Vừa rồi nhìn thấy Huệ Hùng và Hoàn Nhan đều là bộ dáng hung thần ác sát, Hòa Thân liền biết hai tiểu tử này vẫn là trung thành và tận tâm với Càn Long, nếu Càn Long mệnh lệnh bọn họ dẫn binh đến bắt mình, phỏng chừng hai tên này sẽ không do dự! – Có thể có chuyện xấu này, “Trung Hoa đế quốc thứ nhất quân” tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có hơn một ngàn năm trăm người, lại thêm tất cả người có thể bán mạng cho mình cũng không đến hai ngàn; mà thủ hạ của Huệ Hùng và Hoàn Nhan cộng vào ít nhất cũng không dưới năm vạn người!
Lần này hắn không có tâm tư gì, một mình ở trong thư phòng đi đi lại lại thong thả.Những trận điển hình ba mươi sáu kế, lấy ít thắng nhiều nổi danh cổ kim nội ngoại, còn có chính biến cung đình trên truyền hình, chuyên hành thích vua phản quốc cơ hồ tất cả đều nghĩ tới, nhưng mãi cho đến nửa đêm cũng không nghĩ ra cách.
Lưu Toàn ở ngoài cửa cũng không ngủ, hắn nhìn vào trong phòng, thấy Hòa Thân vẫn là mặt cau mày có, vì thế liền đẩy cửa bước vào.
“Lão gia, người có phải còn đang suy nghĩ chuyện "Phi thập cư"?” Lưu Toàn đưa cho Hòa Thân một tách trà, cười hỏi.
“Đúng vậy!” Hòa Thân vừa thấy Lưu Toàn vẫn đứng ngoài cửa cho đến bây giờ, vừa vào phòng lại vừa dâng trà lại làm mặt cười với mình, trong lòng nóng lên, nói: “Ngươi mau đi ngủ đi, đừng đứng ở đây nữa!”
“Lão gia, người không ngủ, tôi sao có thể ngủ được!” Lưu Toàn tiến đến trước mặt Hòa Thân nói, “Nhìn lão gia ăn không biết ngon như vậy, đêm không thể ngủ, tôi... tôi thật muốn khóc!”
Tuy rằng trên danh phận là chủ tớ, nhưng ở trong lòng Hòa Thân, đã sớm coi Lưu Toàn như huynh đệ của mình. Nhưng bây giờ cũng không phải là thời điểm gần gũi. Bèn vỗ lên vai Lưu Toàn, thở dài: “Ta nghĩ người đi trước chúng ta đến nhà Chu Thạch Quân khẳng định chính là Càn Long! Cũng chỉ có Càn Long mới có thể đồng thời triệu Huệ Hùng và Hoàn Nhan đến, cho nên ta nghĩ Càn Long khẳng định là muốn động thủ với chúng ta!” Hòa Thân biết mỗi lần đến thời khắc mấu chốt, Lưu Toàn này thường thường có ý kiến khác người, vì thế còn có một chút hi vọng thì cũng có thể thử, muốn nghe xem Lưu Toàn này có biện pháp gì hay.
“Lão gia, nói thật sự, tôi lại mong cái người ở trong nhà Chu Thạch Quân triệu kiến Huệ Hùng và Hoàn Nhan chính là Càn Long! -- Lão gia, nhiều năm như vậy. Tôi ở một bên đều thay người kêu oan! Người suốt ngày đều muốn làm cho Đại Thanh làm thế nào giàu mạnh lên, nhưng Càn Long lại tam phen muốn mạng của người, hoàng đế như vậy còn bảo vệ làm gì! Theo cái nhìn của tôi, lần này Càn Long không đến coi như hắn gặp may mắn, nếu hắn thực sự tới Nam Kinh rồi, nếu hắn thật sự ở trong nhà Chu Thạch Quân, vậy chúng ta cương quyết làm, đã làm thì phải làm đến cùng. Xử lý nhanh gọn!” Lưu Toàn hung tợn nói.
Lưu Toàn nói ra như vậy thật không có gì ngạc nhiên, Hòa Thân đã sớm biết Lưu Toàn bất mãn với Càn Long vài lần phái khâm sai đến Nam Kinh. Bây giờ Càn Long tự mình đến đây, thừa cơ hội này phát tiết một chút, đây cũng là chuyện trong dự liệu. Lưu Toàn thấy Hòa Thân còn đang suy nghĩ. Vì thế liền tiến lên nhỏ giọng nói: “Lão gia, câu cửa miệng nói "Đánh giặc phải bắt vua giặc’, bắt được Càn Long, chẳng lẽ còn sợ Huệ Hùng và Hoàn Nhan?”
Những lời này chính là lời nhắc nhở Hòa Thân, vừa nghe "Đánh giặc phải bắt vua giặc’, trong lòng Hòa Thân lập tức thông suốt. Hưng phấn mà vỗ một cái lên vai Lưu Toàn, lớn tiếng nói: “Chúng ta lần này cho hắn "Cầm kẻ trộm trước cầm vương"!” Nhưng hắn cũng không làm theo tính toán bắt Càn Long là xong việc của Lưu Toàn.
Hắn biết, nếu thật sự bắt Càn Long lại, trong nháy mắt thiên hạ sẽ đại loạn, sự nổi tiếng của mình cũng sẽ không thua kém Trương Học Lương trong biến cố Tây An! -- Bắc Kinh có mấy người đã sớm như hổ rình mồi với vài Vương gia và a ca, Vân Nam còn có hai mươi vạn đại quân của Đại tướng quân Vương Ngung, lại thêm một số văn võ đại thần trong triều tâm thuật bất chính. Nói không chừng sẽ phát sinh đại sự long trời lỡ đất!
Một khi chư hầu các lộ lại đến tranh giành quần hùng những năm cuối Đông Hán, thì một ngàn người của mình này còn không giống như một mặt hồ tiêu chảy đến Trường Giang sao? Câu cửa miệng nói “Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng”, Bây giờ quan trọng nhất chính là muốn hiểu được người ở trong nhà Chu Thạch Quân có phải là Càn Long hay không, chỉ có hiểu rõ điểm này mới có thể đảm bảo hành động tiếp theo có đích hay không, nghĩ đến đây nói với Lưu Toàn: “Ngươi bây giờ phái người đến trong nhà đi Chu Thạch Quân tìm hiểu xem sao!”
“Lão gia, vậy phái Đỗ Tử Kiệt đi?” Lưu Toàn hỏi.
“Không!” Hòa Thân ngăn hắn lại nói, “Hay là phái Nhất Thanh đi! – được không?”
Lời Hòa Thân còn chưa dứt, bỗng nhiên thấy ngoài cửa tiến đến một người, tay cầm bảo kiếm, một thân hắc y, sắc mặt bình tĩnh, một đôi mắt sáng trong suốt, giống như một đóa hoa sen khoác bóng đêm đứng lặng yên! -- Người này không phải ai khác, chính là Nhất Thanh.
“Nhất Thanh, trời đã muộn thế này, sao nàng còn chưa ngủ?” Hòa Thân tiến lên kéo nàng vào trong phòng.
“Ta cũng là đi lại một chút, vừa lúc đi qua cửa sổ nghe được Hòa đại ca nhắc tới tên của ta, liền vào đây!” Nói xong ánh mắt của Nhất Thanh đi theo Hòa Thân đi vào trong phòng.
Hòa Thân mỉm cười, trong lòng dâng lên một trận lo lắng. Hắn biết Nhất Thanh căn bản không phải là không ngủ được, nàng là đang âm thầm bảo vệ mình! Vừa định nói với nàng để cho nàng đi thăm dò “Phi thập cư” của Chu Thạch Quân, lại bỗng nhiên nghĩ đến kẻ địch đối đầu bây giờ để cho một cô gái đi đấu tranh, trong lòng thật sự là có chút hổ thẹn.
Vừa rồi Lưu Toàn nói để cho Đỗ Tử Kiệt đi, hắn thật sự là có chút lo lắng, cũng không phải sợ Đỗ Tử Kiệt sẽ có sơ xuất gì, mấu chốt lần này quan hệ trọng đại, ai dám cam đoan, Đỗ Tử Kiệt kia vừa thấy Càn Long, có thể ngay tại đó khấu đầu dưới chân Càn Long nhận làm tay sai, tới thời điểm mấu chốt lại phản chiến chính mình?
“Hòa đại ca, ta vừa rồi nghe thấy, đại ca muốn cho ta đến "Phi thập cư" của Chu Thạch Quân, xem rốt cuộc là ai ở trong nhà Chu Thạch Quân! -- Mong Hòa đại ca yên tâm.
“Đi một chút sẽ trở lại!” Nói xong quay người lại đến bên ngoài phòng, thân hình trong nháy mắt liền biến mất.
Hòa Thân và Lưu Toàn còn chưa hiểu rõ Nhất Thanh đã sớm không thấy tung tích, hai người chạy ra trừng mắt nhìn hồi lâu, trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ trở lại thư phòng.
“Lão gia, nếu Càn Long thực sự tới rồi, vậy " đại hội đốc phủ thiên hạ " chúng ta còn mở không?” Lưu Toàn hỏi.
“Mở!” Hòa Thân ngữ khí kiên quyết nói, “Chẳng những phải mở, mà còn phải gióng trống khua chiêng! Ngày mai ngươi đi "phường nhuộm Hạ gia " đi làm mấy trăm cái băng zôn, in cho ta chữ to ở trên là "Nhiệt liệt chúc mừng đại hội đốc phủ thiên hạ ở Nam Kinh thắng lợi " "Cầu chúc đại hội thành công viên mãn". Đến lúc đó cho người treo trên mấy đường chính đến Nam Kinh. Dù sao càng náo nhiệt càng tốt!” -- Nếu phía dưới còn cùng Càn Long làm, thì còn khách khí gì!
“Lão gia, ngày mai liền phái người đi làm!” Lưu Toàn vừa thấy Hòa Thân bắt đầu xuống mệnh lệnh, vì thế liền cung kính đứng ở một bên, Hòa Thân nói một câu, hắn đáp một câu “vâng”.
“Còn nữa, tới ngày mốt trước khi bắt đầu đại hội, trong ngoài hội trường phải toàn bộ bố trí người của chúng ta! Các thân binh vệ binh của các đốc phủ mang đến không được cho vào, phải toàn bộ ở phái tây đại môn Chiêm viện. Một khi xảy ra điều gì ngoài ý muốn, có thể nhanh chóng khống chế được cục diện!”
“Vâng!”
“Nếu Càn Long thật sự ở ‘Phi thập cư’ của Chu Thạch Quân, sau khi Nhất Thanh trở về ngươi liền lập tức phái người vây quanh nơi đó, chú ý nhất cử nhất động của Càn Long, tuyệt đối phải nắm bắt được hành tung của Càn Long ở Nam Kinh! "Trung Hoa đế quốc thứ nhất quân" của ngươi phải tùy thời đợi mệnh, một khi Huệ Hùng và Hoàn Nhan muốn khởi binh làm khó dễ chúng ta, ngươi lập tức suất lĩnh quân đội. Phải tuyệt đối cam đoan ở trong thời gian ngắn nhất có thể bắt Càn Long!”
“Lão gia, nếu Huệ Hùng và Hoàn Nhan án binh bất động, vậy chúng ta...”
“ Hình thế bây giờ đã trở nên càng ngày càng phức tạp, đến lúc đó cũng chỉ có hành sự tùy theo hoàn cảnh! Nhưng một khi xuất hiện có gì ngoài ý muốn. Ngươi nhất định phải cam đoan thủ hạ của ngươi cần là có, tất cả mệnh lệnh của ta phát ra cũng cam đoan ở trong thời gian ngắn nhất truyền đạt xuống!”
“Được rồi! Tôi ngày mai sẽ đi bố trí, đến lúc đó cam đoan tuyệt đối không có sai sót!” Lưu Toàn nói.
Bọn họ nói xong liền phát hiện trên cửa sổ đã tờ mờ sáng, bất tri bất giác trời đã sáng rồi.
Hòa Thân cùng Lưu Toàn đi tới trong viện, đầu tiên là duỗi lưng, lại mệt mỏi làm vài động tác khua khoắng. Ngẩng đầu vừa thấy, phát hiện không khí dường như cũng thành tâm góp vui, không có một chút gió, mây đen xuống rất thấp, tựa hồ như trời sắp mưa, tựa như một người muốn hắt xì hơi, nhưng lại không hắt hơi được, bộ dáng rất khó chịu.
Hòa Thân nghĩ tới lúc Nhất Thanh cũng lâu rồi. Bây giờ còn chưa trở về, trong lòng nhất thời bắt đầu sốt ruột. Bắt đầu nghĩ tới đủ loại ý niệm đáng sợ trong đầu. Hắn vừa định cho Lưu Toàn đến ngoài cửa nhìn xem, chỉ thấy trên đỉnh đột nhiên xuất hiện một bóng người, trong lòng vui mừng thấy Nhất Thanh đã đứng ở trước mặt bọn họ.
Lưu Toàn chạy lên cười nói: “Nhất Thanh, sao đi lâu như vậy? – Lão gia đang lo lắng!”
Nhất Thanh cười với Lưu Toàn, đi vào trước mặt Hòa Thân nói: “Hòa đại ca, những người ở "Phi thập cư" không có Càn Long!”
“Không có Càn Long?” Hòa Thân sửng sốt, ở đây đều đã an bài xong rồi, sao Càn Long không tới? Liền hỏi: “Vậy bọn họ đều là những người nào?”
“ Chu Thạch Quân kia ta biết, Huệ Hùng và Hoàn Nhan cũng có ở đó, một người khác là con của Càn Long, Thành thân vương Ngung Tinh!” Nhất Thanh nói.
“Thập nhất Ngung Tinh!” Hòa Thân vừa nghe những lời này lại sửng sốt, “Chẳng lẽ Càn Long phái đứa con này của hắn?”
Nhất Thanh thấy Hòa Thân không tin, liền nói tiếp: “Bọn họ cũng là một đêm không ngủ, lúc ta đến, bọn họ đã tan họp. Huệ Hùng và Hoàn Nhan đang từ trong phòng đi ra ngoài, bọn họ vừa đi vừa còn cứ kêu "Thành thân vương, Thành thân vương”, hẳn là không sai! Mặt khác, chờ hai người bọn hắn đi khỏi, cái tên Chu Thạch Quân kia cũng luôn mồm "Thành thân vương", ta chắc người kia chính là Ngung Tinh không thể nghi ngờ!”
“ Chu Thạch Quân và Ngung Tinh nói những cái gì?” Hòa Thân hỏi.
Nhất Thanh mặt đỏ lên, cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Sau khi Huệ Hùng và Hoàn Nhan đi khỏi, Chu Thạch Quân mang theo Ngung Tinh vào một gian mật thất, chung quanh người gác rất nhiều, ta thật sự là không thể tới gần!”
Hòa Thân vừa thấy Nhất Thanh có chút hổ thẹn, hình như là đang trách chính mình không thể hoàn thành nhiệm vụ, vội vàng tiến lên an ủi nói: “Ta cũng chỉ là thuận miệng hỏi, nếu đã biết Càn Long không ở trong nhà Chu Thạch Quân, như vậy chúng ta có thể yên tâm! – Nàng một đêm không ngủ, mau nghỉ ngơi đi! Chờ ta xong việc sẽ đi gặp nàng!”
Nhất Thanh vừa nghe Hòa Thân quan tâm với nàng như thế, trong lời nói lại mang theo vẻ dịu dàng thân mật, trong lòng ấm áp, cười nói: “Hòa đại ca cũng một đêm không ngủ, cũng đi nghỉ ngơi đi? -- Ta ở ngay phía sau, có chuyện gì bảo Lưu Toàn gọi ta một tiếng là được!” Nói xong lại cười với Hòa Thân rồi đi ra khỏi tiểu viện.
Hòa Thân vừa thấy trong đôi mắt của Nhất Thanh tràn đầy vẻ quan tâm và thương xót, trong lòng nóng lên, nói với Lưu Toàn: “Ngươi cũng trở về ngủ đi, có chuyện gì ta sẽ gọi ngươi!”
Lúc này trong nha môn mọi người đã ngủ dậy, toàn bộ Chiêm viện lại bắt đầu một ngày mới.
Hòa Thân tranh thủ buổi sáng ít việc, liền đến thư phòng muốn ngủ một giấc, nhưng mới vừa trở lại trong phòng, còn chưa nằm xuống, chỉ thấy Phó đoàn trưởng cảnh vệ đoàn Lương Kiện vội vàng đi đến, vừa thấy Hòa Thân vừa định nằm trên giường, liền muốn đi ra ngoài, không đành lòng quấy rầy hắn nghỉ ngơi.
“Lương Kiện, làm sao vậy? Có chuyện gì?” Hòa Thân ngồi ở bên giường hỏi.
“Hòa đại nhân,ngoài cửa có người muốn gặp ngài!” Lương Kiện nói.
“Ai?” Hòa Thân hỏi.
“Hắn bảo tôi đem cái này giao cho đại nhân!” Lương Kiện nói xong liền cầm một tấm danh thiếp bằng giấy dai dày giao cho Hòa Thân.
Hòa Thân tiếp nhận vừa mở ra liền sửng sốt, hóa ra người tới cửa không phải ai khác, chính là đứa con của Càn Long, Thành thân vương Ngung Tinh!
conem_bendoianh
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----