“Đù má?”
“Thật hay giả thế?!”
“Đỉnh nha người anh em! Xém chút tôi tin rồi. (mặt cười)”
Diệp Vĩ cảm thấy ông anh này diễn cũng có phần hơi lố rồi.
Trò chơi trực tuyến thực tế ảo hoàn toàn nhập vai?
Chân thật 100%?
Dắt mũi à.
Giống như Cuồng Phong đại ca nói, trò vui này nếu mà thật sự tồn tại, sẽ được dùng làm trò chơi sao???
Đương nhiên, cậu ấy không đồng ý trực tiếp sử dụng vào lĩnh vực công việc, trong tưởng tượng của cậu ấy, nếu thật sự có kỹ thuật đỉnh như vậy, chắc chắn sẽ sử dụng vào lĩnh vực quân sự trước.
Dùng để huấn luyện bộ đội đặc chủng ngầu biết bao nhiêu!
Ông anh tên “Quang” kia không nói gì nữa, chỉ quăng một cái link qua.
Diệp Vĩ tiện tay nhấn mở, phát hiện ra là trang web chính thức của một trò chơi.
Trang chủ của trang web chính thức làm không ra gì cả, nhìn như kiểu không có tiền để mời designer vậy, trang chủ trống trơn, cũng không có bất kỳ nội dung gì, chỉ có ba hàng chữ trần trụi.
【Trò chơi thực tế ảo 100% chân thật – 《Đất Hoang OL》】
【Số người đặt trước hiện tại: 0】
【Đặt trước: yes/no】
Diệp Vĩ nở nụ cười.
Hay thật đấy, tâng bốc cả nửa ngày trời, hóa ra là quảng cáo à.
Cũng không biết là do web lậu hay là mạng yếu.
Nhưng mà số lượng người đặt trước vẫn là đủ chân thật, không có làm giả số lượng người đang chơi tận 8 chữ số, lại còn ghi Tra Tra Huy cũng đang chơi.
“Được, ông đây muốn xem xem anh là Ngưu Mã gì đây.”
Nắm lấy con chuột nhấn vào yes.
Thế nhưng thứ khiến cậu ta bất ngờ đó là, trang chủ đăng ký trong dự đoán lại không hề hiện ra, ngoại trừ việc số lượng người đặt trước từ 0 biến thành 1, thì không có bất kì thay đổi nào khác.
“Cái game rách này ngay cả tài khoản cũng khỏi cần đăng ký sao?”
Thao tác lộn xộn này khiến cho Diệp Vĩ không hiểu chuyện gì, cậu ta nhất thời cũng không đoán chính xác được, cái thứ này rốt cuộc có tính là quảng cáo hay không.
Chẳng lẽ là bị nhiễm virus rồi?
Cũng không có khả năng lắm.
Đây là thời đại nào rồi chứ, phần mềm diệt virus cũng sắp rút ra khỏi sân khấu giai đoạn lịch sử rồi, còn có loại virus chỉ nhấn YES, NO trên trang web liền có thể nhiễm vào sao?
Đừng nói là ở phòng máy của trường học.
Ngay cả dùng máy tính cá nhân, cậu ta cũng không sợ trò đùa này.
...
【Số người đặt trước: 11】
Đất Hoang, chỗ lánh nạn 404 đại sảnh cư dân.
Nhìn con số dưới nền trang web hiện trên màn hình máy tính, Sở Quang ngồi trong căn phòng chật hẹp thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng con chuột đang nắm chặt.
“Như thế này là được rồi phải không?”
Thứ trả lời anh ta, là hai hàng chữ hiện lên trước mắt.
[Nhiệm vụ hoàn thành]
[Phần thưởng: một bộ áo chống đạn nano cacbon, điểm thưởng +5]
Bức tường một bên của căn phòng hơi rung lắc nhẹ, cùng với tấm ván cửa cong làm bằng hợp kim được mở ra, một bộ áo phông màu đen nằm trên nền sân phía sau cửa.
Băng chuyền đã đưa bộ áo phông đến.
Cánh cửa hợp kim lần nữa đóng lại, căn phòng cũng lần nữa trở về sự yên tĩnh.
Sở Quang ngay lập tức đứng dậy trước máy tính, bước lên phía trước đem chiếc áo phông đó nhặt lên.
Trọng lượng của nó rất nhẹ, chất vải cảm giác giống áo ngủ vải rayon, sờ lên nhẵn mịn mềm mại, rất khó tưởng tượng được thứ nay có thể chống đỡ được đạn bắn đến.
[ Tên gọi: Áo phông chống đạn nano cacbon
Thuyết minh: có tác dụng hấp thu công năng của đạn, phân tán lực tấn công trong phạm vi độ bền chịu được, đỡ được lực đâm ở mức độ nhất định, giảm bớt tổn thương.
Độ bền: 100% ]
Phần thưởng thu được từ hệ thống chỗ lánh nạn sẽ đăng ký tại kho vật phẩm, có kèm theo giới thiệu sản phẩm và hướng dẫn sử dụng.
Sở Quang lập tức cởi áo ra, đem nó mặc lên trên người.
Lúc mới đầu có chút lành lạnh, nhưng rất nhanh anh ta liền lập tức thích ứng được.
Lúc này đây, vật kim loại hình trụ được đặt ở góc phòng, phát ra một âm thanh điện tử ngang ngang không hề có cao thấp trầm bổng.
“Chúc mừng ngài, chủ nhân, xem ra ngài đã hoàn thành xong nhiệm vụ đầu tiên.”
“Cậu có thể đừng đột nhiên lên tiếng bất thình lình được không?”
“Vâng thưa chủ nhân.”
Con robot trông giống cái sọt đựng giấy vụn kia tên là Tiểu Thất.
Làm trợ lý của người quản lý chỗ lánh nạn 404, theo ý nghĩa nghiêm khắc mà nói thì nó không có cái thứ gọi là tên, chỉ có duy nhất số thứ tự là 777.
Nhưng Sở Quang ngại phiền phức nên đã đặt cho nó một cái tên.
Còn về chuyện Sở Quang là ai, và vì sao lại ở chỗ lánh nạn 404 này, vậy thì phải bắt đầu nói từ một buổi tối trăng mờ gió buốt...