“Ăn đi.” Trong Chỗ lánh nạn số 404, ở phòng bên cạnh đại sảng cư dân, Sở Quang đưa chén và muỗng cho Hạ Diêm đang ngồi dựa tường. Nhìn thịt nai cùng rau dương xỉ nổi trên cháo lúa mạch, Hạ Diêm không tự chủ nuốt một ngụm nước miếng, cũng không đoái hoài đến chuyện bên trong có độc hay không, cúi đầu nuốt từng ngụm lớn. Có thể ăn được có nghĩa là đã gần như hoàn toàn bình phục. Nhìn cô nàng lính đánh thuê ăn ngấu nghiến, Sở Quang chỉ nhìn thoáng qua đùi phải...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.