Bích Sa tiểu thư thấy những người trong phòng bao gồm cả anh của nàng đều bảo nàng buông súng, nàng liền cảm thấy được mình có thể là quá xúc động, nàng nhìn binh lính tay cầm binh đao đứng trong ngoài cửa, liền nghĩ một khẩu súng phản kháng như vậy khác nào tự sát, do dự một lát liền buông khẩu súng xuống.
“Hòa công tử vì sao bắt ta? Ta hình như cũng không phạm pháp luật quý quốc!” John Lawrence nói.
“Ta bắt ngươi là sai sao? Ta hỏi ngươi trước, tháng bảy năm ngoái, khi đặc phái viên toàn quyền tước sĩ Margo Mccartney do quốc vương bệ hạ của Anh quốc các ngươi đặc phái không ngại ngàn dặm xa xôi đến Bắc Kinh yết kiến Hoàng đế Càn Long Đại Thanh ta, đưa ra ý kiến muốn cùng với Đại Thanh ta thông thương, hoàng đế Đại Thanh ta sau khi xem quốc thư của quốc vương các ngươi có thánh dụ gì, ngươi còn nhớ rõ không?” Hòa Thân đã sớm đem những điều này lặp lại trong lòng vài lần, bây giờ mượn cơ hội giáo huấn John Lavvrence này.
“Nhớ rõ, nhớ rõ!” John Lawrence nói.
“Nhớ rõ? Ta thấy ngươi đã quên hết!” Hòa Thân gào to nói. “Vậy ta nói với người lời nói trước kia của hoàng đế Càn long của thần võ anh minh đế quốc Đại Thanh ta, ngươi nghe cho rõ: Chuyện Đại Thanh và Anh quốc thông thương không hợp với thể chế Thiên triều, trẫm cho rằng không cần làm điều thừa. Thiên triều Đại Thanh ta vật hoa thiên bảo, uy đức lan xa, vạn quốc đến triều, các loại sự vật quý trọng cái gì cần có đều có, đất nước Anh thích làm vật tinh xảo, nhưng vài thứ kia ngoài đồng hồ ra, còn lại không có nhiều tác dụng với Đại Thanh ta. Cho nên chuyện các ngươi thỉnh cầu ở Quảng Đông, Thuyền Sơn, Thiên Tân mở thành phố thông thương với nước ngoài, trẫm thực sự không thể đồng ý. Đại Thanh ta pháp luật nghiêm minh, trẫm đã ra lệnh thương thuyền Anh quốc các nơi, sau này không được bỏ neo ở vùng duyên hải Đại Thanh, ở Quảng Châu vốn có thông thương với Anh quốc cũng lập tức đóng cửa! Phàm có ai cãi lệnh này, coi như kháng chỉ luận xử!”
John Lawrence không ngờ tới người có bộ dáng thiếu niên phong lưu này lại có thủ đoạn như thế, nhất thời liền mềm nhũn ra.
“John Lawrence tiên sinh, ta nói sai sao?” Hòa Thân vẻ mặt khinh miệt nói.
“Không có... không có. Hòa công tử quả thực nhớ rõ từng chữ không sai!” JohnLawrence vâng dạ nói.
“Vậy ta bắt ngươi nên hay không nên?”
“Nên... nên… nên!”
“Tội của ngươi không chỉ là chống lại thánh chỉ của hoàng đế Đại Thanh ta, mà ghê tởm hơn - ngươi phạm tử tội không nói, còn có ý định lôi kéo mệnh quan triều đình Đại Thanh ta! Theo ta được biết, ngoài tri phủ Khai Phong Liễu Hỷ Công ra, tri phủ Dương Châu Lưu Đạo Lâm, tuần phủ Hồ Bắc Vương Quảng Tư, diêm đạo Triết Giang Hồ Sâm đều nghe lời xui khiến của ngươi! Có phải hay không?” Hòa Thân quát hỏi.
John Lavvrence nghe xong những lời này của Hòa Thân cũng không thể nói gì hơn, hắn hiểu rõ rằng ở đế quốc Đại Thanh kháng chỉ đó là tội chém đầu, đứng nói Hòa công tử này ghép cho mình tội danh lôi kéo mệnh quan triều đình! Xem ra mạng nhỏ này không giữ được!
Lưu Toàn vừa thấy Hòa Thân bị Bích Sa tiểu thư dùng súng dí vào đầu, sợ tới mức hồn phi phách tán, vừa định quên mình liều mạng nhỏ của mình cứu Hòa Thân, nhưng tình thế trước mắt trong nháy mắt đã thay đổi. Hắn thấy Hòa Thân đã khống chế được thế cục, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn cô gái kia còn đang ở bên cạnh thất thần, bèn chạy qua lắc lắc Bích Sa tiểu thư.
“Ta nói này tiểu thư tóc vàng, ngươi có hiểu ta nói gì không?” Lưu Toàn cười nói.
“Có hiểu!” Bích Sa nói.
“Bây giờ huynh muội các ngươi đang vô cùng nguy hiểm, khâm sai đại thần của triều đình lập tức sẽ đến đây! Chỉ cần khâm sai kia đến, sẽ bắt tri phủ đại nhân Liễu Hỷ Công, cũng sẽ bắt huynh muội hai người, sau đó chém đầu!” Lưu Toàn vừa nói vừa làm động tác chém đầu. “Hòa công tử vốn là muốn cứu các ngươi, nhưng anh ngươi vẫn còn khăng khăng một mực, với chủ tử nhà ta còn dám trứng mắt! Chủ tử nhà ta sốt ruột rồi! Ta nói vị tiểu thư này, nhìn ngươi cũng là người thông minh lanh lợi, ngươi sẽ biết đi cầu chủ tử nhà chúng ta!”
Bích Sa tuy rằng chưa hiểu rõ hết lời nói của Lưu Toàn, nhưng nàng cũng nghẹ ra: Bây giờ huynh muội bọn họ sẽ phải chết, trước mắt vị Hòa công tử này có thể cứu mạng bọn họ.
“Ông ấy thật sự có thể cứu chúng ta?” Bích Sa nói với Lưu Toàn.
Lưu Toàn vừa thấy cô gái này đã thông suốt, cười nói với nàng: “Đương nhiên rồi! Ngươi mau đi cầu chủ tử nhà chúng ta, ở Đại Thanh này không có việc gì chủ ta không làm được!”
Hòa Thân vừa nghe lời nói của Lưu Toàn thiếu chút nữa bật cười, nhưng hắn thấy lúc này John Lawrence đã mềm nhũn như chi chi, biết hắn đã bị dọa cho phát khiếp rồi, lại thấy cô gái coi như có vài phần hấp dẫn kia đang cầu cứu chính mình, vì thế khoát tay lệnh cho Hải Phi và Đồ Cách thả JohnLawrence ra.
“Ngoan ngoãn một chút!” Hải Phi và Đồ Cách trước khi ra khỏi cửa còn đá vào mông John Lavvrence mông một cước.
“Mong Hòa công tử ra tay cứu giúp, chúng ta nhất định trọng tạ nhiều nhiều!” John Lawrence chắp tay nói với Hòa Thân.
Hòa Thân vừa nghe gã này này hoảng hốt đến nỗi này, hắn nhìn hai huynh muội đen đủi này nói: “Bây giờ khâm sai triều đình đã tới Hà Nam rồi, kho của tri phủ Liễu Hỷ Công đại nhân bị thâm hụt một trăm vạn lượng bạc gấp đến độ muốn thắt cổ, nếu trước khi khâm sai đến thanh tra ông ấy, khoảng bạc thâm hụt kia còn chưa bù được, chờ sau khi đầu hắn rơi xuống đất, thì đầu của huynh muội hai ngươi cũng rời khỏi cổ!”
“Hòa công tử nói... chỉ cần Liễu Hỷ Công đại nhân có thể... bù một trăm vạn lượng bạc thâm hụt trong kho, là có thể không chết?” John Lawrence rốt cục ngộ ra một chút huyền cơ trong đó.
“Chẳng những Liễu đại nhân không chết, huynh muội các ngươi cũng không bị liên lụy!” Lưu Toàn tiến lên nói với John Lawrence.
“Một trăm vạn lượng bạc thật có thể cứu được mạng chúng ta? Thật là quá kỳ diệu!” Bích Sa mang sắc mặt vui mừng nói: “Anh ta có nhiều tiền? Ta bây giờ sẽ đưa cho các ngươi.”
“Bích Sa tiểu thư không cần sốt ruột, chúng ta ngồi xuống nói chuyện, nói không chừng thoát được nạn này, việc kinh doanh các ngươi còn có thế làm được lớn hơn nữa?” Hòa Thân cười ha hả nói.
“Tri phủ đại nhân sợ rồi, còn có ai có thể làm kinh doanh với chúng ta nữa?” John Lawrence cười gượng nói.
“Ta! Ta làm kinh doanh với ngươi, chẳng lẽ không được sao?” Hòa Thân nói.
“Hòa công tử? Ngươi?” Huynh muội John Lawrence cùng kêu lên.
Màn đấu trí của Hòa Thân cùng với huynh muội John Lavvrence ở trong này hoàn toàn bị một người ở bên ngoài thấy được.
Người đó chính là nha hoàn Tiểu Viện của Vương Vũ Châu, theo lý thuyết Tiểu Viện căn bản không thể vào tửu lâu được canh phòng nghiêm mật này, nhưng nàng quan hệ tốt với Lưu Toàn, nàng ở dưới lầu hô lên một tiếng, Lưu Toàn tựa như con thỏ nhảy xuống kéo nàng lên.
Buổi trưa hôm nay Vương Vũ Châu vốn đã chuẩn bị một chút cơm trưa tươm tất chờ Hòa Thân về nhà, nhưng đợi đến khi mặt trời ngả về tây cũng không thấy Hòa Thân trở về, trong lòng nàng mất hết kiên nhẫn. Từ lần trước sau khi Vương Vũ Châu và Liễu Doanh Doanh gặp mặt, luôn luôn lo lắng Hòa Thân, bây giờ Hòa Thân mới đến nha môn tri phủ làm việc hai ngày, dường như đã quên cái nhà này, cả ngày vùi đầu trong nhà của Liễu Doanh Doanh, nếu tiếp tục như thế này thì làm như thế nào mới được?
Tiểu Viện rất hiểu được tâm tình của Vương Vũ Châu, hơn nữa cô bé sớm hoài nghi nhân phẩm của Hòa Thân, bây giờ lại thấy tiểu thư lại bị Hòa Thân tra tấn đến mất hồn mất vía, lập tức liền tìm cơ hội thể hiện mình. Tiểu Viện hôm nay vừa thấy Hòa Thân không về nhà ăn cơm, tiểu thư lo lắng đến rơi nước mắt, vì thế liền xung phong đến nha môn tri phủ đi tìm Hòa Thân.
Không ngờ nàng ở cửa hỏi han mới biết được Hòa Thân dẫn một đội quan binh hình như là đi bắt người, liền hỏi thăm theo tới “Minh Hiền Lâu“. Nhất cử nhất động của Hòa Thân ở trong này, nàng đều ghi tạc trong lòng, về đến nhà mà bắt đầu thêm mắm thêm muối báo cáo với Vương Vũ Châu.
“... Tiểu thư, Hòa công tử tuy rằng bắt đầu lợi hại với hai kẻ trộm tóc vàng kia, nhưng sau lại có một nha đầu tóc vàng không biết nói cái gì cùng Hòa công tử, giọng nói kia rất ngọt ngào! Hòa công tử trong lòng thật giống như ăn mật, trên mặt cười tươi như hoa, lập tức thả anh của nha đầu tóc vàng kia! Ta xem Hòa công tử đúng là có ý gì với cái con nhóc kia! Tiểu thư, cũng không thể để nó từ bên ngoài dính vào, nên quản công tử cho tốt! Nếu không tương lai chịu thiệt cũng chính là tiểu thư!” Tiểu Viện bĩu môi nói.
“Ngươi đừng nói như vậy, ta đã có tính toán rồi!” Vương Vũ Châu nói.
Tuy rằng trong miệng nàng nói như vậy, nhưng trong lòng đã sớm bất ổn: “Ta còn cho rằng chỉ có thiên kim của tri phủ đại nhân, hóa ra ngay cả gái tây cũng thích, cứ như vậy thì làm như thế nào? Có trách thì trách ta và hắn không sớm thành thân, nếu chúng ta thành thân, có lẽ hắn sẽ không ở bên ngoài bát nháo như vậy! Nhưng bây giờ ngay cả làm mối cũng không có, sao có thể thành thân bái thiên địa?”
Lúc này Vương Vũ Châu bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện làm cho nàng xấu hổ đến nỗi chỉ có nằm ở trên giường chui vào trong chăn mới dám nhớ lại chuyện. Ngày đó giữa trưa nàng đến huyện nha huyện Huỳnh Dương đi tìm Hòa Thân, nhưng không tìm được, đã muốn tìm tẩu tử Minh Cầm ở phía sau hỏi một chút.
Ngày đó trời thật nóng, nàng vừa mới vừa đi đến cửa phòng Minh Cầm đã bị một màn bên trong làm cho xấu hổ đến mặt mũi đỏ bừng. Thấy tẩu tử Minh Cầm người trần truồng ở trên giường quay cuồng rên rỉ, Triệu Nhân Nghĩa đại ca ngày thường áo mũ chỉnh tề cũng trần truồng nằm trên người Minh Cầm! Triệu Nhân Nghĩa kia còn thò đầu lưỡi liếm dưới thân của tẩu tử Minh Cầm.
Nếu... nếu ta và Hòa công tử cũng làm chuyện như vậy, có phải ta sẽ không cần lo lắng hắn ở bên ngoài thích nữ nhân khác? Nghĩ đến đây, trong lòng Vương Vũ Châu vừa kích động vừa lo lắng, vội vàng trùm chăn lên đầu bắt đầu nghĩ làm sao mới có thể đè trên người Hòa Thân...
Đợi nàng nghĩ xong chuyện kia, bất giác lấy tay sờ bên dưới, sớm đã ướt dầm dề....
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----