“Tôi là NPC.”
Nói xong câu này với gương, Sở Quang hít một hơi thật sâu, sữa sang lại cổ áo của mình, cố gắng làm cho hình tượng trở nên thật uy nghiêm.
Mà mặt lại không biểu cảm.
Đã ba ngày trôi qua kể từ ngày đó.
Vài phút nữa thôi, sẽ đến lúc người chơi đăng nhập vào game.
Về phần áo khoác màu xanh lam trên người, đó là chiếc áo khoác mà anh ấy đã mặc khi lần đầu tiên xuyên không đến thế giới này cách đây rất lâu.
Ông già Charlie ở phố Bethe từng nói với anh rằng những cư dân bước ra từ nơi cư trú dường như đều mặc đồ này.
“Tôi là NPC.”
Sở Quang lại luyện tập lần nữa trước cái gương nhặt được từ bên ngoài.
Tính chất của “công việc mới” này có thể nói là hoàn toàn khác với công việc bán hàng mà anh đã làm trước đây, chẳng hạn như nụ cười ấm áp và thái độ lịch sự, những điều mà không bao giờ nên xuất hiện ở trên một người quản lý.
Rốt cuộc đây chính là một vùng đất hoang tàn tuân theo quy luật của rừng già.
Để tồn tại ở vùng đất hoang tàn này, hình tượng của anh không nhất thiết phải là một kẻ cứng rắn, nhưng ít nhất anh phải tạo cho mọi người cảm thấy sự tin tưởng và an toàn.
Đưa tay lên sờ gò má, Sở Quang nghĩ thầm, có nên tạo thêm một vết sẹo trên trán nữa không?
Hay dứt khoát chỉnh đầu tóc thành phong cách Punk mào gà đầu?
Rốt cuộc đây chính là một vùng đất hoang tàn tuân theo quy luật của rừng già.
Quá đẹp trai cũng sẽ ảnh hưởng thay đổi đến cảm nhận.
“Chủ nhân.”
Sở Quang xoay người tạo dáng trước gương, nâng cằm lên với khuôn mặt không cảm xúc.
“Thế nào?”
Tiểu Thất thấp giọng nói.
"Căn cứ vào thông tin tôi đã tìm hiểu trong tư liệu, các NPC trong trò chơi thường không tự gọi mình là NPC."
Trên mặt hơi thoáng qua vẻ ngừng trọng, Sở Quảng ho nhẹ nói.
"Đương nhiên là tôi biết ..."
Nhìn vào gương, anh lại lẩm bẩm lần nữa.
"... Tôi là quản lý của chỗ lánh nạn số 404."
Nói không sai biệt lắm cũng nên đến thời gian ước định.
Ba giờ trước, quá trình tổng hợp dòng vô tính đã được hoàn thành trong buồng nuôi cấy.
Trước đó, anh ấy cũng đã hẹn với 4 "người may mắn" đã đạt được chứng chỉ cho bản thử nghiệm beta trên Penguin.Và dặn họ hãy đội mũ bảo hiểm trước 9 giờ tối theo giờ Yến Kinh và tìm một vị trí thoải mái để nằm thẳng hoặc nằm ngang, đúng 9 giờ hãy đăng nhập vào trò chơi.
Ngay ở lúc Sở Quang đang suy nghĩ về việc mình nên xuất hiện trước các tuyển thủ như thế nào, một tiếng "đinh" vang lên trong đầu anh.
Ngay sau đó, một dòng chữ hiện ra trước mặt anh.
【nhiệm vụ hoàn thành! 】
Trong lòng Sở Quang hơi căng thẳng.
tới!
...
"Thật vội vàng! Thật tuyệt vời!"
Khu sinh hoạt sát cạnh khu nội trú, trong đó có một căn phòng trông thật xấu xí, bốn cabin huấn luyện được mở khóa cùng một lúc, và các cửa sập trong hơi mờ được mở ra.
Theo cabin huấn luyện mở ra, Diệp Vĩ ngồi dậy, sững sờ nhìn xung quanh với vẻ mặt đầy kinh ngạc, thậm chí có phần dại ra.
Đây chính là thế giới trò chơi? !
Cho đến tận một phút trước, cậu vẫn còn đang lẩm bẩm trong lòng không biết đây có phải là một cái kế hoạch trò đùa dai tỉ mỉ không.
Nhưng, lúc mà ngay sau khi cậu đội một chiếc mũ bảo hiểm đã được sạc đầy pin, nằm thẳng trên giường và chuẩn bị ngủ thì một luồng sáng xuyên qua bóng tối bắn về phía cậu.
Khi cậu mở mắt ra lần nữa thì đã ở trong một căn phòng xa lạ.
Trên người ướt đẫm mồ hôi.
Thật giống như vừa mới được vớt ra từ một cái hồ bơi.
Gió thổi từ cái cửa trên đầu lùa vào trên vai, có thể thấy rõ ràng chất lỏng đang bị bay hơi một chút, lấy đi nhiệt lượng trong cơ thể.
Trong đó mơ hồ còn có không tốt lắm mùi vị.
Diệp Vĩ đột nhiên giật mình và trợn tròn mắt.
Thị giác!
Khứu giác!
Xúc giác!
Vị giác!
Thính giác!
Tất cả năm giác quan!
Đỉnh vãi! ! !
Cái cảm giác thể chất đắm chìm này khiến đôi mắt cậu không thể không ứa nước mắt.
Không thể nghĩ tới khi còn sống thật sự có thể nhập vai vào trò chơi thực tế ảo!
Đây không còn có thể được mô tả như một lô cốt nữa!
Không chỉ là một mình cậu ấy.
Mặt khác ba tên kia cũng ngồi dậy khỏi cabin huấn luyện, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
." Đù, đù đù đù đù”
"... Tôi thực sự nghĩ đó chỉ là một trò đùa."
"Mẹ nó! Thực sự hoàn toàn nhập vai vào!"
"Bây giờ khoa học kỹ thuật tiên tiến đến như vậy sao??? Từ trước đến giờ tại sao tôi chưa bao giờ thấy nó trên bản tin?”
“Này… đau quá.” Một người chơi tự nhéo mình.
"Ngươi là ai? NPC?"
"Quỷ NPC, tôi là Lão Bạch a! Bạch Câu Qua Cửa! Ngươi là ai?"
"Ngọa tào? Lão già gầy? Tôi là Cuồng Phong a! Đại Cuồng Phong Cấp Tám! Sao anh thành cái dạng này? Hahahaha, cười chết mất."
"Lăn! Nếu cậu kêu tôi là già gầy, tôi liền cho cậu biết cái gì là già nua thô ráp ... Trò chơi này có chút thú vị, bên ngoài đã thiết lập tốt rồi ư? Không biết open beta phiên bản có thể tự tạo nhân vật được không?"
Lão Bạch cũng tự nhéo mình, tuy rằng đau nhe răng trợn mắt nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ vui mừng.
Kích động!
Hưng phấn!
Khó thể tin được!
Mộng tưởng đã trở thành sự thực!