Hòa Thân đang âm thầm lo lắng vô cùng, chỉ thấy người bên ngoài tụ tập càng ngày càng nhiều, lúc này toàn bộ mọi người ở khách điếm đã bị đánh thức. Có mấy quan binh nhanh chân đã “cộc cộc cộc” đi lên cầu thang bằng gỗ.
Giờ này khắc này Nhất Thanh vừa thấy mình đã rơi vào vòng vây, lại không thể chần chờ, kiếm quang chợt lóe, trường kiếm trong tay liền bức những người vây quanh nàng đến góc tường, quay đầu lại hướng về phía Hòa Thân quát lớn: “Hôm nay ngươi lại làm hỏng đại sự của chúng ta rồi. - Ngươi nhớ kỹ, họ Hòa kia, sớm muộn rồi có một ngày ta sẽ lấy mạng chó của ngươi!”
Nói xong kiếm quang lại lóe lên, chỉ thấy nàng và Phùng Tiểu Lộ đánh một chiêu, xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ đào tẩu.
Hòa Thân vừa nghe Nhất Thanh nói lời tuyệt tình như thế. Cả người ngây ra một lát, nghĩ thầm: đệ tử của Bạch Liên giáo xuất quỷ nhập thần, xem ra lần này ta đúng là chọc phải tổ ong vò vẽ!
Hai người vây Nhất Thanh vừa thấy đối thủ trở mình chạy theo lối cửa sổ, cũng nhảy theo ra, vội vã đuổi theo!
“Hòa công tử, đa tạ ân cứu mạng của ngươi!” Chi thấy một người nam nhân trung niên hướng về phía Hòa Thân cúi người hành lễ.
Hòa Thân lúc này mới nhìn rõ bộ dáng người mà hắn cứu, vốn dĩ là một nam nhân trung niên khuôn mặt như ngọc quan, phong lưu nho nhã, tuổi lớn hơn nhiều so với Hòa Thân, trong lời nói cử chỉ mang theo một vẻ trầm ổn và thạo đời, thân mặc áo choàng màu xanh có vẻ sạch sẽ, từ bề ngoài thấy qủa thật là một người khí khái phi phàm!
“Không cần khách khí, không cần khách khí.” Hòa Thân cũng hướng về người này thi lễ.
“Doãn đại nhân, đã làm cho ngài sợ hãi!” Một tên phó tướng lục doanh bước đến hướng về phía người kia chào theo nghi thức trong quân.
“Oa. Hóa ra là Minh Quân Môn, đa tạ, đa tạ!” Người này gật gật đầu với tên phó tướng, coi như là diện kiến
Hòa Thân nhất thời sửng sốt, xem ra lai lịch người này không nhỏ! Hắn một mình gặp nạn, phó tướng lục doanh gần đây liền mang theo đại đội người ngựa đến cứu. Hơn nữa người này xem ra với phó tướng này còn không có vẻ cảm kích! - Người này rốt cuộc là thần tiên trong ngôi miếu nào?
“Doãn đại nhân, mạt tướng đã phái người thông báo tri phủ Dương Châu, tối nay đại nhân vào trong thành Dương Châu nghỉ tạm đi! - Mạt tướng đã phái binh đuổi theo đuổi mấy tên thích khách kia, phỏng chừng bọn họ cũng không chạy thoát, đại nhân không cần lo lắng!” Tên phó tướng kia nói xong đứng sang một bên, xin đợi Doãn đại nhân xuất môn.
“Minh Quân Môn, ngươi mang theo huynh đệ của ngươi đến bên ngoài đợi lệnh, ta muốn cám ơn vị Hòa công tử này!” Doãn đại nhân nói.
“Rõ!” Minh Quân Môn lại là chào một cái theo nghi thức quân đội, sau đó suất lĩnh quan binh đi xuống lầu.
Đúng lúc này, hai người vừa rồi nhảy ra khỏi cửa sổ đuổi theo Nhất Thanh cũng đã trở lại, nhìn thấy Doãn đại nhân này, chân sau quỳ xuống nói: “Tại hạ phụng mệnh bảo vệ Tổng đốc đại nhân, nhất thời sơ sẩy, làm cho đại nhân gặp phải bất trắc, xin Tổng đốc đại nhân giáng tội!”
“Đứng lên, đứng lên, không có việc của ngươi, đều là ta nhất thời sơ sẩy, không nên cho các ngươi đi ngủ sớm một chút! Bây giờ nguy hiểm đã qua, các ngươi cũng bớt lo lắng! - Ta muốn cùng với Hòa công tử tâm sự một lát, các ngươi lui xuống trước đi!”
“ Rõ, tại hạ ở bên ngoài chờ lệnh!” Nói xong hai người đứng lên rồi lui ra ngoài.
Hòa Thân vừa nghe người này chính Tổng đốc, trong lòng cả kinh, không đợi hắn nghĩ nhiều, vị Tổng đốc đại nhân này chắp tay nói với hắn: “Hòa công tử, Doãn Kế Thiện tạ ơn công tử!”
Doãn Kế Thiện! - Hòa Thân vừa nghe liền ngây ngẩn cả người. Khi hắn còn ở Bắc Kinh. Doãn Kế Thiện làm hộ bộ thượng thư, không ngờ bây giờ lại được Càn Long cắt cử làm Tổng đốc! Doãn Kế Thiện này là một nhân vật thông thiên, nhưng có thể nói trong các đại quan của triều Thanh này, chỗ thuộc về hắn nhậm chức rất nhiều. Đại bộ phận các tỉnh Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên, Lưỡng Quảng, Thiểm Cam và GiangNam hắn đều đã làm Tổng đốc, ngoài ra các ngành trọng yếu như đường sông, đường diêm, đường lương thực, thuỷ vận, hắn cũng đều làm qua. Vị trung niên này còn không đến bốn mươi tuổi, có thể nói là nhân vật quan trọng cao tầng của tập đoàn thống trị Càn Long. Hắn phát tích với những năm cuối Ung Chính, thịnh nhất vào trung kỳ Càn Long, bây giờ đúng là thời điểm mặt trời ban trưa.
Ngoài những cái này, Hòa Thân dựa vào kinh nghiệm cuộc sống hậu thế của mình, từ lịch sử còn biết, qua năm năm nữa con gái lớn của Doãn Kế Thiện còn muốn gả cho nghi thân thứ tám Vương Vĩnh Tuyền của Càn Long - Vậy là hoàng thân quốc thích rồi!
Hòa Thân nghĩ: “Chúng ta nếu lần này đến Giang Nam, có thể được Doãn Kế Thiện này trợ giúp, vậy có thế mọi sự như ý!” Nhưng hắn lại nghĩ, Doãn Kế Thiện này cũng không thể so với Triệu Nhân Nghĩa và Liễu Hi Công, nếu như bị hắn nhìn ra ý định của mình cứu hắn, thì thật là không ổn!
Không thể theo can nhi trèo lên trên, còn phải lấy lui để tiến một chút, nghĩ đến đây, Hòa Thân cũng chắp tay hướng về phía Doãn Kế Thiện, xấu hổ cười hai tiếng nói: “Hóa ra người chúng ta cứu lại là Tổng đốc đại nhân, không ngờ! - Lưu Toàn, chúng ta đi nghỉ ngơi đi thôi, ở đây chỉ sợ không cần chúng ta quan tâm!” Nói xong, liền đứng lên đi ra ngoài.
Doãn Kế Thiện vừa thấy Hòa công tử này rất kỳ quái, sao mình vừa báo tính danh, hắn liền xoay người đi. Tuy rằng Doãn Kế Thiện bây giờ đúng là thời điểm quyền thế thâu thiên, nhưng hắn dù sao cũng không phải là người biết ân không giữ, thấy Hòa Thân rũ áo bước đi, vội vàng nắm lấy tay áo Hòa Thân, nói: “Hòa công tử có ân cứu mạng với Doãn mỗ, sao không để cho ta báo đáp một phen đã vội đi rồi? - Hay là, hay là Hòa công tử chê thanh danh làm quan của ta quá thối, không muốn thông đồng làm bậy với người như ta?”
“Không... Không... Không, Doãn đại nhân, ngài hiểu lầm rồi, Hòa Thân không có ý này! Ta vốn muốn cứu một mạng người, bây giờ đại nhân đã thoát hiểm, ta đây cũng nên đi!” Hòa Thân quay đầu lại nói.
“Hòa công tử đạo đức tốt như thế, Doãn mỗ thật sự bội phục! Ta xem Hòa công tử cũng là người sảng khoái, nếu không chê Doãn mỗ có tiếng xấu, xin mời Hòa công tử ngồi xuống uống bát trà rồi đi cũng không muộn!” Doãn Kế Thiện thần tình thành ý nói.
Hòa Thân vừa thấy cũng được rồi, nếu mình tiếp tục giả bộ, Doãn Kế Thiện kia nản lòng, nói không chừng dây này đã bị mình kéo đứt. Vì thế liền thuận thời biết thế ngồi xuống ghế, nói với Lưu Toàn: “Gọi chưởng quầy dâng một bình trà thượng đẳng, ta đây có vinh hạnh ngồi với Doãn đại nhân!”
“Không cần, không cần, ta ở đây có trà! - Tiểu Phổ, nhanh đi pha một bình trà ngon của ta mang đến!” Doãn Kế Thiện nói với tên tiểu hài tử đang đứng phía ngoài cửa.
Tiểu Phổ đồng ý một tiếng, không lâu sau liền bưng một bình trà lên đây, cung kính bày ở trước mặt bọn họ, lại rót cho mỗi người một chén mới lui đi ra ngoài.
“Hòa công tử, thật không dám giấu diếm, ta lần này là được Hoàng Thượng cất cử đến Nam Kinh để nhậm chức Tổng đốc Lưỡng Giang!” Doãn Kế Thiện nhìn Hòa Thân nói, “Đều do ta nhất thời hứng khởi, không nên đơn thương độc mã một mình xuống phía nam, còn viết tên mỹ miều là "Thể nghiệm và quan sát dân tình", may mà bên người còn mang theo hai tên thị vệ, lần này nếu không có Hòa công tử ra tay cứu giúp, ta e là không đến được Nam Kinh!”
Hòa Thân vừa nghe lời này, trong đã vô cùng vui sướng, nghĩ thầm: “Ở Khai Phong, ta và Lưu Toàn còn nói phét với Huynh muội John Lawrence là Tổng đốc Lưỡng Giang là nô tài nô bộc của nhà ta, không ngờ nửa đường liền gặp được Tổng đốc Lưỡng Giang thật! - Như vậy rất tốt, nguyên nhậm Tổng đốc Trần Huy Tổ, nô tài nô bộc của nhà ta từ nhậm, bây giờ Tổng đốc Doãn Kế Thiện là bằng hữu của ta, cũng sẽ không sợ John Lawrence không tin!” Nghĩ đến đây Hòa Thân nói: “Doãn đại nhân là Tổng đốc đầu tiên của Đại Thanh ta, ai ai đều biết; Doãn đại nhân làm quan thanh liêm, trị một phương hưng một phương, đức dân dày nhất!”
“Đa tạ Hòa công tử khen ngợi, Doãn Kế Thiện ta bất quá là làm việc hết mình vì triều đình thôi, nào dám nghĩ đến mỹ danh cho mình đâu? - Hòa công tử muốn đi đâu?” Doãn Kế Thiện nói.
Hòa Thân vừa nghe lời của Doãn Kế Thiện trong lòng đã nghĩ, không hổ là Tổng đốc, so với hạng Liễu Hi Công, Triệu Nhân Nghĩa còn mạnh hơn nhiều! Xem ra ta phải ứng phó cho tốt. nếu không cẩn thận, chỉ có thất bại trong gang tấc!
Hòa Thân với cuộc sống của Doãn Kế Thiện đều rõ như lòng bàn tay, biết Doãn Kế Thiện cũng là người rộng rãi, cao thủ tụ tài, còn biết hắn lần này sau khi đến GiangNam sẽ thi hành một số biện pháp chính trị, vừa thấy Doãn Kế Thiện hỏi hắn muốn làm gì, liền không chút hoang mang nói một chút về gia thế của mình, sau đó ha ha cười nói: “Vốn ở nhà tổ tiên ba đời đều làm đô úy, cũng muốn hăng hái đọc sách hoặc là xếp bút nghiên theo việc binh đao vì nước, nhưng trời sinh ta không phải để đọc sách; muốn đi vào trong quân, nhưng mẫu thân lại chết sống không đồng ý, đành phải nén giận tìm tới kinh làm việc; sau khi tới Huỳnh Dương lại tới làm cho Tri phủ Khai Phong Liễu Hi Công, hiện giờ gặp được hai người nước ngoài, lại muốn đến Giang Nam làm kinh doanh! – không ngờ nửa đường may mắn gặp được Doãn đại nhân!”
Doãn Kế Thiện vừa nghe gia thế sâu xa của Hòa Thân, nhất thời cảm thấy tôn kính Hòa Thân, lại vừa thấy Hòa Thân có vẻ quyết đoán như vậy, không ở nhà đế hưởng thanh phúc mà lại ngàn dặm xa xôi đi ra ngoài, lại càng thêm vài phần kính trọng với Hòa Thân, vì thế liền vứt bỏ tâm lý đề phòng ban đầu, thành khẩn nói: “Hòa công tử coi như là hậu duệ có công lớn của Đại Thanh, chúng ta cùng đều là vì nước vì dân. Chức vị đọc sách cũng tốt, đi ra ngoài làm ăn cũng thế, đều là vì phồn vinh của Đại Thanh ta!”
Hòa Thân vừa nghe Doãn Kế Thiện thật đúng là tầm mắt rộng lớn, thực sự có phong phạm cao xa, vì thế nói: “Lần này đến GiangNam nếu không phải vì việc kinh doanh kia, ta cũng chi có thể trở về nhà tìm đường đền nợ nước!”
“Không biết Hòa công tử lần này đến Nam Kinh muốn làm kinh doanh gì?” Doãn Kế Thiện hói.
Hòa Thân vừa thấy thời khắc mấu chốt đã tới rồi, vì thế cũng không quản Doãn Kế Thiện có thể giúp đỡ hay không, liền ba hoa chích choè một trận, cuối cùng thờ dài một hơi nói: “Nếu nói làm kinh doanh khác còn được, nhưng kinh doanh cùng với người nước ngoài, thật sự là không dễ dàng! Nói cho cùng, ở Đại Thanh ta kinh doanh cùng người nước ngoài từ trước đến nay đều là lén lút!”
Hòa Thân sở dĩ nói thẳng ý tưởng của hắn với Doãn Kế Thiện, cũng là có ý của hắn. Bởi vì hắn ở thế kỷ hai mươi mốt. cũng có chút nghiên cứu với lịch sử triều Thanh, hắn biết Doãn Kế Thiện này trên thực tế là Tổng đốc làm kinh doanh với người nước ngoài sớm nhất đời Thanh, hơn nữa tất cả chiến tích của hắn ở GiangNam đều có liên quan đến việc hắn ủng hộ chính phủ và dân gian thông thương với bên ngoài, cho nên nói chuyện mình với người nước ngoài làm kinh doanh với Doãn Kế Thiện này, hắn tuyệt đối sẽ không cho rằng những gì mình làm là hành động đại nghịch bất đạo! Hòa Thân sau khi nói xong, nào biết lời nói của Doãn Kế Thiện làm cho Hòa Thân trút được gánh nặng!
Huyết Tu La
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----