Doãn Kế Thiện hai hôm trước nhận được thư tín do Lưu Dung với thân phận khâm sai gửi đến, bất luận là tư giao hay công vụ ông ta đều không dám chậm trễ. Thế nên khi nhận được tin, lập tức xuất phát từ Nam Kinh, sáng hôm sau đã có mặt tại Dương Châu đúng giờ, xuống thuyền liền đến thẳng đến “Bích Ba Hiên khách sạn” gặp khâm sai đại thần Lưu Dung.
Hai người là bạn cũ, nên khi gặp Doãn Kế Thiên thỉnh thánh ý trước, Lưu Dung thay thiên tử nhận lễ, sau đó đuổi tùy tùng ra hết, hai người bắt đầu huynh huynh đệ đệ nói chuyện.
Doãn Kế Thiện hơn Lưu Dung 24 tuổi, Lưu Dung thường gọi ông ta là Nguyên Trưởng huynh, còn Doãn Kế Thiện là người dễ dãi, có giao tình với thân phụ Lưu Dung Lưu Thống Huân, nên gọi Lưu Dung là Sùng Như.
“Nguyên Trưởng huynh, tiểu đề lần này nhận chỉ đến Nam Kinh, chủ yếu là để xét xử vụ án Hòa Thân, thỉnh huynh từ xa xôi đến thế, là do sợ rút giây động rừng, còn muốn tiền bối huynh chỉ điểm cho tiểu đệ chút, để đệ mau chóng về kinh giao chỉ” Lưu Dung nói thẳng.
Doãn Kế Thiện còn trầm định và bình tĩnh hơn Lưu Dung, ông ta lăn lộn quan trường bao nhiêu năm, phong ba bão táp trải qua không ít lần, nhìn thấy thần sắc Lưu Dung là biết… không thể không lôi Hòa Thân xuống, nhưng Doãn Kế Thiện hiểu Hòa Thân hơn Lưu Dung, mặc dù Lưu Dung lần này phụng chỉ đến nhưng muốn nhất cửa bắt được Hòa Thân, không chắc có thể khiến cho mọi chuyện sạch sẽ gọn gàng.
Những vụ án bình thường dù Lưu Dung không xin ông ta giúp, đến Nam Kinh ông ta cũng đương nhiên toàn lực giúp đỡ, nhưng lần này không giống thế. Mặc dù bọn họ là… nhưng Hòa Thân rốt cuộc là do ông ta mang đến Nam Kinh, sự đắc chí của Hòa Thân cũng có “công lao” của ông ta, nay Càn Long muốn tiêu diệt Hòa Thân, nếu sự tình to ra không thể không liên lụy đến ông ta.
Trên quan trường không có bạn vĩnh cửu, điểm này Doãn Kế Thiện rất rõ, nay thân phận Lưu Dung là khâm sai, đại diện triều đình, đại diện Càn Long đến cho nên trong lòng ông ta cũng có suy nghĩ tự bảo vệ mình, thấy Lưu Dung thẳng thắn như thế, bèn thong thả nâng chén trà lên nhấp một ngụm, cười ha ha nói: “Sùng Như à, khi đệ còn trẻ đã cùng Đình Thanh lão đại nhân biện án, nhiều năm thế rồi những vụ án lớn kinh thiên động địa, có vụ nào không bị vạch trần dưới tay đệ chứa, mấy năm nay đệ lạ kiêm quản hình bộ, các mánh khóe biện án sớm đã đạt đỉnh lợi hại rồi, ta nhiều lời trước mặt đệ không phải là múa rìu qua mắt thợ hay sao”
Lưu Dung đương nhiên không biết Doãn Kế Thiện trong nháy mắt đã có biết bao nhiêu suy nghĩ như thế, nghe nói Doãn Kế Thiện nói thế, cứ nghĩ ông ta khiêm tốn, nên thành thật nói: “ Nguyên Huynh trưởng, thật không dám giấu, lần này hoàng thượng phái đệ đến Nam Kinh không chỉ vì việc bắt Hòa Thân về Kinh hỏi tội mà ý của hoàng thượng là… muốn tìm một người đáng tin cậy lại tinh thông việc tài chính để gánh những việc của Hòa Thân đang làm, sau đó với ra tay với hắn ta” Lưu Dung nói.
“Nói thế, tức là hoàng thượng cũng đồng ý ngầm với một số cách làm của Hòa Thân?” Doãn Kế Thiện tiếp tục đế thêm.
Hòa Thân là tài năng về tài cính, ai trong triều Thanh cũng đều biết, mấy năm nay hắn ta quả đã giúp triều đình giải quyết không ít vấn đề, đến nay rất nhiều quan viên ở Bắc Kinh đều có thân tình với hắn, chính là bổng lộc của đệ cũng từ khi Hòa Thân nhận chức nha môn tài chính mới được tăng lên mấy lần, Hộ Bộ cũng không phải lo lắng gì về tiền nong, mỗi khi cần tiêu tiền đều lấy từ Nam Kinh, cho nên hoàng thượng chỉ muốn bãi chức Hòa Thân xét xử, giao bộ nghị tội, chứ không muốn giải tán nha môn tri phủ, còn muốn bảo lưu một số cách làm của Hòa Thân. Tuy nhiên những thứ này đều không quan trọng quan trọng là hoàng thượng cho rằng những hành động lung lạc nhân tâm của hắn ở Nam Kinh, đây chính là đại sự liên quan đến giang sơn xã tắc, cho nên hoàng thượng mới…” Lưu Dung chậm rãi nói.
“Thế đệ định ra tay thế nào, lấy tội danh nào để xử lý hắn? còn nữa, ai thay thế Hòa Thân, đệ đã chọn được ai chưa?” Doãn Kế Thiện hỏi.
Lưu Dung lần này gặp Doãn Kế Thiện, một là muốn tìm hiểu toàn diện về Hòa Thân hai là muốn Doãn Kế Thiện tạm thay Hòa Thân làm nha môn tài chính, thấy Doãn Kế Thiện hỏi thế, bèn cười nói: “ Nguyên Trưởng huynh, trọng trách này chỉ có huynh mới đảm nhiệm thành công thôi. Thời triều Ung Chính, tiên đế gia sai huynh nắm chức Phiên Ti nha môn của Lý Vệ tổng đốc Lưỡng Giang, lúc đó huynh là một cao thủ tài chính, mấy năm này mặc dù là tổng đốc Lưỡng Giang nhưng trước sau gì vẫn mang hàm của Tả thị lang Hộ Bộ hơn nữa chỉ có huynh qua lại với Hòa Thân lâu nhất, huynh thay Hòa Thân đảm nhận chức “ đại thần tài chính ngự tiền nha môn hoàng đế Đại Thanh” là hợp lý nhất rồi”
Doãn Kế Thiện thấy Lưu Dung muốn mình thay thế Hòa Thân, thầm nghĩ: “ Nay chuyện của Hòa Thân đang ở thế đầu sóng ngọn gió, nói không chừng hoàng thượng ngay lập tức có thể đại khai sát giới với quan trường Nam Kinh, nếu mình khiến cho người khác có ấn tượng là sớm kết thân với Hòa Thân thì đúng là đại họa kề đầu rồi đến lúc đó những người khác không nói, bọn ngự sử ngôn quan cũng không tha cho ta, huống chi những việc làm của Hòa Thân ở Nam Kinh ta đều biết, sau này khi hoàng thường truy cứu, ta cũng đủ phiền phức
Mấy năm nay mặc dù Hòa Thân ở Nam Kinh hô mưa gọi gió nhưng Doãn Kế Thiện cũng biết nỗi khổ tâm của Hòa Thân. Hàng ngày số người đến đòi tiền dường như cũng sắp thành hàng dài, người nào cũng là chuyện cấp bách, một số còn là quân tình khẩn cấp không thể chậm trễ, cho nên không thể đắc tội bất kì ai. Sai sự này đừng nói là ông ta không dám nhận, mà nếu thật sự làm đại thần tài chính, sợ không quá ba ngày thì có loạn ngay, đến mức ai nấy mắng nhiếc sau cùng là mang tiếng ngu ngốc, những chuyện đó Doãn Kế Thiện trong quan trường triều Đại Thanh cũng coi như đã nếm đủ rồi”
Doãn Kế Thiện nghĩ đến đây bèn cười nói với Lưu Dung: “ Lưu đại nhân, Hòa Thân ở Nam Kinh đã khổ tâm kinh doanh trong thời gian dài như thế, trong nha môn tài chính đâu đâu cũng là người của hắn, bọn người ban đầu mượn từ Hộ Bộ e rằng sớm cũng đã trở thành thân tín của hắn rồi, nếu bãi nhiệm Hòa Thân, lại cử ta làm “ không đầu huyện lệnh” cũng không thể xử lý cả quầy đó được. Chi nhánh của “ ngân hàng đế quốc Trung Hoa” của Hòa Thân đã mở ra toàn quốc, mỗi ngày đều có sự trao đổi hàng nghìn vạn ngân lượng giữa các nơi với nhau, ta còn nghe nói ở Bắc Kinh có một số người nay chỉ chấp nhận tiền giấy của Hòa Thân mà không nhận ngân phiếu long đầu nữa. Nếu chúng ta đột nhiên bắt Hòa Thân ở nam Kinh, nhất định sẽ gây ra chấn động trong toàn quốc, chuyện của giới thương nhân, thương nghiệp và bách tính triều đình không nhất thiết phải quá để tâm, nhưng nếu chiến sự biên cương chịu ảnh hưởng Triệu Huệ và Hải Lan Sát thất bại ở Tân Cương, quân lương của 15 vạn quân ở Miến Điện cũng không thể cung cấp được, họ lại nổi giận A ka với chúng ta, ai trong chúng ta có thể gánh trách nhiệm đó? Đến lúc đó, triều đình gán cho chúng ta tội danh họa quốc ương dân, e rằng chúng ta cũng không kêu oanh được
Còn nữa, việc làm ăn của xưởng dệt Tô Gia của Hòa Thân cũng đã sớm phát triển ra nước ngoài, nghe nói hắn còn được đại thương hộ đề cử làm hội trưởng “ tổng hội công thương Giang Nam”, nói là ở Giang Nam nhưng kì thực là giới thương nhân toàn quốc. Một khi xét xử Hòa Thân, thì bọn thương nhân nhất định sẽ nghĩ triều đình đang rat ay với họ, đến lúc đó bọn họ rụt đầu, thì tiền thuế thiên hạ có thu nổi không, sau này khi triều đình cần dùng tiền, chúng ta đi tìm ai mà đòi? Chúng ta đều là đại thần quân cơ, đại sự quốc kế dân sinh không thể không suy nghĩ thay Hoàng thượng”
Doãn Kế Thiện nói thấu tình đạt lý, khiến cho Lưu Dung đờ ra, sai sự mà ông ta ủy thác Doãn Kế Thiện tự nhiên cũng bị Doãn Kế Thiện đẩy lại, kì thực những gì Doãn Kế Thiện nói Lưu Dũng cũng đã cân nhắc, nhưng Càn Long quyết tâm muốn trừ khử Hòa Thân, ông ta sao dám nói với Càn Long những việc này chứ.
“Những điều này là sự thực, thế theo ý huynh nên làm thế nào?” Lưu Dung hỏi.
Nghe Lưu Dung nói thế, Doãn Kế Thiện biết rằng lần này Lưu Dung phụng chỉ đi xét xử Hòa Thân, nhưng Càn Long lại không bảo ông ta cụ thể nên làm như thế nào, nhiều nhất cũng chỉ cho Lưu Dung lâm cơ truyền đoạn quyền, chuyện cho Doãn Kế Thiện thay Hòa Thân làm nha môn tài chính cũng không phải ý của Càn Long, xem ra hoàn toàn là do Lưu Dung tự quyết. Hiểu rõ những điều này, ông ta biết mình nên đóng vai trò gì trong chuyện này rồi, nay cần nhất là đẩy mình thoát ra khỏi chuyện này, nên cười nói: “ Đại sự lớn thế, chúng ta là thần tử sao dám tự truyền chứ, e rằng lại phải thỉnh ý hoàng thượng rồi”
Lưu Dung nghe thế biết rằng Doãn Kế Thiện là muốn thánh ý rõ ràng của Càn Long nếu bây giờ muốn ông ta ra tay giúp mình bắt Hòa Thân, e rằng không thể được, nên giơ tay lấy lệnh tiễn kim bài do Càn Long ủy thác từ trong ngực ra, cười gượng gạo nói: “ Nguyên trưởng, huynh sao cũng phải lên võ đài với đệ, nếu lần này đệ không bắt được Hòa Thân, e rằng đệ không thể quay về Kinh được nữa”
Doãn Kế Thiện nhìn thấy Lưu Dung mang theo lệnh tiễn kim bài của Càn Long, vội vã đứng dậy quỳ xuống, hành lễ, đứng dậy phát hiện sắc mặt Lưu Dung khôn được tốt bèn vội giải thích: “ Ta chẳng qua là nghĩ cho đệ, sợ đệ vì chuyện này mà liên lụy, nếu đã nói thế, thì mời Trùng Như lão đệ cho ta một lộ trình, ra tay thế nào, đệ hãy phát lệnh đi”
Lưu Dung nói: “ Được, thế đệ không khách khí nữa, để không gây ra sự cảnh giác của Hòa Thân, đệ định mời huynh ra mặt, hãy mời hắn đến nha môn tổng đốc của huynh, sau đó đệ sẽ bắt hắn tại trận, thuộc hạ của hắn mặc dù nhanh nhẹn, nhưng không còn Hòa Thân, e rằng cũng trở thành cát vụn. Sau đó người của đệ sẽ tiến vào Thiêm Viên, xử lý gọn ghẽ, Hòa Thân hắn mặc dù hành sự thấu đáo nhưng nếu thực sự truy xét, mấy năm nay chắc chắn có chỗ không rõ ràng, đến lúc đó sẽ gán tội danh cho hắn, tống vào đại lao, giết hay không, chúng ta chỉ đợi một câu của hoàng thượng”
Doãn kế Thiện nghe xong thấy ớn lạnh người: đây đúng là dục gia chi tội, hà hoạn vô từ. Thủ đoạn hiểm độc thế đúng không dễ phòng, xem ra Hòa Thân phen này khó tránh được cái chết.
conem_bendoianh
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----