"Mọi người có nhận thấy rằng chúng ta thức dậy từ một chiếc lọ màu trắng bạc. Xem xét đến chủ đề của trò chơi này, có hai khả năng có thể xảy ra. Khả năng thứ nhất, chúng ta đã ngủ từ trước chiến tranh thông qua công nghệ ngủ đông đóng băng. Khả năng thứ hai, chúng ta đều là người nhân bản."
'Dĩ nhiên, cá nhân tôi nghĩ rằng khả năng sau này sẽ thuận tiện hơn một ít, vấn đề sự sống lại cũng rất dễ dàng giải thích hơn, đó là trực tiếp sử dụng DNA được lưu trữ trong buồng nuôi cấy tái sinh tổng hợp thành một cơ thể.'
Nhìn vào những người chơi, Phương Trường tiếp tục nói.
"Tôi ước tính rằng các cài đặt như bảng thuộc tính và cấp độ sẽ được thêm vào trong giai đoạn sau và sự khác biệt về thể chất của chúng ta có thể là điềm báo trước cho điều đó!"
"Tôi vẫn mong muốn nhóm sản xuất phát triển một bộ duy nhất của trò chơi. Các cơ chế, chẳng hạn như ... Kết hợp DNA và hệ thống nghề nghiệp, phân biệt những người chơi có sức mạnh với những người chơi nhanh nhẹn và hình thành các đường cong tăng trưởng thuộc tính khác nhau. Điều này không chỉ có thể đảm bảo sự tự do mà còn làm phong phú thêm lối chơi. "
"Thật đáng tiếc các nhân vật đều ngẫu nhiên, nếu có thể tự mình quyết định các thuộc tính ban đầu thì tốt rồi. ”
Phương Trường cuối cùng cũng dừng lại sau khi nói đến khô khan miệng lưỡi.
“Không vô nghĩa, tôi sẽ ngoại tuyến một lúc để trò chuyện với anh Quang.”
Nhớ đến anh Quang đã từng nói rằng anh ấy là người lên kế hoạch cho trò chơi này. Nói chuyện trực tiếp với người lập kế hoạch về vấn đề này chắc chắn tốt hơn là thảo luận mù quáng ở đây.
Lúc này đang Dạ Thập ngẩn người nhìn ở phía xa, cậu đột nhiên nói.
“Nói cho tôi biết, tấm bản đồ này rộng bao nhiêu?”
“Tôi không biết.”
“Anh nói nếu tôi cứ đi về một hướng…”
Nhìn Dạ Thập như đang háo hức muốn thử, Cuồng Phong cầm cái rìu đang nghỉ ngơi bên cạnh, hơi do dự một chút nói .
"Nó rất có thể là một bức tường không khí, hoặc nó có thể là một âm mưu giết ... Nhưng vô luận loại nào, tôi đều không muốn cậu làm điều đó."
"Cậu đã quên? Người quản lý nói với chúng ta không được đi quá xa viện điều dưỡng."
'Chết tiệt, anh ta chỉ là một NPC, anh lắng nghe anh ta?'
'Nhưng anh ta có thể đưa chúng ta ra khỏi trò chơi, và thậm chí tịch thu bằng cấp thử nghiệm beta của chúng ta.' Cuồng Phong nhắc nhở.
Phương Trường ở bên cạnh cũng nói.
"Đúng thế, và tôi suy đoán rằng với trí thông minh của các NPC trong trò chơi này, có thể có một thiết lập ẩn như là một sự ưu ái. Cậu thực sự có thể nhận thấy rằng thái độ của họ đối với mỗi người chơi không hoàn toàn giống nhau, phải có một số logic thuật toán ẩn.”
“Được rồi, không thử thì không thử. ”
Nghe lời này, Dạ Thập cũng bình tĩnh lại.
Không có cách nào.
Lời này là quá gây sát thương.
Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận thấy giá trị đằng sau trò chơi này.
Thực tế ảo hoàn toàn nhập vai ...
Một khi công nghệ này ra mắt, nó sẽ có tác động lật đổ cách thức giải trí - thậm chí là lối sống trong toàn bộ xã hội hiện đại!
Ngay cả khi họ không muốn chơi game? Ai sẽ không để ý tới việc có nhiều thời gian hơn 8 đến 12 giờ một ngày.
Dựa theo lời của anh Quang trong nhóm, thì thời gian ở trong thế giới game tương đương với việc ngủ ở thế giới thực.
Nói cách khác, dù bạn có ở đây cả đêm cũng không ảnh hưởng đến công việc của bạn vào ngày hôm sau!
Thật sự khó có thể tưởng tượng được rằng một tựa game được mệnh danh là gây chấn động toàn thế giới như vậy mà việc đóng gói và thử nghiệm lại thực sự được tiến hành một cách “cẩu thả” hay thậm chí là âm thầm như vậy.
Công ty đó không cần kiếm tiền sao?
Nhưng dù thế nào đi nữa, vì cơ hội này đã đến với họ, nên không ai dễ dàng từ bỏ.
Ngay khi Dạ Thập từ bỏ ý muốn khám phá ranh giới của bản đồ và định tiếp tục chặt cây một cách trung thực, thì một linh cảm nguy hiểm mạnh mẽ đột nhiên bao trùm khắp cơ thể cậu.
Tay chân ớn lạnh.
Mồ hôi lạnh từ sau lưng túa ra.
Cậu không biết cảm giác khủng hoảng đó đến từ đâu, nhưng dường như cậu đã thấy trước được cái chết bi thảm của mình ~
Hai chân mềm nhũn, Dạ Thập hoảng loạn lùi lại phía sau, cũng chính nhờ sự lảo đảo này đã giúp anh thoát khỏi một bóng đen rơi từ trên bầu trời xuống.
xé--!
Mùn gỗ vụn bắn tung tóe.
Có ba vết xước rộng nửa thước trên thân cây bên cạnh cậu ta!
“Quác~!”
Tiếng hú hét như tiếng của một con quỷ!
Con chim lớn sà xuống không trúng đích, mượn cú hất đá vào cây thông bật ngược lại, nó vỗ cánh bay lên một lần nữa vào biến mất vào ngọn cây.
Nhìn con chim màu đen rơi xuống mặt đất, Dạ Thập ngồi sụp trên mặt đất cả người đều choáng váng, vô thức sờ sờ đầu của mình.
Cái quái gì vậy ?