Hòa Thân nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu Bạch Thụy vội vã gặp hắn là có chuyện gì, sau cùng mới nghĩ: “ Nay tiểu tử ngươi đã rơi vào tay ta, ta kệ mẹ ngươi tìm ta có chuyện gì, cứ gọi vào rồi nói” Đang lúc hắn nghĩ miên man, Nhất Thanh đã dẫn Bạch Thụy vào.
Hòa Thân nhìn Bạch Thụy ngoài đi bộ có chút không tự nhiên, có thể nhận ra vết thương trên người hắn, những hình tượng khác giống y như lần đầu gặp mặt, vì vết thương lần này không bị lên mặt cho nên tiểu tử nhìn còn rất anh tú, mặc dù lần này đội quân cao thư hơn 300 tên do hắn soái lĩnh đã bị tiêu diệt hết nhưng sự ung dung tự tại của hắn vẫn không hề có chút ảnh hưởng.
Cái khiến Hòa Thân thấy lạ là Bạch Thụy vừa vào thư phòng, đã thỉnh an hắn, trong lời nói có sự tôn kính và khâm phục: “ Bạch Thụy tham kiến Hòa đại nhân”
Hòa Thân ngạc nhiên thầm nghĩ: “ Không đúng, thế là thế nào, bị thương nên đần đi, hay thần kinh có vấn đề, hay là bị thần kinh phân liệt?” Bạch Thụy đương nhiên hiểu được sự ngạc nhiên của Hòa Thân nhưng mấy năm nay hắn từng bước thể nhiệm sự lợi hại của vị “Hòa đại nhân” này, đừng thấy tuổi đời của Hòa đại nhân xấp xỉ mình, nhưng nói đến đối đầu, tầm mắt cơ mưu, chính sách chính trị Bạch Thụy hắn không thể không khâm phục, ngoài ra hắn còn lĩnh giáo được uy lực của đại thần tài chính bậc nhất của vị Hòa đại nhân này, bị quân Thanh dồn đến Hồ Bắc, An Huy và dải núi Thái Biệt Hà Nam, đừng nói là hắn được coi như “tiểu Gia Cát” của phó giáo chủ Bạch liên giáo dẫn theo mấy vạn binh tinh nhuệ đánh đông đánh tây mấy tháng, tổn thất hơn vạn người nhưng không giải quyết được gì, còn tên Từ Hồng Nho cũng bó tay bất lực, mấy chục vạn người suýt nữa mỗi ngày phải quỳ trên núi cầu xin thóc gạo rơi từ trên trời xuống, còn Hòa Thân đứng trước mặt hắn đây, trong lúc nói chuyện phiếm, chỉ cần một câu nói đùa cũng có thể khiến cho 20 vạn quân Thanh đang bao vây bọn chúng phải tản mát hết.
Theo tin tức đáng tin cậy, tổng đường Bạch liên giáo lần trước đã vắt kiệt sức, tiêu hao nhiều tiền của thông qua “ Hội Nguyên Thương Hiệu” tại Võ Chương bí mật mua từ nước Anh 300 khẩu pháo và hơn nghìn viên đạn pháo, đến Nam Kinh căn bản đã mất tích, chính là vì bị thủ hạ của Hòa Thân giữ lại mất, nay Hòa Thân nắm tiền lương thiên hạ, mấy năm nay cái gọi là đồng tiền ngân hàng Trung Hoa đế quốc do hắn nỗ lực phát hành, có thể nói dường như sắp biến ngân lượng Đại Thanh đổ vào túi hắn, Bạch liên giáo có thể mua được thuốc pháo từ bọn Tây, còn Hòa Thân mấy năm nay làm ăn lớn với bọn tây, ai biết Hòa Thân đã mua được gì từ bọn tây chứ?
Mấy hôm nay Bạch Thụy dưỡng bệnh đã thông suốt, thậm chí lăn lộn trong Bạch liên giáo cũng không bằng đi theo Hòa Thân, những thứ khác không nói, đi theo Hòa Thân được sống yên ổn, ngoài ra mấy năm nay hắn thấy cái gì là giáo chủ, phó giáo chủ, còn có đường chủ, hương chủ… nhưng tâm địa vô cùng hiểm độc, cứ đi theo bọn họ như thế đừng nói thành đại sự mà nếu thật sự có một ngày giáo chủ Bạch liên giáo đăng cơ tọa điện, làm hoàng thượng, thì tuyệt đối cũng không thể mạnh hơn cẩu hoàng đế Mãn Thanh hiện nay, nói không chừng cuối cùng cũng chẳng được tốt đẹp như hiện nay.
Nay nỗi lo duy nhất của hắn là Hòa Thân có tin hắn hay không, có bằng lòng thu nhận hắn hay không?
Hòa Thân vốn dĩ mang tâm tự mèo vườn chuột tiếp đãi Bạch Thụy,nhìn thấy tiểu tử này khách khí như thế với mình, không để ý gì đến việc mình đã giết hại bao nhiêu huynh đệ của hắn, mặc dù thấy lạ nhưng vẫn lấy tư thế khiêm tốn ngồi trên ghế, cười ha ha nói: “ Bạch sứ giả, mấy hôm nay có thấy thoải mái không thủ hạ ta không làm khó khách quý là ngài chứ? Nào đến đây ngồi xuống, dâng trà”
Bạch Thụy đương nhiên nghe ra ngữ khí đùa cợt trong câu nói của Hòa Thân, nhưng lúc này hắn chỉ biết lấy chữ nhẫn làm đầu, đương nhiên hắn không thể ngồi xuống trước mặt Hòa Thân, nên cười thành khẩn nói: “ Trước mặt Hòa đại nhân sao có chỗ cho tại hạ ngồi, tại hạ đứng một bên nghe Hòa đại nhân sai bảo là được rồi” Mặc dù nói khâm phục, tôn kính nhưng lời nói ra lại thể hiện sự chừng mực nhất định.
Hòa Thân thầm nghĩ: “ Sớm đã nhìn ra nhân vật Bạch Thụy này, nay thất đúng là thế thật” nên cười nói: “ Bạch đặc sứ soái lĩnh 300 cao thủ đột kích bất ngờ Thiêm Viên ta, không biết ngài có ý định gì, định bắt cóc đương kim hoàng thượng, hay là nhằm vào Hòa Thân ta”
“
Bạch Thụy chắp tay cười trừ nói: “ Hòa đại nhân, thật không dám giấu, người của chúng tôi mấy hôm trước tập kích phủ của đại nhân nhưng không phải do tại hạ soái lĩnh, 300 tên kia cũng không phải cao thủ gì của Bạch liên giáo cả”
Điều này khiến cho Hòa Thân không ngờ được, nên hỏi: “ Không lẽ trong 300 người kia còn có ngưởi có địa vị cao hơn ngài? Ngài là đặc sứ giáo chủ, còn ai to hơn ngài chứ? Trận chiến đấu kia ta đích thân chỉ huy, ta thấy thân thủ của bọn đó quả thật không tệ, sao không lẽ bọn họ không được coi là cao thủ trong Bạch liên giáo các ngài, như thế quý giáo các ngài đùng là ngọa hổ tàng long”
“Không dám giấu, Hòa đại nhân xin để tại hạ kể rõ ngọn ngành” Bạch Thụy nói “ Lần này không phải là Bạch mỗ chủ trương tập kích phủ của đại nhân, mà là chủ ý của Phó giáo chủ Từ Hồng NHo”
“Gì cơ, phó giáo chủ của các ngươi?” Hòa Thân thắc mắc.
“Đúng thế Hòa đại nhân, tại hạ không dám giấu” Bạch Thụy nói tiếp: “ Chuyện này cần bắt đầu từ lần trước khi tại hạ nhận được chỉ điểm của Hòa đại nhân cướp 80 vạn lượng bạc và mấy chục vạn thạch lương thực, huynh đệ chịu đói chịu khát đã sắp hai năm, kì thực họ đã sớm bất mãn với Từ Hồng Nho, cho nên đêm đó sau khi có biến, huynh đệ sau khi cướp được lương thực và ngân lượng liền chia nhau tản tác, sau cùng khi đếm người, chỉ còn lại không đến nghìn người. cho nên chúng tôi soái lĩnh số còn lại đến Nam Kinh, chưa vững chân ở trên núi ngoài thành Nam Kinh, thì gặp Huệ quân môn thống lĩnh quân Lục Doanh ở Nam Kinh đã đến tiêu diệt chúng tôi trước đây, sau khi quần nhau một trận chỉ còn lại hơn 300 người, lúc đó chúng tôi đã liên lạc được với Lã Trọng lão tiên sinh đang ẩn nấp ở Nam Kinh, hắn nói hắn có thể gặp được Hòa đại nhân, còn nói sẽ vào trong Thiêm Viên làm nội ứng, để bọn tôi vào thành Nam Kinh, sau đó trực tiếp tập kích Thiêm Viên, đến lúc đó bất luận là Càn Long hay Hòa đại nhân chỉ cần chúng tôi bắt cóc được một, chúng tôi đã có đường sống, sau này cũng không phải chạy trốn tán loạn cho qua ngày, cho nên giáo chủ chúng tôi đã ra quyết định tập kích Thiêm Viên”
Hòa Thân nay đã hiểu, bọn cao thủ Bạch liên giáo, gây loạn xong chỉ còn lại một đám ô hợp, nghe đến đây Hòa Thân cười nói: “ Bạch đặc sứ, phó giáo chủ của ngài đâu, trận này ông ta thật sự trở thành quang can nhi tư lệnh rồi”
Bạch Thụy dù không hiểu “ Quang can nhi tư lệnh là gì” nhưng hắn biết đó không phải là ý tốt đẹp gì, lại còn có ý nghe ngóng giáo chủ thất thế, nên gật đầu nói: “ Phó giáo chủ khi trận đánh mới bắt đầu đã bị bắn chết, hỗn chiến ngựa người dẫm đạp e rằng đến xác còn không còn nữa “ nói xong vẻ mặt trở nên rất bi lương.
“ Theo những gì ngươi nói, thì cánh quân này do tổng đường Bạch liên giáo phân ra nay chỉ còn lại ngươi?” Hòa Thân hỏi “ Thế hôm nay ngươi gặp ta là có chuyện gì?”
“Hòa đại nhân, xin cho tại hạ nói thẳng” Bạch Thụy khẳng khái nói: “ Lần trước Càn Long sai khâm sai đến Nam Kinh xét xử ngài, lúc đó mười mấy vạn huynh đệ bọn ta bị đại quân triều đình vây khốn trên núi Thái Biệt, lúc đó chúng tôi đã giúp đại nhân bắt cóc Lưu Dung, còn Hòa đại nhân cũng không nuốt lời, giúp chúng tôi giải vây, cứu mạng mười mấy vạn huynh đệ, từ đó có thể thấy Hòa đại nhân là người nói được làm được, đỉnh thiên lập địa, là hảo hán thật sự, cho nên Bạch mỗ thật sựu khâm phục nhân phẩm Hòa đại nhân”
Hòa Thân thấy Bạch Thụy là người khẳng khái không ngờ là cao thủ vỗ đít ngựa, gì mà nói được làm được, đỉnh thiên lập địa, lại còn khâm phục nhân phẩm Hòa mỗ ta, ta thấy tiểu tử ngươi hôm nay nói không chừng lại có âm mưu gì, một khi đã nói đến mức này rồi, thì ta lại nghe thêm mấy câu vớ vẩn của ngươi, nghĩ đến đây cười nói: “ Bạch đặc sứ quá khen rồi, đó chẳng qua là biện pháp đối phó tình hình để bảo vệ bản thân của Hòa Thân ta, lần này Bạch đặc sứ đến gặp ta, có chỉ thị sai bảo gì chăng?”
Goncopius
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----