Bảy kg lúa mì xanh và mười lít nước uống, cộng với đạn và trang bị, nặng hơn hai mươi kg, đè nặng trịch trên vai.
Ngoài việc di chuyển đồ vật ra, Sở Quang còn phải cẩn thận giữ gìn thể lực, đề phòng những nguy hiểm rình rập trong bóng tối.
Dù cho có một sức mạnh khác hẳn người thường ẩn giấu trong cơ bắp, anh cũng chỉ có thể đi một đoạn rồi dừng lại một lúc, quan sát tình hình đường xá rồi tiếp tục đi về phía trước.
Con đường bên ngoài khu định cư không hề dễ đi, có lúc phải vòng qua con đường cái bị sụt, băng qua những cao ốc bị sập.
Sở Quang đột nhiên ghen tị với những nhân vật chính trong “The Last Of Us”, “Dying Light”, có thể vác được một đống đồ chạy cực ngầu trong đống đổ nát, mà mình lại chỉ có thể đi từng bước một.
Hay là......
Lần sau có nên mua một con trâu không?
Không biết gã Lister đó có bán không nữa.
May mắn thay, những loài biến dị gặp được trên đoạn đường này, đều không phát hiện ra anh.
Băng qua đống đổ nát.
Men theo đường cái đi một đoạn, Sở Quang cuối cùng cũng đến được viện điều dưỡng trong Công viên đầm lầy trước tám giờ ba mươi phút sáng.
Tuy nhiên việc khiến Sở Quang kinh ngạc là, sau khi anh đến nơi, phát hiện bốn người chơi Beta đều đang online.
Không chỉ thế.
Chỉ thấy bên ngoài các bức tường của viện điều dưỡng, còn cắm bốn cái lò đất cao nửa người, cùng với một cái lò đất hình bán cầu cao chừng một người.
Đây......
Là cái gì?
Anh không nhớ mình được giao nhiệm vụ xây dựng cái lò mà.
“Quản lý! Cuối cùng cậu cũng quay lại rồi.” Thấy khuôn mặt ngạc nhiên của quản lý, Phương Trường mỉm cười bước lên trước rồi nói.
“Tôi nán lại bên ngoài một đêm.” Nhìn chăm chú vào mấy cái lò kia, ngay cả đồ đang vác trên lưng Sở Quang cũng quên không bỏ xuống, “...... Tình hình bên này của các anh thế nào? Có gặp loài dị biến hay những người may mắn sống sót khác không?”
“Tất cả đều bình thường! Không có bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào cả!”
Phương Trường mặt mày hồng hào báo cáo công việc của bọn họ với Sở Quang.
Bốn cái lò cao nửa người kia, là dùng để đốt than, cái lò bên cạnh kèm theo ống thông gió, chính là dùng để nung xi-măng thô ở nhiệt độ cao.
“Chúng tôi đốt vỏ cây thành phân tro, sau đó thêm nước vào rồi khuấy, lọc bỏ nước kiềm ka-li ở tầng trên, vắt sạch phần nước bùn nhão còn sót lại, canxi hydroxit và canxi cacbonat thu được chế tạo thành xi-măng.”
“Tiếp đó, chúng tôi cho những nguyên liệu thô này vào lò cao nung thành màu đỏ cam, sau đó trộn với cát vớt ở ven sông, thêm nước rồi trộn lẫn, sẽ được xi-măng phân tro!”
Cái đ** gì?
Thành thật mà nói, Sở Quang đã bị năng lực làm việc của những người chơi này làm cho ngạc nhiên rồi.
Trước đây không phải anh chưa từng thử dùng phân tro trộn với bùn nhão để làm xi măng, vẫn là sử dụng phương pháp bị dạy một cách gượng ép, nhưng cứ nặn ra một thứ đồ thì lại bị vỡ, căn bản không dùng được vào việc gì.
Bây giờ nhìn lại, hóa ra là phương pháp của mình đã sai.
Điều quan trọng là lò cao và việc nung hai lần sao?
Còn có độ tinh khiết của phân tro nữa......
Phương Trường miệng không ngừng, tiếp tục nói.
“...... Chúng tôi định dùng xi măng để sửa lại bức tường của viện điều dưỡng! Đúng rồi, phần nước kiềm kali đã lọc, chúng tôi cũng dùng đồ đựng để thu gom lại, thứ này có thể dùng để thuộc da, cực kỳ hữu dụng!”
“Các anh...... làm rất tốt.”
Suy nghĩ hồi lâu, Sở Quang cũng không nghĩ ra được, nên thưởng cho những người chơi này cái gì đây, chỉ nghĩ ra một lời khen ngợi như vậy.
Nhưng Phương Trường nghe thấy câu nói này, cả người anh ấy lại trở nên kích động.
Tăng lên rồi!
Độ yêu thích đó!
Chắc chắn tăng lên rồi!
Không bỏ lỡ cơ hội này, Phượng Trương đọc ra những lời thoại mà anh ấy đã suy nghĩ cả đêm với vẻ mặt nghiêm túc.
“Vì sự tiếp diễn của nền văn minh!”
“Có thể san sẻ cùng ngài là niềm vinh hạnh của tôi!”
“......”
Sở Quang đột nhiên không biết nên đối mặt với anh ấy như thế nào.
So sánh với chính mình, thì những người chơi này cũng quá cao thượng rồi.
“Nói rất hay...... Vì sự tiếp diễn của nền văn minh, cũng vì tương lai của tất cả chúng ta.”
Ho vài tiếng, Sở Quang vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn những người chơi đang kích động mà nói tiếp, “Tôi đi xuống phía dưới bỏ vật tư xuống đã, kế hoạch của các anh rất tốt...... Cứ yên tâm dũng cảm mà làm đi!”
Eo và lưng của Phương Trường vẫn luôn thẳng, tinh thần phấn chấn nói.
“Tuân lệnh, quản lý!”
“Các anh cũng chú ý kết hợp làm việc với nghỉ ngơi, đừng làm mình mệt quá.” Sở Quang dặn dò.
Không phải vì cắn rứt lương tâm gì đó, mà vì lo rằng những người chơi này dồn sức quá nhiều, sẽ sớm mất đi sự nhiệt huyết.
Tuy nhiên, người chơi này dường như không nhận ra ý định tốt của mình, ưỡn ngực ngẩng cao đầu biểu hiện lòng trung thành.
“Cống hiến sức lực vì ngài là sứ mệnh của tôi, đây cũng là lời tuyên bố của tôi dưới ngọn cờ của Liên minh Nhân dân!”
Nghe được câu này, Sở Quang suýt chút nữa không kìm được.
Tuyên bố cũng được đấy......
Anh đã thấy lá cờ của Liên minh Nhân dân trông như thế nào chưa?
“...... Được rồi, rất có tinh thần, đi thôi.”
Đưa mắt nhìn theo người chơi chạy lon ton rời đi, trong lòng Sở Quang âm thầm thở dài.
Chung quy thì, những lo lắng của mình là thừa rồi.