Huyện lệnh Triệu Nhân Nghĩa mặc quan phục mới tinh, tinh thần hưng phấn ngồi dưới tấm biển “Minh kính cao huyền” (gương sáng treo cao). Hòa Thân ngồi bên cạnh hơi thấp hơn. Ngày hôm qua sau khi được Hòa Thân dạy dỗ, cũng làm cho vị Huyện thái gia này tự tin hơn, nhìn những "thân binh" đứng nghiêm bên cạnh, Triệu Nhân Nghĩa cảm thấy khá là oai phong.
Lâm Khang thời gian này đã cảm thấy oan ức không chịu nổi, ông sớm đã qua lại với chỗ tỷ phu Liễu Hỉ Công ở phủ Khai Phong, cũng tới Bắc Kinh một lần, nhưng vẫn chưa có hồi âm gì, vì thế ông càng tức khí, thầm nghĩ: Cùng lắm thì ta mặc kệ, nếu đã không tìm thấy Nguyễn Đại Quân, ta sẽ bắt cha hắn Nguyễn Thành Đạt phải đền mạng. Xem ra tên huyện quan này cũng chỉ là kẻ bất lực, hôm nay ta tự tay làm thịt lão già Nguyễn Thành Đạt kia xem hắn có dám làm gì ta.
Nguyễn Thành Đạt chẳng hề sợ hãi, lần trước tới Bắc Kinh lão đã vung cả nắm bạc, nhận được lời nhắn của một vị đại quan truyền xuống: “Trước cứ cho đứa nhỏ trốn đi, việc này chỉ cần dây dưa kéo dài, sẽ từ lớn biến thành nhỏ“. Có lời này, Nguyễn Thành Đạt an tâm như nhận được thánh chỉ, liền đưa con trai tới Khai Phong, còn mình ở nhà tranh cãi với lão già Lâm Khang này.
Có điều, hôm nay hai người bọn họ tới đại đường đều cảm thấy có chỗ không ổn, nhưng không ổn ở đâu thì khó nói rõ, chỉ cảm thấy nha dịch hai bên có vẻ nghiêm túc hơn mọi ngày một chút. Lẽ ra bọn nha dịch huyện nha này đều rất tốt với bọn họ, nhìn thấy cũng nên gật đầu hỏi thăm này nọ, nhưng hôm nay cả đám đều như ôn thần, nhìn thấy bọn họ mà cứ coi như không.
Chưa đợi cho hai người kia hỏi chỗ ngồi, Triệu Nhân Nghĩa đã đập kinh đường mộc, nói xuống dưới: “Vụ án tử vong kì quái của Lâm Hạo Nam, bản quan đã điều tra rõ ràng, hiện tại truyền tất cả những người liên quan đến, là bởi vì bản quan muốn đưa ra phán quyết cuối cùng!”
Triệu Nhân Nghĩa vừa mới nói, những người bên dưới đã rối loạn, Nguyễn Thành Đạt vừa nghe thấy vị Huyện thái gia này muốn kết án, liền âm thầm sung sướng, trong khi đó Lâm Khang lại thở dài, hô lên: “Cái gì mà vụ án tử vong kì quái của Lâm Hạo Nam? Con ta rõ ràng bị người hại chết, hiện giờ còn chưa rõ ràng đã kết án rồi, có còn vương pháp hay không?”
“Bốp” Triệu Nhân Nghĩa ở bên trên đập kinh đường mộc, quát lớn: “Lâm Khang, vụ án này thẩm tra ra sao, chấm dứt thế nào, bản quan tự có chủ trương, không cần ngươi nhiều lời! Ngươi gào thét ở công đường, không để ý mệnh quan triều đình, mới chính là vô vương pháp, lui qua một bên cho ta, bằng không đừng trách vương pháp vô tình!”
Lời của Triệu Nhân Nghĩa vang vang đanh thép, rất có khí phách, cũng khiến Lâm Khang hơi sợ. Nhưng vẻ bệ vệ của lão ngày thường đâu có thể dễ dàng bị áp chế như vậy, lão vừa định vuốt râu trừng mắt, đã thấy nha dịch đứng đối diện trừng mắt nhìn mình, xem ra chỉ cần Huyện thái gia ra lệnh một tiếng, thật đúng là có thể qua xử lý mình, cho nên chỉ đành im lặng không dám nói.
Nguyễn Thành Đạt thấy Lâm Khang bị Huyện thái gia mắng cho như vậy, càng thêm cao hứng đắc ý, hắn thầm nghĩ: “Hay là vị đại quan ở Bắc Kinh đã truyền lời tới cho Huyện thái gia rồi, nếu như vậy thật thì quá ngon rồi!”
Ngay lúc Nguyễn Thành Đạt đang hớn hở, chợt nghe thấy Triệu Nhân Nghĩa nói: “Bản quan nói hôm nay kết án, có điều không phải trên đại đường, mà là kết án trước mộ phần của Lâm Hạo Nam! Lâm Khang, ngươi hãy nghe cho kĩ: Lâm Hạo Nam nếu như quả thật bị người mưu hại, bản quan sẽ giải tội thay cho hắn, nếu hắn đột ngột bạo phát bệnh mà chết, vụ án này sẽ dừng lại tại đây!” Nói xong cũng không nhìn người bên dưới phản ứng thế nào, liền phân phó với những thân binh hai bên: “Tới mộ Lâm Hạo Nam!”
Hòa Thân thấy Triệu Nhân Nghĩa diễn cực đạt, ở trong lòng liền cho hắn 8 điểm: xem ra Triệu Nhân Nghĩa này cũng là một nhân vật khá! Rồi cũng đứng dậy đi theo.
Huyện thái gia muốn tới trước mộ phần Lâm Hạo Nam để kết án, lúc này dân chúng xem náo nhiệt đã vây kín chung quanh.
Trên đường ra khỏi thành, Triệu Nhân Nghĩa ôn tập lại lời dặn dò của Hòa Thân, ngẫm lại cũng hài lòng với biểu hiện của mình trên công đường, vì thế càng thêm phần trầm ổn.
Tới trước mộ phần của Lâm Hạo Nam, Hòa Thân thấy mọi việc đã sắp xếp xong, liền dùng mắt ra hiệu cho Triệu Nhân Nghĩa. Triệu Nhân Nghĩa lập tức hiểu ý, liền vung tay lên với nha dịch hai bên: “Đào quan tài lên, khám nghiệm tử thi lại!”
Bọn nha dịch lĩnh mệnh, dùng xẻng múa may một hồi, quan tài của Lâm Hạo Nam nhanh chóng được lật lên.
Nguyễn Thành Đạt thấy Huyện thái gia muốn khám lại tử thi, lập tức sửng sốt, có điều lão cũng vẫn bình thản, bởi vì lão đã bỏ ra số tiền lớn để mua chuộc người khám nghiệm tử thi trong huyện nha là Vạn Đại Phát, giờ này chẳng phải cũng do Vạn Đại Phát khám nghiệm sao?
“Tại hạ đã kiểm tra, Lâm Hạo Nam thật đúng là bạo bệnh mà chết, trên người không có dấu hiệu nhiễm độc!” Vạn Đại Phát nghiệm xong thi thể của Lâm Hạo Nam, liền nghiêm trang báo cáo kết quả với Triệu Nhân Nghĩa.
“ Lâm Hạo Nam thật sự mắc bệnh mà chết?” Triệu Nhân Nghĩa nói, “Kết quả khám nghiệm của ngươi chính là căn cứ kết án của ta, không được phép sơ suất!”
“Đại nhân yên tâm, tại hạ thừa nghiệp tổ tông, đã hơn 20 năm tuổi nghề, vừa rồi khám thật sự cẩn thận, tuyệt đối không sai được!” Vạn Đại Phát nói lời son sắt, vừa âm thầm nghĩ về nhà phải đòi thêm bạc của Nguyễn Thành Đạt.
“Được! Mời tổ khám nghiệm tử thi của hình bộ và nha môn tỉnh lên khám!” Triệu Nhân Nghĩa hướng về phía sau hô lên.
Hai người khám nghiệm tử thi đi từ phía sau lên, mang theo dụng cụ của bọn họ, sau đó bắt đầu khám nghiệm lại.
Vừa thấy người của hình bộ và tỉnh tới rồi, lại thấy dụng cụ chói lọi của họ, Vạn Đại Phát lập tức hồn xiêu phách lạc, Nguyễn Thành Đạt vừa mới đắc ý giờ cũng chột dạ, chân mềm nhũn ngồi bịch xuống đất.
“Theo hai người chúng tôi kiểm tra, Lâm Hạo Nam không phải bạo bệnh mà chết, mà là trúng độc. Dấu hiệu trúng độc khá rõ ràng, người nào chỉ cần có chút kiến thức y học nhìn sơ qua là biết!” Hai người khám nghiệm tử thi được mời đến nói.
Triệu Nhân Nghĩa giận tím mặt, bước lên túm áo Vạn Đại Phát, quát lớn: “Người vừa rồi còn nói cái gì mà 20 năm kinh nghiệm, lại dám lừa gạt bản quan, -- bắt lấy cho ta!”
“ Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng...” Vạn Đại Phát lập tức quỳ phịch xuống đất, bắt đầu cầu xin Triệu Nhân Nghĩa, “Đại nhân, ta... ta nhận tội! Đại nhân, hai lần khám nghiệm trước đều là Nguyễn Thành Đạt ép ta dối trá!”
“Được, vậy ngươi trở về hãy thành thật cung khai đi! Đưa đi!” Triệu Nhân Nghĩa ra lệnh.
Nguyễn Thành Đạt thấy chuyện đã lộ, hô to một tiếng: “Con ta đúng là oan uổng mà, tất cả đều là do ta làm!”
“Vậy ngươi tới đại lao của huyện nha mà đối chất với nhi tử Nguyễn Đại Quân của mình! Bắt lấy cho ta!” Triệu Nhân Nghĩa oai phong lẫm liệt ra lệnh.
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----