Mục lục
Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi rời khỏi công viên đầm lầy Lăng Hồ, đầu tiên Sở Quang đưa Dạ Thập đến tổ đỉa đột biến gần bãi đỗ xe.

“Chúng tôi tìm được mấy cây nấm ở trong đó.” Dạ Thập chỉ vào ống bê tông bị vỡ không xa phía trước.

“May mà các cậu không đi vào”

Sở Quang vỗ vào vai Dạ Thập.

“Đi thôi”

“Mục tiêu của chúng ta hôm nay không phải nó.”

Nghe nói đỉa có thể dùng làm thuốc nhưng đỉa đột biến thì không biết có được không.

Hai người cẩn thận vòng quanh tổ đỉa đột biến, tránh những thảm thực vật tươi tốt và tàn tích bê tông, cố gắng đi bộ dưới ánh nắng mặt trời.

Đi một đoạn về hướng Đông.

Nhìn thấy cầu đường cạn và khu dân cư, Dạ Thập đi cùng nhịn không được liền hỏi.

“Chúng ta không phải đi săn hay sao?”

“Đúng vậy.”

“Tại sao cách rừng ngày càng xa vậy?”

“Trước mặt mới là rừng”

“?”

Sở Quang không giải thích gì nhiều, lặng lẽ rút súng trường nòng sắt ở sau lưng ra, nạp đạn vào khoang súng, khí thể trên người cũng thay đổi.

Cách đó không xa, một chiếc cầu cạn bị gãy sập.

Trên cột bê tông chịu lực bám đầy rong rêu, dấu vết của tháng năm ẩn hiện trong bóng cây xanh.

Con chuột to bằng cái chậu lớn liếm nước bùn trong hố đá cống ngầm, khi phát hiện thấy hai vị khách không mời mà đến xông vào, nó lao nhanh đến bên bãi cỏ.

Dạ Thập ngẩng đầu, đồng tử hơi mở to, in lên một tia kinh ngạc.

Phía sau cầu cạn bị đứt gãy có thể nhìn thấy một tòa nhà đầy rêu và cây leo. Rễ cây dày xuyên qua nền bê tông nứt nẻ, thân cây vươn lên giữa đường và lật úp các trạm xe ô tô và xe buýt thành bãi xỉ sắt.

Địa ngục xanh này, căng tràn sức sống, cũng ẩn chứa ý đồ muốn nuốt chửng mọi thứ.

Thế giới trong mắt anh quá đỗi bàng hoàng, mỗi khung hình đều như một tác phẩm nghệ thuật phong cách hậu tận thế, đến nỗi Dạ Thập còn quên mất đây là “thế giới game”.

Và lúc này, cuối cùng anh cũng hiểu ra ý tứ trong câu nói của Sở Quang.

Ở đây, mới thực sự là rừng…

“Kể từ bây giờ phải cẩn thận”

Sở Quang vừa nói vừa mở khóa an toàn của súng trường nòng sắt, từng bước thăm dò phía trước.

Mặc dù nơi này chỉ có thể coi là ngoại ô phía Bắc của thành phố Thanh Tuyền, cách xa trung tâm thành phố, nhưng vẫn phải đề cao cảnh giác.

Nhà cao tầng, cống thoát nước, vườn hoa lập thể, bãi đỗ xe, tổ ong bay không người lái, tháp trồng cây, ga tàu Maglev và đằng sau mỗi khung cửa sổ…

Tất cả kỳ quan nhân tạo sau khi bị nền văn minh bỏ rơi, đều trở thành nhà kính tự nhiên và vườn ươm.

Sau chiến tranh hạt nhân, quả thật đã từng có một mùa đông dài dằng dặc trên mảnh đất này, nhưng nó chỉ kéo dài chưa đầy nửa thế kỷ.

Sức mạnh của tự nhiên làm xoay chuyển mọi thứ.

Nơi đầu tiên sụp đổ là kiến trúc cao tầng, rêu bắt đầu mọc dọc theo bề mặt ngược sáng, gặm nhấm lên trên, và cuối cùng bao phủ toàn bộ phần thân của nó.

Và những kiến trúc không cao tầng cũng không tránh được.

Trong những năm tháng con người suy tàn, chỉ cần vài trận mưa như trút nước và một mùa hè oi ả đã biến nơi đây thành thiên đường sinh trưởng của nấm và thực vật hạt kín.

Chúng cung cấp nguồn thức ăn dồi dào cho các loài động vật hoang dã.

Sau khi hệ thống thoát nước đô thị bị tê liệt, nguồn nước ngọt trong thành phố thậm chí còn không phong phú bằng cả Lăng Hồ bên cạnh.

Động vật hoang dã và gia cầm mất kiểm soát di cư từ rừng, hồ và trang trại đến các thành phố có điều kiện sống thoải mái hơn, tiến hóa thành những dị nhân hung dữ khát máu dưới tác động của bộ ba chất phóng xạ, vũ khí di truyền và thời gian.

Chúng được gọi là loài biến dị.

Đương nhiên…

Những nguy hiểm ở đây còn nhiều hơn thế.

Cẩn thận đi dọc theo con đường số 76, xung quanh thật yên tĩnh, khi Dạ Thập đang suy nghĩ xem loài biến dị đã đi đâu rồi thì giọng nói của Sở Quang vang lên bên cạnh.

“Có chuyện rồi”

Sở Quang đột nhiên dừng lại trước chiếc xe bỏ hoang.

Dạ Thập lập tức tỉnh táo lại, dừng bước, căng thẳng nhìn xung quanh nhưng không thấy gì hết.

“Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Sở Quang vẻ mặt trầm ngâm

“Có dấu vết người còn sống hoạt động”

“Những người còn sống sót khác?” Dạ Thập sửng sốt một lúc, cậu học theo Sở Quang hạ thấp giọng, nhưng không giấu được sự hưng phấn “Là thổ dân của khu đất hoang sao?”

Cuối cùng cũng được gặp NPC khác rồi!

Anh đã đợi thời khắc này rất lâu rồi!

Sở Quang liếc cậu ta một cái, biết cậu đang nghĩ gì.

“Cậu đừng có quá thích thú như vậy, cũng không phải chuyện gì vui vẻ”

“Tại sao?”

Bởi vì ở nơi này, người lạ còn nguy hiểm hơn cả loài biến dị”

Không cần giải thích nhiều với cậu ta, Sở Quang ngồi xổm xuống và tìm thấy một chuỗi lon được buộc bằng dây phía sau bánh xe vụn.

Lon nhôm đã bị nứt ra ngoài, từ miệng vết nứt trông giống như một thứ gì đó đã nổ, và vẫn còn thoang thoảng mùi trứng thối.

“Thuốc súng với lượng lưu huỳnh dư thừa, đinh ghim và các mảnh sắt ... "

Sở Quang nhíu mày.

“Người biến chủng?”

“Hay là những kẻ cướp?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK