mãi đến khi ngoài cửa sổ tờ mờ sáng, anh mới chui ra khỏi túi ngủ, mặc quần áo, rồi đeo ống thép và khẩu súng vừa mua lên trên lưng.
Lần này ra ngoài, đoán chừng phải xa cách rất lâu mới quay lại.
Khoản nợ của ngài thị trưởng, khiến anh đành phải tiến hành kế hoạch chuyển nhà sớm hơn, mọi công việc chuẩn bị đều phải được hoàn thành trước cuối tháng.
Nếu không dự trữ đủ vật tư cho một trăm người tiêu thụ, thì chỉ có thể đợi đến tháng hai, tháng ba năm sau, lại tiến hành vòng kiểm tra tiếp theo.
Cả mùa đông đều phải bỏ phí.
Cửa bị đẩy ra.
Sở Quang thu dọn xong trang bị chuẩn bị xuất phát, thì đúng lúc tình cờ gặp những người đàn ông nhà họ Vương.
Sau sự việc ở cửa ngày hôm qua, Vương Đức Phúc nhìn anh một cái, không nói lời nào, nhưng ánh mắt lại có phần khiêu khích.
Có lẽ nguyên do là bởi vì cha và anh cả anh hai đều ở bên cạnh, cộng thêm con vật săn được ở trên lưng, dũng khí của cậu ta hiển nhiên lớn hơn hôm qua không ít, giống như có ý phô trương thanh thế.
Tất nhiên Sở Quang không thèm chấp nhặt với thằng nhãi.
Thiếu niên mười sáu tuổi trên phố Bethe cũng đã coi như người đàn ông rồi, nhưng trong mắt anh, chỉ là một đứa trẻ chưa mọc đủ tóc.
“Này, anh đừng có mà chết đấy.”
Sở Quang không bận tâm, thậm chí không thèm nhìn cậu ta một cái.
Đứa con nhà họ Vương tức giận, nghiến răng, mặt đỏ gay, sự coi thường của người ngoài này khiến cậu ta cảm thấy bị sỉ nhục.
Tuy nhiên đúng vào lúc cậu ta định làm ra hành động khiêu khích mất lý trí, thì người anh cả bên cạnh đột nhiên đặt tay lên vai cậu ta.
Mặc dù vẫn còn chút ấm ức, nhưng Vương Đức Phúc đã nhanh chóng hiền lành trở lại.
Xem ra, đứa trẻ này rất nghe lời anh trai.
Sở Quang nhìn con trai cả nhà họ Vương, người đàn ông can đảm và mạnh mẽ kia cũng đang nhìn anh.
Từ trên người của người đó, Sở Quang cảm nhận được một sự nguy hiểm lờ mờ, nhưng không hề rõ ràng.
Điều thú vị là, khi quan sát anh ta, trên mặt người đàn ông đó cũng lộ rõ một chút ngạc nhiên, mặc dù che giấu rất kỹ càng.
Trực giác của thợ săn—
Tên này không dễ đối phó!
Sau cuộc chạm trán ánh mắt ngắn ngủi, hai bên nhanh chóng chuyển ánh mắt sang chỗ khác.
Không cần phải gây ra những rắc rối không cần thiết.
Những người nhà họ Vương đã đi xa rồi.
Sở Quang cũng chuẩn bị xuất phát.
Lúc này, sau lưng truyền đến giọng nói lanh lảnh.
“Đi đường cẩn thận.”
Sở Quang dừng bước rồi quay đầu lại, thì thấy Tiểu Ngư đang nấp sau cánh cửa nhìn trộm mình.
Mỉm cười, Sở Quang thản nhiên nói.
“Ừ, cảm ơn.”
“Không cần đâu.”
Chỉ trong nháy mắt, cô gái nhỏ đã nhanh nhẹn lẩn về nhà không thấy nữa.
......
Sáu giờ sáng, trời đã gần sáng rồi.
Cánh cổng phố Bethe chầm chậm mở ra, những người may mắn sống sót mang theo giỏ, cung tên, dao nhỏ, nỏ và các dụng cụ khác trên lưng, giẫm lên mặt đường bê tông nứt nẻ và cỏ dại chui ra từ trong các vết nứt, túm năm tụm ba tiến về phía đống đổ nát đầy rẫy cảnh tàn phá.
Chỉ là ngày hôm nay của hai trăm năm sau, muốn tìm thấy những thứ đồ tốt ở vùng đất hoang đã không còn dễ dàng như vậy, thi thoảng nhặt được vỏ đạn của lính đánh thuê hoặc bọn cướp bỏ lại cũng có thể được coi là báu vật.
Sở Quang không rời khỏi khu dân cư ngay lập tức, mà lãng phí thời gian ở cửa một lúc, đợi mọi người đã đi xa rồi, mới đến trạm tái chế của lão Charlie.
“Tôi cần 7 kg lúa mì xanh, đây là 21 điểm con chip. Còn có lá thuốc đã được chế ra để ướp thịt...... 4 điểm con chip có thể đổi được bao nhiêu?” Sở Quang chưa từng mua, bèn hỏi.
“1 điểm một lạng.”
“Vậy thì cho bốn lạng đi!”
Thực phẩm là mấu chốt của sự phát triển.
Chỉ có chuẩn bị nhiều lương thực hơn, mới có thể tuyển thêm càng nhiều người chơi làm việc cho mình.
Những người may mắn sống sót không thể ngày nào cũng ăn cháo nấu từ lúa mì xanh được, cứ coi như bọn họ chịu đựng được, thì mình cũng không chịu nổi.
Bây giờ đã có súng, việc săn bắn sẽ dễ dàng hơn nhiều so với trước đây.
Sở Quang định mua một ít lá thuốc về, làm thành sản phẩm ướp từ thịt ăn không hết, để dành dự trữ cho mùa đông.
Lão Charlie nâng mi mắt.
“Tôi nhớ mấy ngày trước anh mới mua năm kg lúa mì xanh mà.”
“Có vấn đề gì sao?” Sở Quang thản nhiên trả lời.
Lão Charlie cười toe toét.
“Không có gì, để dành thêm tiền là tốt.”
Sở Quang, người đang lên kế hoạch cho tương lai, trong lòng đột nhiên cảnh giác.
Người nói vô ý, người nghe có ý.
Anh chợt nhận ra một vấn đề.
Bản thân đã không mang về rác rưởi có ích hoặc các đồ thu hoạch được khác trong một thời gian ngắn, nhưng lại mua số lượng lớn vật tư hai lần liên tiếp.
Có lẽ thị trưởng chưa hẳn đã chú ý đến người bình thường này, nhưng những người khác sẽ không tránh khỏi nghi ngờ trong lòng, rằng mình lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.
Nhưng lão Charlie không nói gì, có lẽ căn bản không hề quan tâm, giúp anh cân lương thực, còn cười tiễn anh ra tận cửa.
“Sơ suất rồi......”
Sau khi ra khỏi cổng phố Bethe, rẽ vào một góc phố, Sở Quang mới thở phào, dừng bước quan sát một lúc, rồi mới tiếp tục đi về phía trước.
Vượt quá 10 con chip trở lên, đối với những người nhặt ve chai mà nói thì đã là một khoản tiền khổng lồ rồi, vì họ thường sống không đủ tiền.
Tuy nhiên anh lại lấy ra số tiền khổng lồ hơn 20 con chip hai lần liên tiếp, để mua những vật tư mà anh không sử dụng hết trong một khoảng thời gian ngắn.
Lão Charlie cũng coi như hòa nhã với mình, dù sao cũng đều là người đi ra từ chỗ lánh nạn, nhưng chung quy ông ta vẫn là đầy tớ của thị trưởng.
Nghĩ đến đây, Sở Quang không khỏi nhíu mày.
Đáng tiếc thương gia tên Lister kia chỉ nhận lương thực, đồ bán đều là hàng công nghiệp của thành phố Boulder.
Có lẽ, mình nên thử vận may ở nông trường Brown.
......