Những thành viên cảnh vệ đoàn này vốn chính là những người có khả năng mà Lưu Toàn từ trong bộ đội chính quy tuyển ra, lại thêm ân uy bình thường của Hòa Thân cùng với huấn luyện nghiêm khắc của Lương Kiện, Thôi Minh, cho nên tới bây giờ có thể nói mỗi người bọn họ đều là tay bất phàm, vô luận đao thương côn bổng hay là súng đạn nước ngoài, đều chơi đến độ nhuần nhuyễn; nhất là tỉ lệ súng kíp trúng mục tiêu, tuy không nói là bách phát bách trúng, nhưng nếu đối phó vài thị vệ mặc hoàng mã quái và thân binh cầm trong tay trường mâu loan đao này, thì vẫn là dư sức.
Tiếng súng cơ hồ là mệnh lệnh của Hòa Thân đồng thời phát ra, tiếp theo là từng làn khói đặc lẫn mùi thuốc súng gay mũi dâng lên. Trong đại sảnh một trận đại loạn, bọn quan viên mộ danh mà đến cho đến bây giờ mới xem như thực sự lĩnh giáo được thủ đoạn lôi đình của Hòa Thân, đó thật sự là nói được làm được, dường như không để cho người ta cơ hội thở dốc! -- Chờ khói đặc tan hết, nhìn những người vây quanh ở bên người Doãn Kế Thiện và “Hoàng Thượng” cũng đã ngã xuống đất; lúc này Lương Kiện cũng đã ở ngoài cửa dàn xếp xong cái tên Hoàn Nhan kia, lúc này cũng suất lĩnh mười mấy người thủ hạ vội vàng đuổi tới đại sảnh, vừa thấy Hòa Thân đã động thủ, vì thế ra lệnh một tiếng rồi dẫn người vọt lên.
Vừa rồi tuy nói đám võ tướng cùng nhau đi lên hô hào, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là thật giả lẫn lộn, bỏ đá xuống giếng mà thôi, còn chưa gây ra tai nạn chết người, bây giờ vừa thấy miệng vị Hòa đại nhân này vừa nhếch lên, lập tức có bảy tám đại nội thị vệ và năm sáu thân binh bình thường ngang ngược bị đánh cho thịt rơi máu chảy. Nhất thời tất cả đều sợ tới mức hồn phi phách tán ; Tuy nói nhóm võ tướng này ở trên chiến trường chém giết, nhưng thủ hạ của Hòa Thân ra tay nhanh như vậy, thủ đoạn ác độc như thế, còn có súng kíp uy lực lớn như thế, đối với bọn họ mà nói, vẫn là lần đầu tiên lĩnh giáo, lúc này đã sớm cam tâm tình nguyện cam bái hạ phong! Lại nói bây giờ thế cục đã không phân rõ thực hư, vừa rồi theo Thành thân vương gào một trận đã có một chút chột dạ, bây giờ vừa thấy Hòa Thân cũng ra tay, hơn nữa đã nổ súng, đổ máu, đã chết người. Nói không chừng lập tức sẽ có một trận huyết chiến! Vì thế bọn quan viên trong đại sảnh nhất thời liền hỗn loạn, lúc này cũng không phân quan văn và võ tướng, cũng không chia rõ rốt cuộc ai đúng ai sai, tất cả đám người đều cùng một tâm tư, đó chính là nhân lúc còn chưa phân biệt rõ ràng mau chạy trốn là hơn hết!
Ở trong đại sảnh vốn đã bố trí một trăm người đón tiếp, đó là Hòa Thân mô phỏng hoạt động quy mô lớn của đời sau mà cố ý bố trí, nhưng sau khi các cô nương ăn mặc xinh đẹp tiến vào. Một tách trà còn chưa kịp rót thì xảy ra nhiễu loạn lớn như vậy, bây giờ vừa thấy lại gây ra mạng người. Các nàng bình thường luôn giao tiếp với chức cơ, đã gặp qua cảnh huyết tinh này, vừa thấy đám quan to triều đình bình thường ra vẻ đạo mạo lúc này cũng chạy trối chết giống như con mèo nhỏ bị kinh sợ. nhất thời sợ tới mức từng tiếng thét chói tai, ấm trà bên cạnh cũng bị đụng đổ, chén trà rơi trên mặt đất bị đám người chạy trối chết dẫm nát, khay ở trong tay cũng không biết ném đi đâu rồi, quay đầu lại thấy Hòa Thân Hòa đại nhân bây giờ cũng không quan tâm đến biểu hiện của các nàng, ba trăm đồng tiền thưởng sau khi xong việc phỏng chừng Hòa đại nhân cũng không phát được cho các nàng. Vì thế tâm hoảng hốt, chân rối loạn cũng hoang mang rối loạn gia nhập vào đám quân chạy trối chết, bắt đầu liều mạng chạy ra bên ngoài.
Ngung Tinh vừa thấy lập tức sẽ đại cáo thành công, không ngờ bị Hòa Thân làm hỏng đại sự, vừa định dẫn người đi tìm Hòa Thân liều mạng, Không ngờ chính mình mang thị vệ mặc hoàng mã quái, còn có đội thân binh của Hoàn Nhan lưu lại này, bình thường nhìn bọn họ cũng không đến nỗi, không ngờ ở trước mặt đám người của Hòa Thân căn bản không phải là đối thủ. Còn chưa đợi bọn họ chính thức mở cửa nghênh địch,sau từng đợt tiếng súng, từng làn khói đặc bay qua, hắn quay đầu lại kiểm tra, người của hắn đã tổn thất hơn phân nửa. Ngung Tinh này vốn là người không có chủ ý, lần này mạo hiểm mất đầu gây ra việc làm lớn “Giết cha giết vua”, cũng là kết quả của thầy dạy Chu Thạch Quân hết sức can gián, bây giờ vừa thấy đại thế đã mất, đã muốn đi tìm thầy dạy của hắn thương lượng một chút, xem xem nước cờ sau nên đi như thế nào. Nhưng Ngung Tinh ở trong đám người đông nghịt tìm hồi lâu cũng không tìm thấy bóng dáng Chu Thạch Quân, không phải bị đại quân chạy trối chết dẫm chết rồi. Vừa thấy không có người tâm phúc, tiểu tử này nhất thời liền rối loạn đầu trận tuyến!
Lúc này Lương Kiện suất lĩnh cảnh vệ đoàn đang theo người của Ngung Tinh đánh thành một đoàn.
Bây giờ hai đám người đang tụ cùng một chỗ, còn đang vật lộn, phỏng chừng khó phân thắng bại. hắn quay đầu nhìn về phía bàn chủ tịch, thấy Hòa Thân một mình cô linh linh ngồi ở trên ghế phía sau bàn chủ tịch đang tiêu diêu tự tại, trong lòng nghĩ: “Hòa Thân ơi, Hòa Thân, tất cả chuyện này phá hỏng đến tiểu tử ngươi, bây giờ ta hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, ta để cho tiểu tử ngươi đền mạng!” Vì thế giơ tay đẩy mấy tên quan viên chạy trối chết bên người đi đến bàn chủ tịch.
Ngung Tinh hai ba bước là tới trước mặt Hòa Thân, cười lạnh một tiếng nói: “Hòa Thân, tiểu tử ngươi không nên lật lọng! Lúc trước ngươi luôn miệng nói không can thiệp ta, không ngờ ngươi bây giờ lại đột nhiên thay đổi, một lòng một dạ muốn phá hỏng chuyện của ta! Được rồi, bây giờ ta không thèm nghe ngươi nói nữa, ta sẽ kéo ngươi chôn cùng với ta!”
Hòa Thân vừa thấy Ngung Tinh lúc này tựa như một con chó điên, cầm trong tay một thanh đoản kiếm muốn liều mạng cùng mình, nghĩ thầm: “Hỏng rồi... Hỏng rồi, không ngờ làm cho Ngung Tinh này bắt kẻ địch phải bắt vua địch trước...” vừa định nhanh chân bỏ chạy, chợt thấy sau lưng Ngung Tinh có người hét lớn một tiếng: “Ngung Tinh, ngươi điên rồi sao? -- Ngươi dừng tay cho trẫm?”
Ngung Tinh hoảng sợ, nhìn lại đúng là Doãn Kế Thiện và tên “Bạch Liên giáo giáo chủ Vương Thông Nhi “, vừa rồi tiếng gào to kia chính là người bị hắn xưng là Vương Thông Nhi, hắn vừa định xông lên trước bắt Hòa Thân lại, nhưng tên “Vương Thông Nhi “ một bước xa liền vọt tới trước mặt hắn, bay lên một cước liền đá bay đoản kiếm trong tay hắn, Doãn Kế Thiện cũng lập tức theo sát đi tới phía sau Ngung Tinh.
Lúc này Hòa Thân mới nhìn rõ, trên quai hàm của “Vương Thông Nhi “ chòm râu thưa thớt hầu như không nhìn thấy, quan bào trên người cũng đã cởi bỏ, lộ ra bên trong minh hoàng phục sức chỉ có Hoàng Thượng mới có thể dùng, trong tay cũng đang cầm một kim bài lệnh tiễn vàng óng có thể cho thấy là thân phận của hoàng đế. Lại nhìn kỹ, đây không phải Càn Long thì là ai? -- Đây đúng là đương kim Hoàng Thượng Càn Long!
Hòa Thân trong lòng rét run, thầm nghĩ: “Vốn nghĩ sau khi Càn Long băng hà ta muốn giúp đỡ Ngung Tinh ngươi đăng thân lấy ta lập uy! Chính là lão tử không ngờ tiểu tử ngươi ngay cả chuyện điên cuồng "Giết cha giết vua " cũng đều làm được! May là ngươi bây giờ còn không phải là Hoàng Thượng, ngày sau nếu thật sự ngươi là quân vương của triều Đại Thanh, còn có chuyện gì Ngung Tinh ngươi không dám làm? Tiểu tử ngươi làm như vậy, đừng nói xã hội bây giờ không dung nạp ngươi, mà qua ba trăm năm nữa, tới thế kỷ hai mươi mốt, tiểu tử ngươi ngay cả của phụ thân thân sinh cũng không buông tha, xem ai còn có thể tin tưởng ngươi?”
“Ngung Tinh ơi, Ngung Tinh, không ngờ ngươi đã đến bước nham hiểm như thế, lại giơ đuốc cầm gậy giết cha giết vua? Người khác không biết thân phận của trẫm, chẳng lẽ ngươi cũng không biết sao?” Càn Long lấy tay chỉ vào mặt Ngung Tinh mắng.
Ngung Tinh vừa thấy việc đã bại lộ, những chuyện lúc trước và sư phụ Chu Thạch Quân mưu đồ bí mật đến bây giờ thì một chuyện cũng không hoàn thành, nhất thời liền trở nên chột dạ. Vốn dĩ muốn học Lí Thế dân làm một cuộc chính biến, sau đó là có thể thuận lợi đăng lên đại bảo, trở thành thiên tử của Đại Thanh, không ngờ không như mong muốn, trong chốc lát đã biến thành một kẻ bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, làm không tốt còn có thể bị ngàn đời bêu danh! Ngung Tinh trong lòng sợ hãi, tay chân mềm nhũn muốn quỳ xuống đất.
Hòa Thân vừa thấy không thể để cho cha con bọn họ nhận ra nhau như vậy, nếu một khi để cho Càn Long khôi phục thân phận hoàng đế, Hòa Thân ta đây làm sao được bây giờ? Nếu là tiến lên tiếp kiến quân vương, lúc này là do Càn Long định đoạt, đám mệnh quan triều đình bên ngoài kia nói một lời có thể lập tức triệu đến; hơn nữa Doãn Kế Thiện trộn lẫn vào giữa, nói không chừng đến thời điểm phụ tử bọn họ giảng hòa, còn có thể lấy Hòa Thân ta làm vật chịu tội thay cho bọn hắn quay về với nhau? Việc ngốc này Hòa Thân ta tuyệt đối không thể làm! -- Câu cửa miệng nói: “Lúc ngắt không ngắt, tất lưu hậu hoạn!”
Hòa Thân nghĩ thầm: “Bây giờ thừa dịp Càn Long còn ở trong lòng bàn tay của ta, rõ ràng ta cũng học Trương Học Lương ở biến cố Tây An kia đi!” Nghĩ vậy, hắn ngẩng đầu vừa thấy Lương Kiện đã giải quyết sạch sẽ, kiên quyết, hoàn toàn đám thị vệ và thân binh của Hoàn Nhan, bây giờ đang đợi lệnh của hắn; Lưu Toàn cũng đã dàn xếp xong bọn quan viên ở bên ngoài, đang cùng Nhất Thanh cô nương luôn canh giữ ở trung tâm đại sảnh sẵn sàng tùy thời xử lý những chuyện phát sinh. -- Có thể nói bây giờ tất cả còn trong khống chế của mình. Vì thế, Hòa Thân nói với Lưu Toàn và Nhất Thanh: “Mời Thành thân vương và vị "Giáo chủ", còn có Doãn Kế Thiện Doãn đại nhân đến phía sau nghỉ ngơi! -- Lương Kiện, ngươi dẫn người ở phía sau hộ tống!”
Doãn Kế Thiện vừa thấy Hòa Thân tới rồi bây giờ còn không thừa nhận người trước mặt này là Càn Long Hoàng Thượng, nhất thời liền cảm thấy sự tình có chút không ổn, vì thế nói với Hòa Thân: “Hòa đại nhân, đây là Hoàng Thượng, sao ngươi...”
conem_bendoianh
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----