Sở Quang rất may mắn, trên đường không gặp nguy hiểm nào khó đối phó.
Không chỉ có vậy.
Khi anh đến gần phố Bethe, anh vừa hay nhìn thấy đội thương nhân từ Thành phố Boulder đang dỡ hàng tại cổng.
Lão già Walt đang đeo shotgun trên lưng, đứng trên một làn khói khô tự tạo, lão Charlie và lãnh đạo của thương đội đang trò chuyện vui vẻ, ở bên cạnh là những người thu gom đang dỡ hàng dưới sự giám sát của xạ thủ.
Lãnh đạo của thương đội gọi là Lý tổng, tên thì không biết, Sở Quang chỉ biết hắn đến từ thành phố Boulder, có 8 tay súng dưới tay, 20 con bò Tây Tạng biến dị.
Cứ cách một thời gian, hắn sẽ mang người và động vật đến phố Bethe buôn bán một số vật liệu, đồng thời họ sẽ thu mua "đặc sản" ở đây.
Trên vùng đất hoang, đặc biệt là ở khu vực thành thị, xe không tin cậy bằng động vật.
Đầy đường cao tốc đều là xe phế thải và tàn tích đổ nát, cộng thêm một số lượng lớn các con đường bảo trì dở dang, bề mặt nứt vỡ nghiêm trọng, và thậm chí đã khoan ra rễ của thực vật, hầu hết các phương tiện có bánh đều không thể di chuyển.
Ngược lại, lừa, bò, và ngựa lại tốt hơn, mặc dù chúng không thể đi nhanh, nhưng gần như không có con đường nào nó không thể đi được.
Điều quan trọng nhất là giá cả thấp, bảo trì đơn giản, trăm km chỉ cần 30 kg cỏ.
Công nghệ không phải lúc nào cũng đáng tin cậy, ít nhất là tại đây.
Tất nhiên, nếu đó là một hành trình dài lặn lội đường xa, thì lại là một chuyện khác.
Sở Quang đã từng thấy qua một chiếc xe tải nửa bánh xe nửa bánh xích, trên đó còn một ống khói dày của nòng súng đứng lẳng lặng, có cảm giác của nghệ thuật punk.
Tuy nhiên, loại xe tải cồng kềnh này thường không đi vào thành phố, mà thường được dỡ hàng bên ngoài, giao dịch với các thương đội nhỏ và vừa hoạt động ở các khu vực gần đó, xong việc thì đi luôn.
Sở Quang để ý thấy rằng lần này trong số vật tư được vận chuyển vào phố Bethe, vậy mà lại có một người phụ nữ mặc trường bào (áo dài).
Tay chân cô ấy đeo xiềng xích, vết hằn in trên mắt cá chân, da trắng mịn màng không giống như những người sống sót ở vùng đất hoang, mà giống như yêu tinh bước ra từ điện ảnh.
Hoặc là, "sản phẩm" từ việc bồi dưỡng và đào tạo.
“Người nhân bản?”
Trước Sở Quang có nghe nói qua, thành phố Boulder có buôn bán nô lệ, nhưng mà lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy, chỉ là "hàng sang trọng" này, nghĩ lại thì chỉ có thị trưởng đại nhân mới tiêu thụ nổi thôi.
Sở Quang không có ngay lập tức đi lên, mà lặng lẽ chờ giao dịch kết thúc trong bóng mát của đống đổ nát.
Các "Cowboy" rất bận rộn, không có dừng lại đây.
Sau khi đóng hàng xong, vị Lý tổng kia đưa tay vào trong lòng ngực, lấy ra một vài con chip trắng, giống như ăn xin đòi cơm, ném cho những người thu gom của băng đảng.
Sau đó, anh ta được nịnh hót trong một loạt lời đội ơn cảm kích của những tay súng, và vội vã lên đường với những con bò Tây Tạng biến dị mang đầy túi to túi nhỏ.
Sở Quang ở phía xa theo sau, đi qua hai con đường.
Ngay tại thời điểm này, người đàn ông đi bên cạnh Lý tổng đột nhiên dừng bước, và đôi mắt hắn nhìn thẳng về phía anh.
Sở Quang bị phát hiện, trong lòng có hơi hoảng hốt.
Chính giữa này cách ít nhất 100 mét. Làm thế nào mà hắn này phát hiện được anh?
Tuy nhiên, nếu đã bị phát hiện, thì đi theo sau đã không có ý nghĩa gì nữa.
Sở Quang bước ra khỏi đống đổ nát, đầu tiên nhấc đôi tay lên để biểu hiện anh không có ác ý, sau đó lấy túi nhựa màu đen đi qua đó.
Khoảng cách còn mười mét, anh dừng lại ở một bảng hiệu nghiêng của quán cà phê.
Đây là khoảng cách an toàn nhất cho cả hai bên.
Nếu xảy ra cuộc xung đột, bộ đồ chống bom carbon nano mặc trên người đủ để tranh thủ thêm thời gian chạy thoát ít nhất năm giây.
Miễn là bạn không nổ đầu ...
"Tôi không có ác ý, chỉ là muốn làm một cuộc giao dịch với các người.”
Người đàn ông gọi là Lý tổng đã nheo nheo mắt, đưa shotgun trong tay vác lên vai.
"Anh có phải là người thu gom ở phố Bethe?"
“Sở Quang.”
"Tôi không quan tâm cậu gọi là cái thá gì, và chúng tôi không làm các giao dịch nhỏ", người đàn ông nhìn một cách giễu cợt vào chiếc túi nhựa trong tay anh, "Những thứ này, cậu vẫn nên ném cho ông già tên là Charlie thì tốt hơn."
Sở Quang không nói gì, mở túi nhựa, lộ ra hàng để ở bên trong.
Người đàn ông rõ ràng là biết nhìn hàng, khuôn mặt của anh ta ngưng đọng, không ngờ rằng trong túi nhựa này đựng không phải là pin và linh kiện phế cũ, mà lại là thứ tốt như vậy.
Sở Quang đã chú ý đến đôi mắt hắn ta lóe lên một tia tham lam không dễ nhận thấy.
"Cậu đã lấy nó ở đâu?" Người đàn ông hỏi.
Sở Quang nhìn hắn ta, lặng lẽ đáp.
"Cống thoát nước, bên cạnh tổ của đỉa biến dị, nhưng cho dù tôi nói cho cậu nghe, thì cậu sẵn sàng đi sao."
"Chỉ là tùy tiện hỏi thôi,đừng để tâm."
Vẻ tham lam trong mắt hắn ta giảm bớt vài phần, người đàn ông đưa shotgun trong tay cho tùy tùng rồi bước tới chỗ Sở Quang.
“Cậu định bán như thế nào?”
Giá thu mua ở phố Bethe mỗi 50g là một con chip, nhưng giá trị thực của thứ này chắc chắn không chỉ có thế!
Chu Quang trầm mặc hai giây, sau đó quyết định cược một ván, báo giá gấp năm lần theo mức giá của thu mua ở phố Bethe.
“Ở đây có 2000g, tôi muốn 200 con chip!”
“Thành giao.”
Thấy người đàn ông chỉ chần chừ một lúc rồi đồng ý, Sở Quang lập tức nhận ra báo giá của anh vẫn còn quá rẻ.
Quả nhiên, giá mà con chó thị trưởng bán cho những thương nhân chắc chắn còn hơn thế nữa.
Những con đỉa ăn thịt người mà không cần nhả xương.
Trong lòng Sở Quang thầm mắng một lượt thị trưởng và tất cả người gia đình, mong ông ấy tối nay không thể cứng được.
"Kết bạn nào, tôi tên là Lister."
Người đàn ông duỗi tay phải ra, quét sạch thái độ kiêu ngạo trước đây, trên mặt lộ ra nụ cười, "Tôi rất ít khi trực tiếp làm ăn với người thu gom, nhưng cậu là một ngoại lệ ... Tôi rất có hứng thú với cậu."
Sở Quang không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, bắt lấy tay hắn lắc lắc.
“Cảm ơn, tôi là Sở Quang.”
Buông tay ra, Lister nhìn chằm chằm vào Sở Quang nói tiếp, "Vậy thì trước hết, tôi hy vọng rằng ông già Charlie sẽ không biết gì về giao dịch của chúng ta ngày hôm nay."