Hòa Thân trong lòng bốc hỏa lên, trong lòng mắng: “Tiểu tử ngươi thật là không biết tốt xấu, quả thực chính là một kẻ điên siêu cấp!” Vì thế cười lạnh nói: “Ta xem Bạch Liên giáo chủ nghĩ quá đẹp! -- Nếu Hòa Thân ta không phối hợp với ngươi thì sao?”
Bạch Thụy nhất thời sửng sốt, phút chốc lại cười ha ha lên, hắn đứng dậy đi đến trước mặt Hòa Thân, nói làm cho người ta sởn tóc gáy: “Một khi đã như vậy, phối hợp hay không phối hợp không phải do Hòa đại nhân ngài!”
Hòa Thân vừa thấy Bạch Thụy sắc mặt âm trầm, sợ tới mức hồn phi phách tán, thân mình liền thối lui phía sau vài bước, thất thanh hô: “Bạch Thụy, ngươi muốn làm gì...”
Thân hình Bạch Thụy đột nhiên nhoáng lên một cái, động tác mau lẹ như tia chớp, không đợi Hòa Thân đứng vững trên mặt đất, hắn đã đi tới gần, giơ tay ra một chưởng, túm lấy trước ngực Hòa Thân.
Nhất Thanh lúc này đứng ở bên cạnh Hòa Thân, vừa thấy Bạch Thụy muốn hạ độc thủ, kiếm chưa ra khỏi vỏ cũng đã chắn trước người Hòa Thân.
Bạch Thụy vừa thấy cô nương này động tác nhanh như vậy, trong lòng không khỏi âm thầm cảm thán, nhưng hắn đường đường là một Bạch Liên giáo chủ, há có thể coi trọng một con nhóc, mắt thấy Nhất Thanh sau khi bảo vệ Hòa Thân bảo kiếm dĩ nhiên đã ra khỏi vỏ, một đạo bạch quang mang theo hàn khí thẳng đến cổ họng của mình mà đến!
Bạch Thụy một không trốn hai không tránh, thân mình nghiêng về phía trước, trở tay làm trảo, dùng bàn tay cứng ngắc bắt lấy bảo kiếm vô cùng sắc bén của Nhất Thanh.
Hòa Thân tuy rằng không hiểu võ công chút nào, nhưng tiểu thuyết võ hiệp hắn cũng xem nhiều, hắn biết nếu Bạch Thụy dám dùng tay không đoạt kiếm sắc, thì tay hắn khẳng định là có tuyệt thế thần công. Một khi hắn đoạt được bảo kiếm của Nhất Thanh, hậu quả kia quả thực là không thể lường được, vì thế trong lúc bối rối đã nghĩ tới Henry Patel đưa cho hắn khẩu súng lục bắn liền sáu phát, vì thế giơ tay lấy từ trong thắt lưng ra.
Bạch Thụy tuy rằng dám tay không đoạt kiếm sắc, nhưng hắn cũng biết lợi hại của hỏa khí Tây Dương, vừa thấy Hòa Thân muốn ở sau lưng nổ súng, vì thế thân mình lui về phía sau tránh thoát bảo kiếm của Nhất Thanh. Sau đó bay lên một cước đá bay khẩu súng lục trong tay Hòa Thân. Lúc này Lương Kiện đã suất lĩnh một đám người đứng ở cửa, những người này đều là cao thủ bắn súng, vừa thấy Hòa Thân gặp nạn liền giơ súng nhắm bắn.
Nhưng thật không ngờ chính là Bạch Thụy kia động tác còn nhanh hơn bọn hắn, không đợi những người này bóp cò súng, chỉ thấy Bạch Thụy từ trong ngực lấy ra một quân cờ giơ tay ném qua. Lại nhìn những người ở cửa, tất cả đám người bao gồm cả Lương Kiện đều bị quân cờ bắn trúng, từng người ngã nhào vào trong viện.
Hòa Thân vừa thấy tất cả đám người này đã xong rồi, vừa định đi tìm xem khẩu súng lục bị Bạch Thụy đá bay kia đang ở chỗ nào, lúc này chỉ thấy Nhất Thanh giống như điên cuồng, thân mình bay lên trời, bảo kiếm trong tay theo thân thể của nàng chuyển động cấp tốc, trong nháy mắt biến thành từng đạo ánh sáng, sau đó lấy thế thái sơn áp đỉnh hung tợn bổ xuống Bạch Thụy!
Bạch Thụy cũng thật không ngờ Nhất Thanh lại dùng cá chết lưới rách trong Bạch Liên giáo, vì thế lui lại mấy bước, giơ tay từ trong ngực lấy ra một cây sáo nhỏ, tiến lên đánh nhau với Nhất Thanh.
Hòa Thân vừa thấy sắc mặt Bạch Thụy liền biết người này đã động sát khí, vì thế hét lớn một tiếng với Bạch Thụy: “Bạch Thụy, ngươi hạ thủ lưu tình đừng làm hại nàng, tất cả chuyện ngươi nói Hòa Thân ta đều đồng ý ngươi!” Nhưng lời nói đã muộn, lúc này chỉ thấy Nhất Thanh một kiếm đâm tới. Bạch Thụy thân hình nhoáng lên một cái đã chuyển tới phía sau Nhất Thanh, không đợi Nhất Thanh phản ứng lại, Bạch Thụy giơ tay ra một chưởng. Chợt nghe thấy “Bụp” một tiếng, một chưởng này nặng nề mà đánh vào phía sau lưng Nhất Thanh.
Hòa Thân trong lòng đau xót, chỉ thấy Nhất Thanh bảo kiếm rơi xuống đất, thân mình lảo đảo về phía trước vài bước, “Phù” một tiếng liền phun ra máu tươi, sau đó ngã phịch xuống đất!
Hòa Thân một trận mê muội trước mắt, chửi ầm lên: “Bạch Thụy, ngươi là loài cầm thú. ta với ngươi bất cộng đái thiên, ta... ta... ta liều mạng với ngươi!” Trong lúc đang nói thuận tay cầm lấy ấm trà, bát trà trên bàn ném về phía đầu của Bạch Thụy!
Bạch Thụy xử lý xong Nhất Thanh, liền bỏ cây sáo nhỏ vào trong ngực, sau đó cười ha hả nhìn Hòa Thân, chờ Hòa Thân ném tất cả những thứ trên bàn xong rồi, Bạch Thụy châm chọc nói: “Hòa đại nhân, ngài còn có đồ vật gì nữa thì cứ ném lại đây! Hôm nay Bạch Thụy ta cũng xem xem thân thủ của Hòa đại nhân ngài!” Nói xong ra vẻ mèo đùa chuột nhìn Hòa Thân.
Hòa Thân mắt thấy Nhất Thanh máu tươi dưới thân càng lúc càng nhiều, trong lòng vô cùng sốt ruột, vừa thấy trên bàn đã không cái gì để cho hắn ném, thuận tay cầm chiếc ghế ném qua, đồng thời hét lớn: “Người đâu... Người đâu! Các ngươi đều chết ở chỗ nào rồi?”
Bạch Thụy lắc mình tránh thoát cái ghế của Hòa Thân ném tới, cười nói: “Kêu à, ngươi lại kêu à.
Xem xem hiện giờ ai tới cứu ngươi!” Nói xong giơ chưởng đánh về phía Hòa Thân
Hòa Thân nhắm mắt vào, trong lòng nghĩ: “Xong rồi, hôm nay thì xong rồi, mạng nhỏ này của ta coi như là xong!”
Nhưng Hòa Thân còn có một chút không cam lòng, trợn mắt vừa nhìn, chỉ thấy Bạch Thụy thân mình lung lay một chút, sau đó ánh mắt cũng từ từ dừng lại. Hòa Thân kinh hãi, không biết Bạch Thụy này lại sử dụng thần công gì với hắn, vừa định mắng to Bạch Thụy lấy oán trả ơn, nhưng không đợi hắn mở miệng, chỉ thấy trước ngực Bạch Thụy lộ ra một mũi đao, khóe miệng cũng chảy ra từng giọt máu tươi!
Hòa Thân kinh hãi, ngẩng đầu nhìn về phía sau Bạch Thụy, chỉ thấy đoản đao trong tay người vừa rồi cùng đi với Bạch Thụy tới liền cắm sau tim Bạch Thụy ; Không đợi Hòa Thân phản ứng lại, chỉ thấy tiểu hài tử bên cạnh người kia từ sau lưng rút ra bảo kiếm, đâm một kiếm vào phía sau tim của Bạch Thụy!
-
Một lát liền hiểu rõ, đây là thủ hạ của Bạch Thụy phản bội!
Hai người kia đá thi thể Bạch Thụy, thu lại binh khí của mỗi người, đi đến trước mặt Hòa Thân xoay người quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Tại hạ Lưu Cẩn, Tiểu Minh tham kiến Hòa đại nhân! -- Bạch Thụy sau khi giết giáo chủ của chúng ta, lại bốn phía tàn sát trong giáo, giết hại người khác, không để ý các huynh đệ chết sống, một lòng nghĩ mình làm hoàng đế; Giờ hắn lại muốn giết hại Hòa đại nhân, chúng ta mượn cơ hội này diệt trừ hắn, thứ nhất là báo thù rửa hận cho các huynh đệ trong giáo, thứ hai là chúng ta đã sớm nghe Hòa đại nhân là một vị quan tốt một lòng vì dân chúng!”
Nếu là bình thường, Hòa Thân nhất định sẽ vô cùng cảm khái, nhưng bây giờ thì khác, trên mặt đất Nhất Thanh còn đang nằm không biết sống hay chết, cho nên Hòa Thân căn bản là không để ý đến hai người bọn họ, tiến lên ôm Nhất Thanh vào trong lòng!
Lúc này toàn bộ Hòa phủ đều bị kinh động, Lương Kiện và những người bảo vệ Hòa Thân nhân cũng đứng trên mặt đất; Tạ Phi Kiếm cũng từ bên ngoài làm xong việc trở về, mọi người kêu loạn lên vây Hòa Thân vào giữa, người thì chạy ra tìm lang trung cho Nhất Thanh, người thì giúp Hòa Thân nâng Nhất Thanh đặt lên trên giường! -- Nhìn sắc mặt Nhất Thanh tái nhợt, hơi thở mỏng manh, thân thể giống như hòn than, nếu cứu chậm, xem ra không thể sống được!
“Nhanh đi tìm lang trung, các ngươi đi mau lên!” Hòa Thân hò hét những người đứng chung quanh.
Tuy rằng sớm đã có người đi ra ngoài, nhưng lúc này ai dám đứng yên một chỗ, vì thế Lương Kiện lại phái vài người đi, quay đầu lại đối với đám người đang gấp đến độ thở hổn hển: “Các ngươi đều đi ra ngoài, không có phân phó của Hòa đại nhân không ai được vào!”
Lạp thị kia ở phía sau cũng bị kinh động, lúc này được hai tiểu nha đầu dìu đỡ cũng mặt không còn chút máu đi tới trong viện, chưa vào nhà liền thấy mọi người kêu loạn đi ra ngoài, bởi vì không biết chuyện gì xảy ra, cũng không biết đứa con rốt cuộc thế nào, hơn nữa cũng đã có tuổi, trong lòng quýnh lên, khí huyết bốc lên, lập tức liền hôn mê bất tỉnh!
Vì thế những người vừa đi ra khỏi cửa thấy thế liền đi lên vài người, nhanh gọn đưa vị lão thái thái thêm phiền thêm loạn này đến trong phòng tìm lang trung điều trị.
Hòa Thân vừa thấy thầy thuốc còn chưa đến, vừa định thét to vài tiếng, lúc này Lưu Cẩn vẫn còn quỳ gối bên cạnh nói với Hòa Thân: “Hòa đại nhân, Nhất Thanh cô nương bị trúng "Bạch phong nhiếp hồn chưởng" của Bạch Thụy, tìm lang trung cũng không có tác dụng!”
Lúc này Tiểu Minh tiến lên nói: “Hòa đại nhân, chỗ tôi có Bạch Thụy đan dược, chuyên trị "Bạch phong nhiếp hồn chưởng"!” Nói xong theo trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ đưa cho Hòa Thân.
Bây giờ đã tới lúc có bệnh thì phái tứ phương, Hòa Thân vừa thấy tiểu tử này coi như thành thật, huống hồ theo kinh nghiệm của hắn, bị nội thương nặng như thế, phỏng chừng danh y của thành Bắc Kinh có tới cũng vô ích, vì thế cứ dựa theo cách dùng của tên tiểu tử nói, lấy đan dược trong bình sứ nhỏ cho Nhất Thanh uống.
Ước chừng qua một canh giờ, Nhất Thanh lại từ từ mở mắt. Khi nàng liếc mắt một cái nhìn thấy Hòa Thân túc trực bên giường của nàng lo lắng chờ đợi nàng tỉnh lại, trong lòng nhất thời kích động vô cùng, còn chưa cử động mở miệng nói chuyện cũng đã lệ rơi chan hòa!
Tên Lưu Cẩn của Bạch Liên giáo trên người tuy rằng không có đan dược chữa trị “Bạch phong nhiếp hồn chưởng”, nhưng với chuyện trị thương này cũng là vô cùng tinh thông, cho nên bây giờ tất cả đại sự đều để sang một bên, hai người kia trở thành thầy thuốc săn sóc đặc biệt của Nhất Thanh. Dựa vào quan sát và phán đoán của Hòa Thân, nếu hai người kia có thể trong thời khắc nguy hiểm giết chết giáo chủ của bọn họ cứu chính mình, một chốc lại có thể nghe lệnh mình, vì thế tạm thời giao Nhất Thanh cho hai người kia chăm sóc, để cho Lương Kiện và Tạ Phi Kiếm ở một bên cẩn thận một chút, hắn còn phải về phía sau thăm nom Lạp thị vừa rồi bị sợ chết ngất.
Hòa Thân vừa đi vào phòng của mẫu thân ở sau viện, trong lòng vừa suy nghĩ: “Chẳng lẽ ta chính là mọi người thường xuyên nói "Có vợ quên mẹ"!”
conem_bendoianh
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----