Lưu Dung bố trí xong tất cả, quay đầu lại dẫn theo một đoàn “kế toán viên cao cấp” từ hộ bộ mang đến đi ra ngoài thanh tra kho khoản và tồn ngân các nơi.
Chiêu này làm này bọn quan viên khồ sở, không nói đến việc ăn không ngồi rồi uống trà lạnh, nhưng mấu chốt là sau lưng ai mà chả thò ra một chút đuôi, ai chả biết La Oa Từ giết người không chớp mắt này sẽ tra ra cái cái gì!
Liễu Hỷ Công chờ chân Lưu Dung vừa ra khỏi cửa liền vội vàng tìm Hòa Thân thương lượng đối sách, hắn vội đến độ mật xanh cổ ngạnh nói với Hòa Thân: “Hòa công tử, lần này may mà nghe lời của người nói, nếu không xảy ra việc lớn rồi! Nhưng ta vẫn còn sợ hãi, vạn nhất Lưu Dung tìm ra manh mối gì, thì chúng ta cũng xong đời rồi!”
Hòa Thân thấy Liễu Hỷ Công ở trước mặt mình thật giống như một đứa nhỏ làm cái gì sai, nhất thời cảm thấy được thích ý vô cùng, cười cười nói: “Ta nói Liễu đại nhân, sao ông lại để cho Lưu Dung dọa đến hồ đồ vậy! Bạc của chúng ta không phải đã xếp ở trong kho rồi sao, Lưu Dung sao có thể làm gì ông được?”
Nghe xong những lời này của Hòa Thân, Liễu Hỷ Công giống như vừa uống một liều thuốc an thần, cười gượng hai tiếng nói: “Ta vẫn cảm thấy không yên tâm, trong lòng có chút chột dạ.”
“Liễu đại nhân, ta bây giờ muốn nói với ông hai câu!” Hòa Thân không kìm chế được bèn lấy ngữ khí ngày thường răn dạy người: “Thứ nhất, sau này ông không bao giờ được tin tưởng cái được ông gọi là tin tức tin cậy! Cái gì mà Lưu Dung ở Sơn Đông tiêu diệt phi Bạch Liên giáo, nói không đến mà đã đến trước mặt rồi sao.”
“Đúng, đúng,đúng!” Liễu Hỷ Công liên tiếp gật đầu nói: “Có đôi khi.... Ta nghĩ mình cũng không phải quá dốt, mấu chốt là Lưu Dung quá giảo hoạt.”
“Thứ hai, ngươi bất luận lúc nào cũng phải bình tĩnh. Ta nói cho ông nghe, Lưu Dung kia cũng là người, ông đừng bị hắn đe dọa như vậy, đó là hắn cáo mượn oai hùm dựa vào Hoàng Thượng ở sau lưng cho hắn chỗ dựa, hiện giờ chúng ta ngay thẳng không sợ bóng gió, đừng nói Lưu Dung, là cha hắn Lưu Thống Huân đến đây, chúng ta cũng không sợ!” Hòa Thân nghiêm túc nói.
“Đúng, đúng, đúng!” Liễu Hỷ Công cười nói.
Hòa Thân thấy đường đường là tri phủ đại nhân như vậy ở trước mặt hắn còn không bằng một chút chí khí của Luu Toàn, cũng thật là ỷ nghĩa.
Đúng lúc bọn họ đang nói chuyện này, bên ngoài cũng đã có bảy tám quan viên sợ tới mức chết ngất, ngay lúc này binh lính giám sát vội vàng phái người mời mấy vị thầy thuốc nối danh của phủ Khai Phong đến, điều đó có nghĩa là: “Bây giờ các ngươi ai cũng không thể xảy ra chuyện, chết cũng phải để cho các ngươi chết ở pháp trường!”
Cứ hỗn loạn như vậy cả ngày, đoàn người cũng không thấy Lưu Dung trờ về. Đoàn người trong phòng đã làm xong cơm tập thể, bọn lính một tay cầm đại chước một tay bưng bát to, bắt đầu đưa cho những người này xới cơm.
Các lão gia bình thường ở nhà quen có nô tì phục vụ, hiện giờ tất cả đều ủ rũ, ngoan ngoãn ngồi chồm hổm ở trong sân bưng bát cơm tẻ ăn cùng dưa muối.
Hòa Thân và Lưu Toàn cũng theo thường lệ lĩnh hai chén cơm và một đĩa dưa muối, trờ về “Văn phòng” của hắn ăn như hổ đói.
“Thiếu gia, buổi tối thiếu gia ngủ như thế nào? Ở đây ngay cả chăn màn đều không có.” Lưu Toàn hỏi.
“An vị ở trên ghế qua đêm đi, dù sao trời cũng nóng, có chăn hay không cũng không có vấn đề gì!” Hòa Thân vừa ăn vừa bất đắc dĩ nói.
“Tôi vừa đến phía trước xem xem, tất cả các cửa binh sĩ đều cầm đao dụng thương, đừng nói đi ra ngoài, tôi vừa đi phía trước một lát, mông liền đã trúng một cước! Đám người này thật là còn ngang ngược hơn cả thổ phỉ!” Lưu Toàn mắng.
Hòa Thân trùng mắt: “Đừng ồn ào, ăn nhanh lên, ăn xong rồi chúng ta mỗi người một ghế dựa, ngủ một giấc trước rồi nói sau!”
Buổi tối hôm nay thời tiết vô cùng oi bức, Hòa Thân từ từ nhắm hai mắt nằm ở trên ghế phe phẩy cái quạt hồi lâu mới buồn ngủ, đúng lúc hắn đang mông mông lung lung nửa tỉnh nừa ngủ, chợt nghe thấy có người gọi hắn.
“Hòa công từ, Hòa công tử.”
“Oa, ai?” Hòa Thân trợn mắt nhìn, hóa ra là Liễu Doanh Doanh. “Doanh Doanh, sao nàng lại tới đây?”
“Hòa công tử, sao công tử có thể ngủ như vậy? Hôm nay thời tiết đã lập thu, sau nừa đêm sẽ trở lạnh, ta cho công tử một cái chăn, công tử đắp trên người cũng thoải mái một chút! Nói xong Liễu Doanh Doanh liền lấy một cái chăn lụa mỏng đắp lên trên người Hòa Thân.
Hòa Thân trong lòng nóng lên: “Không ngờ tới cô nương này thoạt nhìn hơi có chút kiêu ngạo bất tuân lúc nào cũng nhớ đến mình, ta bình thường sao không đối với nàng tốt một chút?”
Nhưng Hòa Thân dù sao không phải người đa sầu đa cảm, ý niệm này trong đầu chợt lóe cũng liền trôi qua, hắn sờ sờ chăn bông của Liễu Doanh Doanh phát ra mùi thơm ngát, cười nói: “Nàng thật là có bàn lĩnh! Ta thấy hậu viện cũng có binh lính canh gác, nàng làm thế nào đi ra được!”
“Ta ở đây đã hai năm, bọn lợn ngu ngốc đó làm sao có thể ngăn được ta!” Liễu Doanh Doanh nhỏ giọng cười nói.
“Vậy nàng có thể ở trong sân đi lại tự do!” Hòa Thân nói.
Liễu Doanh Doanh vừa định nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng ngáy của Lưu Toàn to nhỏ vang lên, Doanh Doanh cười: “Cậu nhỏ Lưu Toàn này đi theo công tử chạy trước chạy sau cũng thật vất vả, vẫn còn sớm thế này, đã ngủ như chết rồi!”
Hòa Thân thầm nghĩ: “Đừng nói Lưu Toàn đã ngủ rồi, mà là hắn chưa ngủ, bây giờ chủ tử hắn đang nói chuyện phiếm với mỹ nhân, hắn cũng phải giả bộ ngủ!” À, sao mà tiếng ngáy của Lưu Toàn càng ngày càng hăng say, hiện giờ gian phòng khách lớn thế này đều là tiếng ngáy của Lưu Toàn, đây thật là bầu không khí tạp âm phá hỏng sự tuyệt vời.
“Đừng nói đi lại ở trong sân, nếu công tử muốn đi ra cũng dễ như trở bàn tay!” Doanh Doanh cười nói.
“Thật sự?”
“Thật sự!” Doanh Doanh bĩu cái miệng nhỏ nhắn của nàng nói: “Nếu không, ta đưa công tử ra ngoài nhìn xem?”
Hòa Thân nhìn Lưu Toàn ngủ như chết đi sống lại, ngẫm lại hôm nay đã ở trong này buồn bã một ngày, bây giờ đêm dài người tĩnh lại có mỹ nữ đi cùng, nếu có thể đi ra ngoài giải sầu chẳng phải tốt hơn sao, vì thế bèn nói: “Được, không biết làm thế nào mới có thể đi ra ngoài?”
“Công tử chỉ cần đi theo ta là đến nơi, ta cam đoan đưa công tử đi ra ngoài!” Nói xong kéo Hòa Thân bước đi.
Hòa Thân mặc dù đang ở trong nha môn tri phủ làm việc, nhưng với ngóc ngách nơi này cũng rất xa lạ, Liễu Doanh Doanh dẫn hắn di chuyển qua từng con đường lại vòng qua một gian phòng, cuối cùng bọn họ còn hợp lực nhảy qua một bức tường mới nhảy tới bên ngoài.
“Đây mới gọi là kích thích!” Hòa Thân nghĩ thầm. “Hẹn với mỹ nhân thế này mới có cảm giác luyến ái!”
“Một đoạn đại viện có một góc chết, người bình thường căn bản không phát hiện được, ta cũng phải quan sát hai năm mới phát hiện!” Liễu Doanh Doanh thấy bọn họ đã thuận lợi đi ra bên ngoài, thở dài nhẹ nhõm một hơi nói.
Hòa Thân tựa vào góc tường nhìn Liễu Doanh Doanh trong bóng tối có một vẻ ý nhị, nhớ tới lưu luyến và thiện cảm lần đầu gặp mặt, lại nhớ đến câu nói của Liễu Hỷ Công khi gặp phải sự khống chế của phỉ Bạch Liên giáo, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhất thời kích động cũng không biết nói gì.
Lúc này bóng đêm mông lung, gió nhẹ ấm áp làm cho cảm xúc của con người bắt đầu khởi động, Liễu Doanh Doanh đối mặt với người đàn ông mình sớm ái mộ, lòng xuân rạo rực, không thể kìm chế, nàng bỗng nhiên có một sự hồi hộp lạ thường, si ngốc nói với Hòa Thân: “Hòa công tử, ta làm như vậy có khiến cho công tử khinh thường?”
“Không, Doanh Doanh, ta rất cảm kích nàng!” Hòa Thân nhớ tới vừa rồi Liễu Doanh Doanh đưa cho mình cái chân, trong lòng nóng bừng lên.
“Ta luôn luôn nghĩ, chẳng lẽ làm nữ nhân nên phục tùng giống như một con cừu mặc cho người ta an bài sao?” Liễu Doanh Doanh nói. “Ngày đó ta ở tiệc rượu chỉ nói những câu thực lòng, không ngờ cha ta liền mắng ta như vậy! Theo ông ấy xem ra, thể diện và tôn nghiêm của ông ấy quan trọng hơn với bất cứ cái gì, mà ta là tài sàn của ông ấy, vật phẩm của ông ấy, vật phụ thuộc của ông ấy, nhìn ông ấy bình thường yêu quý ta như vậy, chỉ là coi trọng sự ngoan ngoãn phục tùng của ta với ông ấy!”
“Nàng đừng như vậy, Doanh Doanh! Thật ra phụ thân của nàng đối với nàng rất tốt, cũng rất yêu quý nàng!” Hòa Thân thật sự không ngờ Liễu Doanh Doanh lại khúc mắc với phụ thân nàng như thế.
“Hòa công tử không biết, ông ấy ban đầu đem ta gả cho con của một thân sĩ ở quê ta, nhưng cái đứa con của thân sĩ kia vài lần vào kinh ứng thí vẫn chưa có được công danh gì, cha ta liền cương quyết từ hôn. Sau khi cà nhà chúng ta đến Hà Nam, ông thấy nhị công tử của tuần phủ Tô Ki đại nhân có ý với ta, lại cho người đến Tô phủ cầu thân! Bây giờ chuyện Tô đại nhân bị giết, ông ấy lại muốn đem ta... đem ta… Liễu Doanh Doanh nói đến đây nước mắt lã chã, cực kì bi thương.
Hòa Thân nghe xong lời nói của Liễu Doanh Doanh vô cùng bi thương, trong lòng bỗng nhiên có một sự xúc động nói không nên lời, dường như người con gái trước mặt này chính là người mà cà đời hắn phải bào vệ, dù cho vì nàng lưu lạc nơi chân trời góc biển, cũng nhất định không chút do dự, quyết không hối hận.
Nhưng, Vũ Châu yêu quý của hắn thì sao?
“Phụ thân nàng muốn nàng như thế nào? Chẳng lẽ ông ấy muốn nàng và một người có quyền thế đính hôn sao?” Hòa Thân hỏi.
“Cha ta muốn đem ta... đem ta gả cho... gả cho - Hòa công từ!” Liễu Doanh Doanh vừa nói xong câu đó, liền liều lĩnh xông lên, ôm chặt lấy Hòa Thân, khóc nói: “Hòa công tử, công tử có đồng ý không?”
Hòa Thân nhất thời cảm thấy mê muội, cảm giác này không để cho hắn có một chút do dự, “Doanh Doanh, nàng đừng buồn, ta đồng ý! Có ta ở đây, bọn họ ai cũng không được làm khó nàng…”
Đang lúc bọn họ hai người ôm hôn nồng nàn, còn thề non hẹn biển mấy câu, bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh có người cười lạnh một tiếng. Ngay sau đó người nọ nói: “Đây là đôi nam nữ si tình ở đâu đây? Ở nhà nói chuyện còn không đủ, đêm hôm khuya khoắt chạy đến đây ôm nhau!” Người này giọng nói không lớn, nhưng với Hòa Thân rất là quen thuộc, đó là nha hoàn của Vương Vũ Châu, giọng nói của Tiểu Viện!
Tiểu Viện nói một câu như vậy, Vương Vũ Châu ở phía sau nàng cũng không chịu được, bám lấy một cành liễu ở bên cạnh khóc rống lên.
“Tiểu thư, đừng khóc, chúng ta đi thôi! Hòa công tử không cần tiểu thư, sau này Tiểu Viện và tiểu thư ở cùng với nhau!” Tiểu Viện kéo tay Vương Vũ Châu quay về.
Hòa Thân vừa định đuổi theo, chợt nghe thấy trong đại viện nha môn tri phủ một trận ầm ĩ, có người hô to: “Các vị đại nhân đều dậy đi, khâm sai đại nhân cần hỏi! Mau dậy thôi, Lưu đại nhân muốn hỏi!”
Hòa Thân nghe thấy trong lòng lại vô cùng bất an, trong lòng muốn bất chấp tất cà đuổi theo Vương Vũ Châu, nhưng sau khi hắn đuổi theo thì có thể làm thế nào?
Hòa Thân nghĩ ngợi rồi nói với Liễu Doanh Doanh: “Doanh Doanh, bây giờ ta sẽ trở về gặp khâm sai đại thần, bằng không sẽ lỡ việc lớn! Nàng... nàng giúp ta đi giải thích cho Vũ Châu!”
Liễu Doanh Doanh thấy bộ dạng này của Hòa Thân, trong lòng càng có chút bất an. Nàng tuy rằng không rõ giữa Hòa Thân và Vương Vũ Châu rốt cuộc là quan hệ gì, nhưng là nàng biết Vương Vũ Châu ở trong lòng Hòa Thân nhất định là vô cùng quan trọng, vì thế bèn đồng ỷ một tiếng rồi đuổi theo về phía Vương Vũ Châu!
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----