Hòa Thân vừa thấy Nhất Thanh hai mắt đầy hung quang, tay cầm bảo kiếm hàn quang bắn ra bốn phía, cái này làm cho hắn sợ hãi tới mức kêu to: “Ta nói... Ta nói Nhất Thanh cô nương, ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì? Hừ, ngươi vài lần bày mưu hãm hại chúng ta, còn hỏi ta tới làm gì? — hôm nay ta tới lấy mạng của ngươi!” Nói xong bảo kiếm trong tay vung lên đâm thăng vào mặt Hòa Thân.
Hòa Thân đã thấy qua thân thủ của Nhất Thanh, liền biết mình không phải là đối thủ của nàng, hẳn vừa thấy bảo kiếm mang theo hàn quang tiến tới, dưới chân hoảng sợ ngửa người về phía sau “Bùm” một tiếng liền rơi xuống sồng, công phu bơi lội của Hòa Thân cũng không khác với võ công cùa hắn, đều là thuộc loại mèo ba chân, vừa xuống nước đă bắt đầu luống cuống tay chân muốn trèo lên thuyền, miệng kêu to: “Ngươi... Ngươi là người vong ân phụ nghĩa.... Ta mấy lần cứu ngươi trong nước lửa, ngươi lại... Lấy oán trả ơn!” Hòa Thân vừa dùng hai tay khoát nước vừa mắng Nhất Thanh.
Nhất Thanh nhìn Hòa Thân trong nước hồ trời cướp đất, bỗng nhiên “ha ha” cười một tiếng, như khiêu khích nói: “Ai! Ta nói ngươi sao lại nói dễ nghe như vậy? Rõ ràng là ngươi muốn hại chúng ta, trong miệng ngươi vừa chuyển, liền thay đổi rồi!”
Nói thật ra, Hòa Thân thật sự không muốn chết, hắn vừa thấy Nhất Thanh không lập tức giết hắn, liền kêu to: Chúng ta đừng làm loạn được không, ngươi... Ngươi kéo ta lên trước... Ta... Ta sẽ nhắc cho ngươi! Xem là ta cứu ngươi hay là hại ngươi... Nếu ngươi nghe ta nói không thuận tai cứu ngươi, ngươi lại ném ta xuống, được không..
“Đem ngươi kéo lên hử, không có cửa đâu! — trừ phi... Trừ phi ngươi đồng ý với ta một điều kiện!” Nhất Thanh trên mặt bỗng nhiên mỉm cười.
Hòa Thân vừa thấy có cửa, vội vàng kêu to: “Nhất Thanh cô nương, ngươi mau kéo ta lên. Ta đồng ý điều kiện của ngươi..
“Một lời đã định!”
.. Tứ mã... Nan truy!” Hòa Thân vừa nói lại uống một ngụm nước.
Chỉ thấy Nhất Thanh xoay người cầm một mái chèo, hồ một tiếng rồi giơ đến trước mặt Hòa Thân, nói: “Ngươi nắm chật lấy!”
“Ngươi yên tâm đi, ta nắm chặt!” Hòa Thân hai tay nắm chặt cái mái chèo kia, vui mừng nói với Nhất Thanh. Giọng nói của hắn vừa mới rơi xuống nước, đã cảm thấy được thân mình từ trong nước bay lên trời, sau đó nhẹ nhàng đứng ở trên thuyền.
“Đa tạ, đa tạ!” Hòa Thân vừa vuốt nước trên người vừa cảm tạ Nhất Thanh.
“Ngươi hãy nói trước, vài lần ngươi cứu chúng ta như thế nào!” Nhất Thanh vẻ mặt lạnh như sương, tay cầm kiếm quyết, lạnh lùng nhìn Hòa Thân.
“Nhất Thanh cô nương, lòng ta vẫn còn sợ hãi, ngươi đừng nhìn ta như vậy!” Hòa Thân hì hì cười.
“Ít mồm đi, nói nhanh lên!” Nhất Thanh nói xong huơ bảo kiếm hướng về phía Hòa Thân.
“Được... được! Vậy ngươi vẫn như vậy nhìn ta đi! — Nhất Thanh cô nương, ở chỗ Tri phủ Khai Phong Liễu Hi Công, ta không để cho các ngươi chết trong chuyện loạn súng loạn tên, chúng ta để sang một bên, ta ở đây sẽ không lắm lời! Ta nói chuyện ở khách điếm trấn Phù Dung, ta vì sao lại ngăn cản các ngươi giết Doãn Kế Thiện. Ngươi có biết Doãn Kế Thiện là ai không? Hắn là cận thần được sủng ái nhất của đương kim Càn Long phái xuống, lần này Càn Long phái hắn đến Giang Nam là phó thác trọng trách, ký thác kỳ vọng cao! Đương nhiên ta không phải nói không thể giết đại thần thân tín của Càn Long, thật ra chi cần là chó săn của Mãn Thanh chúng ta đều nên giết!” Hòa Thân nói.
“Vậy ngươi còn cứu hắn!” Nhất Thanh câu lệ hỏi han.
“Ta khôngphải cứu hắn. Ta là cứu Bạch Liên giáo các ngươi!” Hòa Thân nhất thời hồi lâu cũng không biết như thế nào mới có thể nói rõ cùng Tiểu cô nương ngây thơ này, vì thế liền căn cứ tri thức lịch sử của mình học được về điểm này, nói với Nhất Thanh: “Các ngươi giết Tổng đốc Lưỡng Giang được Càn Long tín nhiệm nhất, trọng dụng nhất. Càn Long kia có thể tha cho ngươi sao? — không tin ngươi liền thử xem, chỉ cần Doãn Kế Thiện bị giết, triều đình điều tra rõ là Bạch Liên giáo các ngươi giết, vậy các ngươi lập tức sẽ gặp ngập đầu tai ương! Các ngươi nếu thật sự muốn khởi nghĩa, muốn lật đổ Mãn Thanh lập triều đình khác, vậy các ngươi cũng nên chờ Càn Long chết, sau khi con của hắn Gia Khánh đăng ngồi hãy làm!”
Cũng không biết lời nói của Hòa Thân đã động đến Nhất Thanh hay là Nhất Thanh căn bản là không có tâm tư nghe hắn, lại hướng bảo kiếm chỉ vào hắn, nói: “Ta tạm thời tin ngươi lần này, nhưng ngươi vừa rồi đồng ý điều kiện của ta còn tính hay không?”
“Tính... Tính! Đương nhiên có tính!” Hòa Thân nói.
“Chúng ta có mấy người tỷ muội bị binh lính đả thương, bây giờ nguy trong sớm tối, ngươi nếu có thể cứu các nàng, ta sẽ không giết ngươi!” Nhất Thanh nói.
Hóa ra là có chuyện như vậy. Hòa Thân thật đúng là không ngờ một Tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi còn có tâm cơ như thế, nhưng Hòa Thân thật ra đối với Bạch Liên giáo không có gì phản cảm. Cũng biết bọn họ ban đầu đều là vì phản kháng ách áp bức của nhà Thanh, bất đắc dĩ mới khởi nghĩa vũ trang, đó đều là khởi nghĩa nông dân đường đường chính chính, đó là phải chiếu sáng thiên thu, ghi vào sử sách. Bây giờ cần hắn cứu mấy giáo đồ Bạch Liên, hắn cảm thấy cũng là việc nên làm. Nhưng.... bây giờ mình chỉ có hại...
“Ngươi đồng ý hay không?” Nhất Thanh ép hỏi.
“Được rồi. ta đồng ý!” Hòa Thân vừa cắn răng vừa dậm chân, ngoan ngoãn đồng ý, nhưng hắn vẫn là nói ra băn khoăn của hắn. “Nhất Thanh cô nương, chúng ta đã nói trước, ta cũng mới đến, rốt cuộc có thể cứu mấy người tỷ muội của ngươi, ta cũng không dám bảo đảm!”
“Nói đùa, một người thân cận bên Tổng đốc mà ngay cả mấy người cũng không cứu được!” Nhất Thanh nói xong cũng đã chèo thuyền đi.
Hòa Thân sau khi đi vào Nam Kinh được coi là lần thứ hai du lịch, bọn họ đầu tiên là xuôi dòng xuống, sau đó khi thuyền cập bờ, trên đường đầu óc choáng váng, mơ mơ màng màng đi đến một tòa miếu đố nát. Hòa Thân lấy lại bình tĩnh, nhìn kỹ chung quanh một chút, phát hiện nơi này đã là ngoại ô Nam Kinh, hắn vốn muốn Nhất Thanh sẽ dẫn hắn vào trong miếu, nào ngờ Nhất Thanh lại đưa hắn vòng qua cửa miếu đi vào một cái giếng cạn giếng cạn sau miếu.
“Nhất Thanh cô nương, chẳng lẽ mấy tỷ muội của ngươi giấu ở trong giếng này?” Hòa Thân nói.
“Nơi này có dây thừng ngươi đi xuống trước, nhìn thấy chỗ có ánh sáng thì dùng tay gõ ba cái vào thạch bích, thì sẽ có người tiếp ngươi!” Nhất Thanh nói xong không biết từ chỗ nào lấy một dây thừng đến, buộc chắc chắn ở trên một cái cọc bên cạnh giếng.
Hòa Thân vừa thấy hóa ra nàng đều bố trí trước rồi, mình không xuống cũng không được, xem ra nàng có thể đưa mình đến chỗ bí mật này, là vì toàn tâm toàn ý muốn mình cứu bọn họ, tuy rằng việc này có chút hung hiểm, nhưng các nàng còn không hại mình, cho nên vừa thấy dây thừng đã buộc xong, liền cười với Nhất Thanh: “Vậy ta đi xuống, ngươi đợi lát nữa cũng nhớ phải xuống dưới!
Nhất Thanh sắc mặt trầm trọng, gặp Hòa Thân không chút do dự xuống giếng, trên mặt nhất thời hiện lên vẻ dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Ngươi phải cần thận một chút, bằng không ngã xuống tầng đá dưới đáy giếng, thì ai cũng không thể cứu được ngươi!”
Hòa Thân hai tay túm dây thừng, hai chân đạp vào vách giếng, từng bước bắt đầu trượt xuống dưới, ánh trăng mông lung trong miệng giếng càng ngày càng mong manh, dằn dằn trước mắt là một màu tối đen làm cho người ta hoảng sợ. Trước kia thường nghe người ta nói Bạch Liên giáo làm việc quỷ bí, cho đến hôm nay Hòa Thân mới xem như được lĩnh giáo. Ước chừng xuống tới một nửa giếng, bỗng nhiên phát hiện trước mắt sáng ngời, nhìn kỹ là hồng quang mỏng manh trên vách giếng ở trước mắt. Hòa Thân không hề chần chờ, lập tức dùng hai chân bấm chặt vào vách giếng, một bàn tay nắm chặt dây thừng, dùng tay kia nhẹ nhàng gõ ba cái vào chỗ chiếu hồng quang.
Không ngờ bên trong không có một chút động tĩnh. Hòa Thân đột nhiên sợ hãi, muốn cho người chiếu sáng đến đây, vậy như thế nào cho phải? Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên thạch bích trước mặt “Hô” một lát rồi bị mở ra, bên trong nháy mắt liền vươn ra một cái móc sắt. Hòa Thân chấn động: Hay là ở chỗ này sẽ đem ta mổ bụng phanh thây?
Nhưng cái móc sắt lại thò đến phía sau Hòa Thân, móc về phía trước thắt lưng của hắn. Cả người Hòa Thân đều bị móc vào trong phiến cửa đá.
Chờ Hòa Thân ở bên trong đứng vững rồi, bỗng nhiên thấy trước mắt rộng mở, “nơi này hóa ra là một cái huyệt động thật lớn! Trong động đốt mấy ngọn nến to, ngọn lửa chiếu sáng toàn bộ trong động. Một nữ tử mặc y phục màu hồng đứng ở cách đó không xa, xem ra vừa rồi chính là nàng dùng móc sắt móc Hòa Thân vào động, trên mặt đất bên cạnh nàng nằm ba nữ tử bị trọng thương, xem ra đều đã tới lúc hấp hối.
Không đợi Hòa Thân tiến lên hỏi chuyện gì xảy ra, liền cảm thấy phía sau có người chậm rãi đi tới. Hòa Thân sợ tới mức lập tức nhìn lại, hóa ra là Nhất Thanh!
Huyết Tu La
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----