Sở Quang ở bên cạnh nghe được ngượng cả mặt.
Anh dường như đã quên nói với mấy đứa này rằng có thể dùng Tess để lau đít, và đây cũng là một mẹo nhỏ mà anh học được từ những người sống sót trên phố Bethe.
Tuy nhiên, bọn họ gần như không cho anh cơ hội mở miệng.
Cố chịu đi.
Đều trải qua như này.
“Anh quản lý” Phương Trường đi khập khiễng đến trước mặt Sở Quang, lịch sự mở lời: “Tôi đề xuất rằng chúng ta nên xây một cái nhà vệ sinh.”
Dạ Thập: “Anh nên xem xét!”
Lão Bạch: “Tôi cũng tán thành, ngoài ra có nhà vệ sinh, chúng ta cũng có thể đào một cái hố lớn, chúng ta có thể thu gom phân, trộn vào ủ với tro thực vật và gỗ vụn để vi khuẩn hiếu khí và nấm phân hủy chất hữu cơ rồi đốt nóng, tiêu diệt vi sinh vật và mầm bệnh có trong phân để làm phân bón.”
Đúng vậy, không chỉ sản xuất phân bón, chúng ta còn có thể trộn lẫn một phần phân và mảnh vụn hữu cơ để vi khuẩn kỵ khí chuyển hóa nó thành khí metan dễ cháy! Hầm biogas ở quê tôi cũng được làm như vậy đó, khí biogas sản xuất ra có thể dùng để thắp sáng và phát điện.”
“Ý kiến này hay đấy, có thể tiếp nhận.” Sở Quang gật đầu tán thành
Khí metan.
Trước đó anh đã luôn lo về chuyện sống còn, nhưng lại quên mất chuyện này.
Trong ấn tượng của anh, mặc dù phố Bethe không có hầm biogas nhưng nông trường Brown bên cạnh lại có.
Nhìn thấy khuôn mặt người quản lý lộ ra vẻ tán thành, 4 người chơi càng phấn khởi tinh thần hơn, cậu một câu tôi một câu, tập trung thu thập ý kiến.
Xây nhà vệ sinh không khó, thậm chí hầm biogas cũng vậy, điều rắc rối duy nhất là vật liệu bịt kín và chứa khí.
May mắn thay, vùng đất hoang này cái gì cũng thiếu, chỉ có nhựa là không thiếu.
Đặc biệt là chai nước và túi đựng rác.
Do đốt cháy sẽ sinh ra khí độc, rất hiếm người còn sống đốt thứ này, cùng lắm dùng để nhóm lửa.
Nếu bạn tìm kĩ có thể tìm thấy khá nhiều ở vùng ngoại ô lân cận.
Do đó, trên bảng nhiệm vụ còn có thêm nhiệm vụ nhặt rác - thu gom túi nilon và chai lon.
“Quản lý, tôi có một ý tưởng về máy phát điện” Cuồng Phong nãy giờ không nói gì cả, đột nhiên lên tiếng.
Sở Quang nhìn về phía cậu ấy
“Nói đi xem nào”
Cuồng Phong nói.
“Xe ô tô thông thường đều có máy phát điện, tôi muốn biết gần đây có con đường nào không? Hoặc bãi đỗ xe cũng được. Nếu như có thể tìm được ô tô thì vấn đề này sẽ được giải quyết dễ dàng.”
Sở Quang nói.
“Ô tô không khó tìm, công viên đầm lầy gần nơi chúng ta đang ở có một bãi đỗ xe, nhưng xe ở đó tôi đều xem qua hết rồi, không có gì đáng để tái chế cả.”
“Tôi muốn thử một lần” Cuồng Phong không từ bỏ nói “Nếu như tìm được một máy phát điện có thể sử dụng, tiền đồn trên mặt đất của chúng ta sẽ có thể sử dụng điện rồi!”
“Vậy cậu đi đi, nhưng tôi không thể để cậu đi một mình được.” Sở Quang liếc nhìn những người chơi trước mặt, ánh mắt dừng lại ở Dạ Thập “Cậu với Cuồng Phong cùng đến bãi đỗ xe xem đi.”
Dạ Thập hăng hái năng nổ nói.
“Vâng!”
Trình tự gen của Dạ Thập là hệ nhạy cảm, có trực giác về mối nguy hiểm có thể hữu ích.
Trước khi đi, Sở Quang đưa cho họ hai con dao ngắn để cắt cỏ, khi gặp phải loài biến dị, thứ này so với chiếc rìu cồng kềnh còn có ích hơn.
Ngoài ra, Sở Quang còn nhiều lần dặn dò, nếu như gặp phải loài biến dị, nhất định phải tránh đánh nhau, có thể chạy thì cứ chạy đi.
Nhưng nếu đã bị bên kia phát hiện và tỏ rõ ý thù địch, cho dù thế nào cũng không được quay lưng lại với kẻ địch.
Làm điều này đồng nghĩa với tự sát…
Cầm tấm bản đồ công viên đầm lầy và kim chỉ nam đơn giản, Cuồng Phong dẫn Dạ Thập rời khỏi viện điều dưỡng.
Lão Bạch và Phương Trường ở lại nhìn Sở Quang hỏi.
“Anh quản lý à, vậy bây giờ chúng ta có tiếp tục chặt cây nữa không, hay là?”
Sở Quang nhìn một vòng xung quanh, đếm hàng chục khúc gỗ chưa được xử lý trên mặt đất.
“Hôm nay không đốn cây, giải quyết vấn đề nhà vệ sinh trước đã…như này đi, các cậu lấy xẻng và rìu qua đây, tôi sẽ chỉ các cậu làm.”
……….
Bãi đỗ xe ở phía Đông Nam viện dưỡng lão.
200 năm không một ai quan tâm.
Thiên nhiên đã hoàn toàn thôn tính nơi này.
Rễ cây xuyên qua nền bê tông cứng, bụi rậm và cỏ dại um tùm, cao đến đầu gối.
Những chiếc xe hoen gỉ phủ đầy dây leo, thậm chí có thể nhìn thấy rong rêu bò qua ghế ngồi và cửa gió điều hòa đầy rêu xanh thông qua cửa sổ xe bị vỡ.
Nhìn thấy những thứ trước mắt, Cuồng Phong cuối cùng đã hiểu được những gì quản lý nói.
Ở đây thật sự đã không còn gì đáng để tái chế nữa rồi.
Dạ Thập cũng lộ vẻ bối rối như vậy.
Đều thành bộ dạng như này rồi, còn có thể tìm được máy phát điện cái quỷ.
“Muốn quay về không?”
Cuồng Phong im lặng một lúc, không tin được bước về phía trước.
“Đến thì cũng đã đến rồi.”
Dạ Thập nhún vai và đi theo.
Quen biết nhiều năm như vậy, ấn tượng mạnh nhất đối với người bạn qua mạng này là cậu ta rất cứng đầu, cũng không biết ngoài đời cậu ấy làm gì nữa.
Nhiều ô tô trong bãi đỗ xe, mui xe đã bị rỉ sét rồi, không mở được, Cuồng Phong tìm một vòng quanh bãi đỗ xe, mới tìm được thứ tạm thời mở được mui xe.
Nhưng sau khi mở được mui xe, cậu ấy ngẩy ra.
Đây là…
Động cơ?