“Lúc này làm gì còn ai đi buôn bán…ấy, là cậu?” Lưu Chính Nguyệt đứng trên tường bao ngây ra, súng vừa đưa ra đã thu lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào bộ giáp xương và chiếc búa trên người Sở Quang cùng với áo khoác màu xanh lam bên dưới bộ giáp ngoài. Anh ta rõ ràng nhớ rằng lần trước thằng nhóc này đến không ăn mặc như vậy. “Không sai, là tôi.” Sở Quang cười nhàn nhàn hét về phía tường thành: “Tôi cần lương thực, thép và đồng.” “Cậu định đổi bằng gì?’ Lưu Chính...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.